Ngày hôm sau, bà Trương dậy mở cửa tiệm.
Ninh Lan nghe thấy tiếng gà bay chó sủa trong cửa tiệm truyền đến, kéo chăn che đầu.
Ngủ thì chắc chắn không được, nhắm mắt một lúc cũng tốt.
Nhắm đến hơn 9 giờ, bên ngoài đã không còn tiếng động. Ninh Lan để tay dưới vòi nước rửa mạnh, thông qua cách giảm nhiệt vật lý để giải toả cơn nóng khó hiểu bắt đầu từ nửa đêm qua, chà đến mức mu bàn tay hơi đỏ, không biết thằng nhóc đó ăn gì để lớn, sức khoẻ như trâu.
Rửa ráy xong ra sân ngắt mấy cọng hành lá để lát nữa dùng quay video, trở về thì thấy bà lão đang xách cây đàn violin đi về phía bếp than.
Ninh Lan hoảng hốt, vội vàng chạy đến chặn: "Bà ơi cái này không thể đốt, không thể đốt!"
Tối qua, để thoát khỏi bàn tay của Tuỳ Ý, Ninh Lan buộc phải giở thủ đoạn. Nhân lúc thần trí cậu đang mơ màng, giơ chân đá vào cẳng chân cậu sau đó nhanh chóng chuồn vào cửa tiệm.
Trốn thì trốn thành công nhưng cúi đầu nhìn một cái, hộp đàn vẫn trên tay.
"Có cái khúc gỗ, sao không thể đốt?" Bà lão đánh giá trên dưới, có chút ghét bỏ: "Có to một chút, đốt cây nhỏ kia trước đi."
Nói xong còn cầm cây vĩ lên, Ninh Lan vội cướp đàn lại, rồi lại giành cây vĩ với bà: "Cái này cũng không thể đốt, sơn dầu rồi, không cháy được đâu."
Hai người cùng kéo một cây vĩ, mỗi người nắm một đầu, giành đi giành lại, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng, cây vĩ bị bẻ đôi.
Trong lòng Ninh Lan run lên một cái, nhìn đám lông đuôi ngựa rơi xuống đất, ngây người đến quên cả chớp mắt.
Sự thù địch của bà lão với Tuỳ Ý là vì cậu muốn cướp người, đốt đàn của cậu cũng chỉ là trò đùa mà thôi. Giờ thật sự làm hỏng đồ người ta, rụt rè hỏi Ninh Lan: "Cái gậy này để làm gì đấy? Chắc không đắt lắm đâu nhỉ?"
Cho đến khi cây vĩ nằm thẳng cẳng trên đất, Ninh Lan mới thấy quen quen. Anh cầm đầu xoay cây vĩ lại, nhìn thấy ba chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên thân cây vĩ, ánh mắt tối lại, lắc đầu: "Không đắt, không sao ạ."
Lúc nấu cơm, Ninh Lan liên tục lơ đãng.
Thói quen quay clip của anh là để giá điện thoại bên cạnh, đối diện với bàn bếp, lúc cho đồ ăn vào nồi thì đổi vị trí, đối diện với miệng nồi, cuối cùng chỉnh sửa qua loa một chút là có thể đăng lên được.
Hôm nay khi rã đông cánh gà, quên bấm nút bắt đầu quay, thêm gia vị quên đổi vị trí quay, xuất hiện vô vàn các lỗi sơ đẳng.
Đến Lỗ Băng Hoa ghé qua chơi cũng thấy trạng thái của anh khác thường, trêu chọc anh: "Có phải anh em tỏ tình với anh rồi không? Mất hồn mất vía vậy."
Ninh Lan vội phủ nhận liền ba câu "không phải không có đừng nói linh tinh".
Hai chữ "tỏ tình" thật sự khiến anh hoảng loạn. Bốn năm trước anh khắc ba chữ "anh yêu em" lên thân cây vĩ, cách đây không lâu, Tuỳ Ý cũng nói ba chữ này. Từ này đột nhiên xuất hiện liên tục không báo trước khiến anh bắt đầu hoài nghi hàm nghĩa của nó.
Anh đã từng khát khao có được nó, để có được một chút tình yêu đã làm chuyện ngu ngốc. Hiện giờ thứ đó dễ dàng bày trước mặt nhưng anh lại không dám tin, cũng không dám chạm vào.
Cánh gà cho vào chảo, chín vàng đều hai mặt, lấy đường phèn tan ra, Ninh Lan đang lục tung chai lọ thì phát hiện quên lấy coca.
Cánh gà coca là một món ăn chế biến rất đơn giản tại nhà. Vốn dĩ anh định nấu mấy món khó làm hoặc món không phổ biến, tuy nhiên lướt tin nhắn riêng, có rất nhiều fans cố chấp việc anh làm cánh gà rán, mong anh bất kể thế nào cũng phải làm cánh gà một lần, cho dù không cần rán.
Ninh Lan rất ít khi xem bình luận và tin nhắn riêng nhưng chỉ cần xem một lần, sẽ nghiêm túc đặt lời fans nói vào trong tim, cho nên hôm nay mới làm.
Cánh gà coca, tên gọi đã nói lên bắt buộc phải có coca. Ninh Lan vừa bật lửa lớn, thói quen nấu ăn của anh là làm một mạch không bị phân tâm, đầu cũng không ngoảnh gọi: "Băng Băng, lấy giúp anh lon coca."
Không ai trả lời.
Ninh Lan lại gọi hai tiếng, lúc anh không đợi được chuẩn bị tắt bếp đi ra lấy, một bàn tay cầm coca xuất hiện trước mặt.
"Sao giờ mới lấy." Ninh Lan nhận coca, vặn lon, đổ ào ào hết vào chảo.
Đã quá muộn để phát hiện ra điều gì đó khác thường. Ninh Lan dùng thìa khấy nước sốt có màu lạ, cầm lon coca lên xem, trừng mắt: "Sao lại lấy coca xanh? Cái này đắt lắm!"
Sau đó trơ mắt nhìn cánh gà rán vàng ròn trong chảo hoà với màu xanh lam của coca, biến thành thứ màu xanh lá pha vàng, bực bội nói: "Toang, thành món ăn hắc ám rồi."
Người bên cạnh trầm mặc một lúc, nói: "Xin lỗi, vội quá, không để ý."
Giọng nói này, đâu phải của bạn nhỏ Lỗ Băng Hoa?
Ninh Lan bị doạ sợ, lùi lại một bước, eo đập vào bàn bếp, hít vào một tiếng, biểu cảm như thấy quỷ nhìn Tuỳ Ý: "Cậu cậu cậu cậu cậu cậu sao lại vào đây?"
Tuỳ Ý thay quần áo, đầu óc cũng chải chuốt, trông có vẻ có tinh thần hơn hôm qua. Cậu giơ tay đỡ Ninh Lan, nắm cánh tay anh kéo anh ra khỏi bàn bếp, thuận tay tắt bếp, nói: "Đến một lúc rồi."
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Ninh Lan đoán cậu trộm lẻn vào nhân lúc bà lão đang ngủ gà ngủ gật. Ngang dọc gì cũng to gần bằng cái cửa mà hành vi lại chẳng chút quang minh chính đại.
Tuỳ Ý nhìn giá điện thoại bên cạnh, hỏi: "Phải làm lại à?"
Ninh Lan nhìn cái thứ không rõ ràng trong chảo, không chết tâm vớt ra bày lên đĩa rắc hành, thành phẩm làm ra thoạt nhìn trông giống một thảo nguyên xanh ngắt.
Ninh Lan tiếc hùi hụi, đau lòng đến mức ngũ quan nhăn tít cả lại. Tuỳ Ý tự ý lấy đôi đũa: "Em chưa ăn sáng, chỗ này để em ăn đi."
Tập đặc biệt của cánh gà coca thất bại, blogger ẩm thực "Không biết rán cánh gà" đoán rằng có lẽ liên quan gì đó đến cái tên này.
Nguyên liệu trong tay không đủ phong phú, Ninh Lan sờ cằm ngẫm nghĩ, quyết định làm món kimbab đơn giản.
Trong vòng hơn nửa tiếng nấu ăn, Tuỳ Ý ăn sạch đĩa gà đến không còn một cọng hành.
Ninh Lan không nỡ nhìn thẳng, vùi đầu thái cà rốt và dưa chuột. Tuỳ Ý ăn xong tiến đến giúp đỡ, bên mép còn dính một chút nước sốt có màu khủng bố. Ninh Lan thấy mà hoảng, rút giấy ăn vứt cho cậu: "Lau đi."
Tuỳ Ý nhận tờ giấy, vừa lau vừa cười. Ninh Lan càng hoảng, cho rằng những thực phẩm kỵ nhau có phản ứng hoá học khiến đứa trẻ bị ngốc rồi.
Lúc cuộn kimbab, cơm vừa thổi có chút bỏng tay. Ninh Lan nắn hai lần, lòng bàn tay bị nóng đến đỏ ửng. Tuỳ Ý nhíu mày, không kìm được nắm lấy tay anh thổi. Da đầu Ninh Lan như muốn nổ tung, lông tơ toàn thân dựng ngược, nhảy dựng lên, viện cớ đi lấy rong biển để trốn thoát.
Trở về thấy Tuỳ Ý chân tay vụng về đang đập cuộn cơm, cuộn cơm bị nắn vuông không ra vuông, tròn không ra tròn, miếng rong biển bao quanh cũng như bộ quần áo không vừa người, xấu tệ hại.
Cuối cùng, những cuộn cơm xấu xí đều chui vào bụng Tuỳ Ý. Bình thường lúc Ninh Lan nghiên cứu phương pháp nấu ăn mới cũng không phải chưa từng gặp thất bại, vứt thức ăn đối với người cần kiệm như anh là một điều vô cùng tàn nhẫn. Lần này có người làm máy đổ rác, lúc nấu ăn cũng khó tránh đổ đi nhiều, không cần rụt rè, ngó trước ngó sau nữa.
Cuối cùng cũng đến bước Ninh Lan thích thú nhất là bày đồ ăn ra đĩa, cuộn kimbab được cắt thành từng miếng dày bằng nhau, đặt lên thớt thành hai hàng, đỏ xanh vàng trắng phối hợp hoàn hảo, trông rất đẹp mắt.
Sau khi quay xong clip, Ninh Lan không kìm được lòng mà cầm điện thoại chụp vài cái ở các góc độ khác nhau. Chụp xong quay đầu thấy Tuỳ Ý khoanh tay dựa vào góc tường, đầu cúi xuống ngủ gật.
Hai tối gần như không ngủ, người sắt cũng không chịu được.
Thói quen ngủ của Tuỳ Ý cũng khá tốt, chỉ là tay chân dài chiếm diện tích. Hai người chen nhau trên chiếc giường đơn, Ninh Lan luôn không có chỗ nằm, cuối cùng bị cậu thô lỗ ôm vào lòng, hay nhắm mắt lẩm bẩm một câu: "Đừng nghịch."
Ninh Lan đã từng thấy vô số dáng ngủ của cậu nhưng lần này anh nhìn rất lâu, một lần nữa khắc sâu các đường nét vào trong tim.
Buổi trưa bà lão tỉnh dậy, Tuỳ Ý lại bị quét ra khỏi cửa như dự đoán.
"Con à, không thể ngồi xổm ở cửa được, nên kiếm cái gì ngồi đi." Thím Khương nhiệt tình đưa cậu cái ghế gấp*: "Nếu phải ngồi thì cầm cái này đi."
*cái ghế gấp 小马扎tạm dịch thôi chứ nó kiểu như thế này
Con gái của thím Khương không nhịn được, đứng bên cạnh che miệng cười. Tuỳ Ý không hiểu cô đang cười cái gì, chỉ cảm thấy cầm theo đạo cụ rất không có thành ý, uyển chuyển từ chối lời đề nghị của thím Khương.
Lần đầu tiên cậu theo đuổi người ta, để an toàn thì bám theo quy tắc cũ, nhưng cũng không phải bảo thủ không linh hoạt, cách này không hiệu quả, đổi một cách khác là được.
Trời sắp tối, Tuỳ Ý thản nhiên ngồi ngay dưới cửa sổ phòng Ninh Lan.
Do ngày nào cũng đến đưa hoa nên Tuỳ Ý đã tìm hiểu rõ địa hình. Đợi đèn trong phòng sáng lên bèn nhìn trộm vào trong, ý đồ thông qua rèm cửa bắt được bóng hình của Ninh Lan.
Cậu tưởng mình làm thế thần không biết quỷ không hay, thực ra trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn, Ninh Lan có thể thấy rõ cái bóng rụt rè của cậu.
Cả khu Tuyền Tây chỉ có hai anh em họ Lỗ cao nhất, vừa cao vừa ngốc hơn Lỗ Băng Hoa, trừ vị đồng nghiệp cũ nào đó thì còn ai vào đây nữa.
Ninh Lan đi đến, cách cái rèm gõ lên cửa kính: "Cậu còn làm thế tôi báo cảnh sát đấy."
Cái bóng bên ngoài nhanh chóng rụt lại rồi chầm chậm trồi lên.
"Là em."
Ninh Lan đỡ trán, đương nhiên anh biết là cậu.
"Về ngủ đi." Không lẽ đứng ở đây có thể ngủ được?
Ninh Lan lược bỏ câu sau, nói xong đến bên giường, tắt đèn bàn.
"Em chỉ đợi một lúc thôi, năm phút, năm phút là được." Giọng điệu của Tuỳ Ý đứng ngoài cửa sổ hiếm khi nóng vội. Trong phòng không có tiếng động, tốc độ nói mới chậm lại: "Bài nhạc lần trước trong máy ghi âm, không biết anh có nghe không, còn có bài cuối cùng trong concert, đều dành cho anh... Em còn có rất nhiều bài muốn kéo cho anh nghe."
Lúc này không thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Lan, không nghe thấy lời từ chối, trong lòng có thêm không ít dũng khí.
"Đàn không ở đây, em... em hát có được không?"
Ninh Lan ở bên trong suýt nữa nhảy dựng dậy mở cửa bịt miệng cậu.
Tuỳ Ý hát như thế nào không ai rõ hơn anh, âm vực quá hẹp, âm sắc cứng, không vỡ giọng đã là rất may mắn. Ninh Lan sợ cậu mở miệng, dân làng cả khu Tuyền Tây này sẽ bị doạ tỉnh.
Ngay khi định chặn lại, một giọng hát nhẹ nhàng vọng vào từ ngoài cửa sổ.
Đây là nhạc nền không có ca từ, Tuỳ Ý chọn cách ngâm nga, giai điệu nhẹ nhàng trầm bổng giúp cậu phát huy được thế mạnh, che lấp được khuyết điểm. Âm thanh trầm thấp thu hút với gió thổi gõ nhẹ vào cửa sổ, hài hoà như âm thanh của thiên nhiên thường nghe thấy lúc không ngủ được.
Ninh Lan rón rén bò lên giường, giả vờ ngủ.
Một bài chưa kết thúc, anh đã ngủ say.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, bà Trương rút được bài học từ hôm qua, chặn ở trước quầy không nhắm mắt nghỉ ngơi, tư thế canh phòng nghiêm ngặt, sợ rằng đến con ruồi cũng không thể bay vào.
Trong lòng Ninh Lan nghĩ hôm nay Tuỳ Ý sẽ không tới, thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn nuối tiếc.
Khi đi phơi quần áo ở sân sau, nghe thấy tiếng động sột soạt ở bờ tường, ngẩng đầu thấy cái chân dài của Tuỳ Ý đã vắt vào sân. Hai mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi ngượng ngùng.
Hoá ra hôm qua cũng vào bằng cách này. Ninh Lan nghĩ vậy.
Cái chân kia của Tuỳ ý cũng linh hoạt vắt sang, nhảy thẳng xuống từ bức tường thấp, dáng vẻ nhẹ nhàng như ngày trước nhảy từ giường trên xuống, tiếp đất vững vàng.
Điều khiến cậu ngượng ngùng không phải là cách vào nhà lén lút, mà là khi cậu trèo tường đã ngậm bông hoa hồng vào trong miệng vì không có chỗ để, hình tượng ngu ngốc này đã bị Ninh Lan nhìn thấy.
Ninh Lan cầm cái áo ướt sũng trong tay, nhìn cách cậu xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, nhất thời quên mất động tác tiếp theo.
Tuỳ Ý lấy hoa ra khỏi miệng, chầm chậm giơ trước mặt Ninh Lan, lắp bắp nói: "Hoa... của hôm nay."
Hết chương 70.