Từ bệnh viện đi ra gặp phải fans đuổi theo xe, Tuỳ Ý thay đổi thói quen lái xe bình tĩnh và điềm đạm thường ngày, đầu tiên vượt qua vài cái xe phía trước, sau đó bẻ lái rẽ sang đường phụ rồi nhấn ga. Cả người Ninh Lan toát mồ hôi dựng tóc gáy, cảnh tượng trước mắt rung loạn một hồi, cho đến lúc xe dừng lại mới nhìn ra vị trí hiện tại chính là ký túc xá của AOW mấy năm trước.
"Ở đây là gần nhất, đến tránh trước đã." Tuỳ Ý giải thích.
Ninh Lan theo cậu lên tầng, lúc thang máy đi lên cảm thấy hơi buồn nôn. Tuỳ Ý cho rằng mình lái xe quá nhanh khiến anh cảm thấy không thoải mái, tự trách nói: "Lúc ở bệnh viện đã bị theo dõi rồi, em nên cẩn thận hơn."
Ninh Lan xua tay, sau đó giơ ngón cái lên với cậu.
Vào nhà uống nước, đè nén giọt nước mắt ứa ra vì buồn nôn lại, cuối cùng Ninh Lan cũng có sức lực nói: "Sao trước kia không phát hiện em lái xe cừ đến thế?"
Tuỳ Ý mới biết ngón tay cái có ý nghĩa như vậy, đột ngột được khen, khiêm tốn đáp: "Luyện lái xe mấy năm ấy mà."
Ninh Lan hoàn toàn xua tan hoài nghi cậu "Sự lười biếng tiêu cực dẫn đến hết thời", quay ra lo lắng về vấn đề an toàn giao thông.
Ký túc xá không giống dáng vẻ không có người ở, điện nước đầy đủ, trên giường có đệm gối êm ái, sạch sẽ. Đồ đạc trong phòng về cơ bản vẫn như cũ. Ninh Lan ngồi ở giường dưới tuỳ tiện ngọ nguậy, vẫn có tiếng kêu cót két vang lên.
Tuỳ Ý gọi đồ ăn ngoài, lúc đồ ăn đến, Ninh Lan lướt hoá đơn, người nhận là Lãng Nhi, lần thứ 17 gọi đồ.
Ngoài trời lạnh căm căm, hai người quyết định ở lại một đêm.
Tuỳ Ý lấy một chiếc ga giường mới từ trong tủ, leo lên giường trên trải ga, lên lên xuống xuống mấy lần phát ra tiếng động lớn, thấy Ninh Lan nằm giường dưới không động tĩnh, ở giường trên trở mình mấy lần, hoàn toàn không ngủ được.
Đột nhiên giường bị đạp một cái. Cơ thể Tuỳ Ý lắc lư, vội hỏi: "Sao thế?"
"Anh muốn thử xem, còn biết trèo lên giường không." Ninh Lan nói.
Tuỳ Ý lập tức ngồi dậy, động tác của Ninh Lan nhanh hơn, giẫm hai cái đã trèo lên lan can giường tầng trên. Đôi đồng tử ngấn nước nhìn thẳng cậu, khoé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nông.
Tuỳ Ý bỗng cảm thấy hoảng hốt, cho rằng những gì trước mắt chỉ là ảo giác, cậu dùng tay véo đùi mình, chắc chắn không phải là mơ mới nhanh như chớp nhổm dậy nhảy khỏi giường, giơ tay nói: "Mau xuống đi, chân không tốt mà còn leo trèo."
Ninh Lan gần như không cho cậu thời gian chuẩn bị, quay người nhảy từ bậc thang cao nhất. Tuỳ Ý vững vàng ôm anh vào lòng, thấy anh không đi giày hay tất, nheo mày đẩy anh xuống giường, nhét vào chăn.
Sắp xếp cho anh ổn thoả định thẳng người dậy thì vạt áo bị tay Ninh Lan nắm lấy.
Tuỳ Ý buộc phải chống tay bên người anh, bốn mắt nhìn nhau, nhịp thở hai người không hẹn mà thay đổi từ chậm sang nhanh.
"Đội trưởng." Ninh Lan gọi cậu: "Em có muốn anh không?"
Tuỳ Ý nghe thấy xưng hô hồi trước, ngửi thấy hương vị mát mẻ trên người anh, hai mắt trở nên nóng rực.
Cậu trầm giọng đáp: "Muốn."
Nói ra bao nhiêu lời không thật lòng, giờ đây mới biết cảm giác nói ra sự thật thoải mái đến nhường nào.
"Muốn bao nhiêu?" Ninh Lan nghiêng đầu truy hỏi.
Tuỳ Ý nghiến răng. Rất ít từ để dùng, cậu cảm thấy mấy từ như "rất", "vô cùng", "cực kỳ" đều không diễn tả được một phần nghìn những gì cậu muốn. Hiện giờ cậu hận không thể ăn sạch người dưới thân, khiến anh thấm vào từng kẽ hở trên cơ thể mình, sau đó hoà vào xương máu, cùng nhau lên lớn, không thể tách rời.
Cho dù cậu không trả lời, Ninh Lan cũng có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt cậu.
Ngón tay thon dài lướt xuống, chạm đến cúc thứ nhất. Ninh Lan cảm thấy bị cậu tiêm nhiễm rồi, máu trong người sùng sục cuộn trào, lúc không cởi được cúc áo thứ ba thậm chí cảm thấy gấp gáp, ngón tay chạm vào ngực Tuỳ Ý, ngượng ngịu nghiêng đầu nói: "Muốn hay không tuỳ em, dù gì chân anh không tốt, không thể đụng lung tung, em..."
Lời chưa nói xong, chăn đột nhiên bị Tuỳ Ý giật ra rồi đắp lại, sau đó một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt phát ra từ chăn bông, những lời còn lại đều bị chặn bởi một nụ hôn cuồng nhiệt, điên cuồng.
Giường rất chật, bỗng có một chiếc chân trắng nõn thò ra khỏi chăn, bị một cái chân khác móc trở về. Hai người quấn quýt chân tay dưới chăn, không gian tối tăm thiếu dưỡng khí phóng đại vô tận các giác quan. Ninh Lan không chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, còn có thể nghe thấy tiếng của Tuỳ Ý, như thể gõ trống bên tai, cả đầu rung lên theo.
Những chiếc cúc áo cuối cùng cũng được cởi ra sau một hồi mò mẫm khó nhọc. Ninh Lan áp lòng bàn tay vào ngực Tuỳ Ý, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy, sau đó tay lướt lên trên, chạm qua xương quai, cổ rồi đặt lên mặt, đầu ngón tay cẩn thận chọc vào lông mi cậu.
Tuỳ Ý khom lưng trên người Ninh Lan, thấy anh cười, hỏi: "Cười gì vậy?"
Ninh Lan nói: "Cười em đáng yêu."
Tuỳ Ý cho rằng anh đang cười nhạo việc cậu khóc, thẹn quá hoá giận nằm lên người Ninh Lan, mút đôi vai trần của anh, hai tay không ngừng vén vạt áo anh lên, một tay nhanh nhẹn di chuyển vòng qua eo thon, tay còn lại hướng lên trên, chuẩn xác chạm vào chấm anh đào đỏ mọng, không nặng không nhẹ véo một cái.
"A..." Ninh Lan kêu lên một tiếng, sau đó phản xạ có điều kiện bịt miệng lại.
Lần này đến lượt Tuỳ Ý cười. Cậu nhấc chăn ném xuống đất, gỡ tay Ninh Lan đang che miệng, chụt một cái lên đôi môi bị hôn đến đỏ ửng, nói: "Chỉ có hai người bọn mình, muốn kêu thì kêu đi."
Hai người đã làm chuyện đó trong căn phòng này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cũng sợ không dám phát ra tiếng, sợ bạn phòng bên nghe thấy, giống như yêu đương vụng trộm.
Khuôn mặt Ninh Lan đỏ bừng khi bị nhìn thấu suy nghĩ. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ nhỏ, da anh trắng, hai má ửng đỏ không thể che giấu khỏi ánh mắt Tuỳ Ý.
Tuỳ Ý lại hôn xuống, lần này cực kỳ lưu luyến, vừa tham lam ngửi mùi hương của Ninh Lan, vừa nhẹ nhàng áp môi mình lên khoé miệng Ninh Lan, chậm rãi di chuyển đến giữa môi, hơi thở giao hoà, tiếng nước va chạm lan tràn cả căn phòng nhỏ.
Chỉ cần nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra vô thức trong cổ họng Ninh Lan, Tuỳ Ý đã cảm thấy sôi máu, cả người như sắp nổ tung. Ninh Lan cởi quần ngủ của cậu, nắm lấy thứ đã cứng từ lâu, liếm sợi chỉ bác tràn bên khoé miệng, thở dốc nói: "Xem ra, thực sự muốn anh."
Tuỳ Ý nhận được sự khẳng định, động tác to gan hơn, dùng cả chân tay cởi đồng thời quần ngoài và quần lót của Ninh Lan. Ninh Lan tự mình dùng chân còn lại đạp xuống, chiếc quần móc trên ngón chân rơi xuống đất. Trên người anh chỉ còn sót lại cái ống tay áo buông thõng. Tuỳ Ý dùng một tay đỡ mông anh, một tay ôm eo nâng thân dưới của anh lên, ngón tay chọc vào khe mông. Ninh Lan mẫn cảm run rẩy một cái, đột nhiên hỏi: "Có bôi trơn không?"
Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, Tuỳ Ý dừng động tác, khô khốc nói: "Không có."
Ba năm trước có, đến giờ đã hết hạn từ lâu.
Ninh Lan thấy cậu ngây người không động đậy, dùng đầu gội đụng cậu: "Sữa rửa mặt, kem dưỡng da, sữa tắm, chắc là luôn có nhỉ?"
Tuỳ Ý nhận được nhắc nhở, mắt sáng lên, đứng dậy xuống giường đi lấy.
Vừa đứng dậy, thân thể trần truồng của Ninh Lan áp vào lưng cậu từ phía sau, hai chân quấn quanh hông cậu, nhẹ giọng nói: "Đưa anh đi cùng đi."
Hai người dính chặt nhau đi đến phòng tắm. Tuỳ Ý vươn tay lấy dầu xả ở khu vòi sen. Toàn thân Ninh Lan như treo trên người cậu, cũng vươn tay ra lấy, đồ thì không lấy được lại va phải van vòi hoa sen, chỉ trong chốc lát, hai người đứng dưới vòi sen toàn thân ướt sũng.
Trên người Tuỳ Ý vẫn mặc áo ngủ, Ninh Lan sờ soạng cơ bụng qua lớp vải ướt, sau đó nắm lấy thân dưới ngẩng cao của cậu, cười nói: "Chúng mình làm ở đây đi."
Trước kia không phải chưa làm ở phòng tắm, vì muốn đề phòng những đồng đội khác phá ngang, không dám to tiếng, cũng không dám làm lâu. Lần này thì khác, Tuỳ Ý ngang nhiên bật đèn lên, hai người vừa hôn vừa chạm vào nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp và dòng nước chảy xiết, không ai biết nhiệt độ trên da có bao nhiêu là từ bên trong tản ra, có bao nhiêu do đối phương truyền tới.
Ninh Lan xoay người, hai tay áp lên tường, để Tuỳ Ý mở rộng phía sau.
Trước đây việc này do Ninh Lan tự làm, lần đầu thấy Tuỳ Ý rất kiên nhẫn, cho đến khi ba ngón tay có thể ra vào thoải mái, khe hở giữa mông tràn ra dịch nhờn trơn bóng, cậu mới nâng thứ đã cứng từ lâu của mình, banh hai cánh mông, chầm chậm đẩy vào.
"Ưm... A..."
Cho dù động tác của Tuỳ Ý nhẹ nhàng, chỗ hẹp đã lâu không bị mở rộng đột nhiên có vật cứng nóng chen vào vẫn khiến Ninh Lan có chút không thích ứng.
Tuỳ Ý nghe thấy âm thanh đau đớn của anh, lập tức dừng tiến vào, ghé vào tai anh hỏi: "Khó chịu lắm à?"
Ninh Lan lắc đầu: "Không đau, nhanh... nhanh vào đi."
Tuỳ Ý nghe lời đâm vào.
Ninh Lan chống đỡ sự đau đớn khi bị đâm thành đôi, để Tuỳ Ý nắm lấy eo anh nhẹ nhàng đâm rút một hồi.
Hàm răng nghiến chặt từ từ thả lỏng, Ninh Lan buồn cười, không khỏi đưa tay ra sau bắt lấy cẳng tay săn chắc của Tuỳ Ý: "Em nhanh... nhanh một chút, a!"
Lời còn chưa dứt đã bị người bị sau đâm khiến anh đập vào tường. Tuỳ Ý chỉ đợi câu nói này của anh, lập tức nắm eo, như ngựa hoang đứt cương, bóp hai cánh mông trắng nõn đập vào bản thân, phát ra tiếng da thịt đụng chạm còn kịch liệt hơn tiếng nước chảy.
Sau hàng chục lần, Ninh Lan cảm thấy mình sắp rụng rời, hai đầu nhũ đập vào tường vô số lần, bị ấn phẳng rồi dựng lên. Bên dưới ngậm lấy vật nóng, bên trên dán vào bức tường cứng rắn lạnh ngắt, cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến lỗ chân lông toàn thân mở rộng, cơ thể mẫn cảm không khỏi run lên. Khi Tuỳ Ý chôn sâu vật nóng bên trong, đôi môi ngậm dái tai trái của anh, mắt anh bỗng trắng dã, chống lên tường bắn ra.
Thân thể Ninh Lan rất mềm mại, eo có thể cong lên một đường vòng cung khó tin. Tuỳ Ý ôm eo anh nhẹ nhàng lắc lư, cắn xong dái tai, cúi đầu liếm xương hồ điệp nhô ra của anh, không ngoài dự đoán làm dậy lên một trận run rẩy, rên rỉ.
Mắt Tuỳ Ý đỏ quạch khi nghe anh gọi. Ngày trước cậu ngốc làm sao, cho rằng Ninh Lan dâm đãng khi bò lên giường người khác. Hiển nhiên Ninh Lan trời sinh quyến rũ, rất tự nhiên câu dẫn người khác.
Nhấn vào điểm mẫn cảm của anh vài lần, Tuỳ Ý nghe Ninh Lan nhỏ giọng nói: "Anh... anh muốn nhìn em."
Kê lưng anh dựa tường, nhấc hai chân anh lên rồi từ từ đẩy vào từ bên dưới. Tư thế này thật sự vào quá sâu, cả hai đều thở ra đầy mãn nguyện.
Hai tay Ninh Lan vòng qua cổ Tuỳ Ý, vì sợ ngã xuống, lắc lư người theo nhịp đâm rút, thứ đó đã bắn một lần lại ngẩng cao, đâm vào bụng Tuỳ Ý mà cọ xát, dịch nhờn trước đó bắn ra chà lên người cậu, hoà tan cùng nước. Tuỳ Ý cúi đầu nhìn, nhếch khoé miệng: "Thoải mái không?"
Ninh Lan chỉ còn sức rên rỉ, nheo mắt, đầu ngón chân co quắp cả lại: "Ừm... thoải mái... ưm a..."
Tuỳ Ý tìm thấy tần suất yêu thích của Ninh Lan từ biểu cảm của anh, năm ngón tay dùng lực ấn sâu vào da thịt, không mất sức đỡ Ninh Lan nâng lên xuống, dương v*t đỏ gay ra ra vào vào trong da thịt trắng nõn, cảm giác được cọ xát vào thành ruột căng cứng khiến da đầu cậu ngứa ran.
Cơ thể họ giao hoà, cả hai lại lăn lên giường.
Người còn chưa khô, hai chân Ninh Lan mở rộng ra, kẹp vòng hông gầy của Tuỳ Ý, chân lắc lư vô lực bên cạnh cậu.
Tuỳ Ý một tay đỡ Ninh Lan, một tay vuốt ve thứ nóng bỏng cứng ngắc của anh, đầu ngón tay có vết chai dày chà lên đỉnh, cơ thể Ninh Lan đột nhiên nẩy lên, tiếng thở dốc không nhịn được tràn ra cổ họng.
Đột nhiên, một giọt chất lỏng không biết là nước hay mồ hôi lăn xuống cằm, treo lơ lửng dưới cằm Tuỳ Ý. Ninh Lan chống khuỷu tay lên giường, mất sức ngẩng cổ lên, lè lưỡi ra, liếm giọt nước đó vào trong miệng, sau đó làm động tác nuốt xuống, đôi mắt phủ một tầng nước nhìn thẳng Tuỳ Ý, tất cả sự say mê và ái tình được bộc lộ hết vào lúc này.
"Anh rất nhớ em." Anh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói: "Anh nhớ em muốn chết đi được, anh xin em rồi, xin em đừng đi, vì sao... vì sao em không quay đầu nhìn anh?"
Giọng nói khàn trầm thấp mang theo sự thương tâm không thể thốt thành lời, sự tủi thân không thể giải thích được.
Trong lòng Tuỳ Ý hoảng hốt, hít mấy hơi sâu mới bình tĩnh trở lại. Cậu không rõ Ninh Lan có rơi vào ảo cảnh nào đó như lúc trước hay không, Tất cả những gì cậu có thể làm là trân trọng và bù đắp, để mỗi lần Ninh Lan thổ lộ lòng mình đều nhận được hồi đáp.
"Em cũng nhớ anh." Tuỳ Ý vừa nói vừa nhẹ nhàng di chuyển trong cơ thể Ninh Lan, dùng hành động để trả lời câu hỏi: "Từ nay về sau, chỉ cần anh quay đầu nhìn em, em hứa, chỉ cần anh quay đầu, nhất định sẽ thấy em."
Ninh Lan cười đến chảy nước mắt, giơ tay đánh cậu: "Nói dối."
Tuỳ Ý nắm tay anh, đặt lên môi hôn: "Nói dối làm cún."
Ninh Lan dùng gót chân đá vào hông cậu: "Em mới là cún."
Tuỳ Ý bị anh chọc cười, bên dưới gia tăng tốc độ, cơ thể dồn thêm sức nói cho anh biết thế nào là eo chó đực.
Ninh Lan hoàn toàn không nói nên lời, chỉ kêu ưm ưm a a. Anh vươn tay nắm lấy thanh vịn giường, giường tầng lâu không được bảo dưỡng không chịu được những động tác dữ dội. Cậu dùng lực đến mức các khớp ngón tay đỏ bừng lên nhưng cũng không kìm nén được tiếng kêu chói tai đó.
"Em... em chậm một chút...a..." Ninh Lan ưỡn cổ sau khi bị đâm sâu chưa từng có, xương quai xanh xinh đẹp nhô cao.
Tuỳ Ý không thể chịu được nữa, làm anh một cách vừa bạo vừa vội, tiếng va chạm lấn át tiếng giường rung lắc. Ở nơi Ninh Lan không nhìn thấy, cánh mông anh bị đập đến mức đỏ một mảng, đâm rút một hồi lâu khiến lỗ nhỏ trở nên trơn mềm, nuốt trọn vật lớn cứng rắn, lúc đâm vào thì co rút theo, lúc rút ra còn níu kéo lưu luyến.
"Không phải bảo em nhanh lên sao... hửm?" Âm cuối nâng cao, Tuỳ Ý gia tăng sức mạnh, ra vào không ngừng, tay cũng không dừng lại, chà xát lên xuống khiến cho Ninh Lan gần như đánh mất thần chí, thậm chí còn không nhớ lúc nào bảo cậu nhanh lên.
Thắt lưng bị nhấc cao, hai chân Ninh Lan dường như bị gập lên cạnh mặt, Tuỳ Ý vừa quỳ xuống làm, vừa cúi xuống hôn, hôn thế nào cũng không đủ.
Sau khi hôn xong, vẫn bóp cằm anh như trước, ngón cái gạt nước bọt ở khoé miệng, dùng bàn tay to khác véo phần thịt non mềm ở đùi trên, như uy hiếp hỏi: "Có nhận ra em không?"
Nếu Ninh Lan còn tỉnh táo, cậu đã từng bị lạnh mặt, chắc chắn không dám hỏi như vậy. Năm tháng trước, câu nói "Em không quen cậu ta" của Ninh Lan khiến trái tim cậu đến giờ vẫn còn nhói đau.
Ánh mắt tán loạn của Ninh Lan tập trung vào khuôn mắt cậu, khoé môi nhếch lên, cười rạng rỡ động lòng người: "Em là... bảo bối lớn của anh."
Nghe được ba chữ này, Tuỳ Ý gần như lập tức bắn ra, chất lỏng đặc sệt bắn vào thành ruột, kích thích đến mức Ninh Lan và cậu cùng lên đỉnh, thân thể đầy vết đỏ không ngừng co giật.
Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy giọng nói trầm ấm và êm ái nói "Em xin lỗi", còn có "Em yêu anh" lặp đi lặp lại bên tai.
Ninh Lan định mở miệng đáp lại nhưng sự mệt mỏi cuốn mất thần chí, ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp như mùa xuân.
Hết chương 78.