Trừ Yêu Truyện

Chương 23: Long Dương chi phích




Lục Trường Uyên nhìn tới thân hình lùn một mẩu của A Lê, quần áo kia mặc lên đều dài tới đất, khó trách sẽ bị bẩn.

Hắn dặn dò nàng:"Chờ ở trong phòng không được phép đi ra, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."

"Được." A Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Trường Uyên xuống lầu ra khỏi nhà trọ, đi đến một cửa hàng bán quần áo, mua cho A Lê hai bộ nam trang nhỏ nhắn dành cho thư đồng*. Khi trở lại nhà trọ, lại mua thêm mấy cái bánh bao mang lên lầu.

Thư đồng: đứa bé chuyên hầu hạ, dọn phòng.

Lục Trường Uyên đưa quần áo với bánh bao cho A Lê, "Ăn xong thì đi thay quần áo."

A Lê vui vẻ tiếp nhận đồ vật, cầm lấy bánh bao vẫn còn nóng cắn một cái, tức khắc khuôn mặt vui sướng lập tức nhăn lại như quả mướp đắng.

Vẻ mặt nàng như đưa đám nói:"Đạo trưởng, đây không phải là bánh bao thịt à?"

Hơn nữa nàng còn ghét nhất nhân cải trắng. Đem bánh bao cắn giở bỏ lên bàn, A Lê ưu thương bưng trà súc miệng. Nàng còn lâu mới ăn bánh bao chay, nàng muốn ăn bánh bao thịt. Nàng vặn vẹo eo thon, bám lên vai Lục Trường Uyên, tay nhỏ vẽ một vòng trước ngực hắn, mềm giọng nói:"Đạo trưởng, ta từ nhỏ đến giờ chính là ăn thịt mà lớn lên, không quen ăn chay, ngươi mua cho ta bánh bao thịt được không?"

Lục Trường Uyên bắt lấy tay nàng đề phòng nàng lộn xộn, nhướng mày nhìn thoáng qua bánh bao trên bàn, nghiêm khắc dạy dỗ:"Không được lãng phí thức ăn. Còn nữa, đi theo ta thì phải ăn chay."

Nói xong hắn đẩy A Lê ra, đứng cách xa nàng. A Lê tức giận dậm chân, nàng là hồ ly tinh, ăn chay kiểu gì, đạo sĩ thúi cổ hủ. Đối với bánh bao cải trắng, A Lê hoàn toàn không đụng đến, nàng hờn dỗi cắn mấy miếng, sau đó rót một bát trà lớn uống đến phát no.

Sau khi thay quần áo Lục Trường Uyên mang về, A Lê đi đến trước mặt hắn, dùng âm thanh trong trẻo mềm mại nói với Lục Trưởng Uyên:"Đạo trưởng, ta thay quần áo xong rồi."

Lục Trường Uyên nghe vậy nhìn về phía nàng, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc. Thiếu niên môi hồng răng trắng, khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng xinh đẹp nho nhã, đang cong môi cười với hắn. Mặc dù đã thay nam trang nhưng A Lê vẫn quá mức xinh đẹp mỹ lệ. Lục Trường Uyên cảm thấy mang theo A Lê dẫn nhân chú mục* như vậy càng dễ khiến người khác nói xấu.

Dẫn nhân chú mục*: Mục tiêu lôi kéo sự chú ý của người khác.

Đại khái người khác sẽ cho rằng hắn là đạo sĩ có Long Dương chi phích*, mang theo nam đồng đẹp đẽ như vậy ra cửa chính là vì để ban đêm có thể làm chuyện đó. Nhưng nếu A Lê thay nữ trang... Lục Trường Uyên nghĩ nghĩ, tức khắc cảm thấy có chút đau đầu, Long Dương chi phích so với dâm nhục nữ đồng, tính toán một chút, vẫn là nam trang đi.

Thu thập lại hành lý, Lục Trường Uyên mang theo A Lê ra cửa. Bên ngoài ánh sáng chói chang, A Lê đứng bên cạnh bệ cửa lầu một, do dự có nên đưa chân bước ra không. Nếu hồn phách lại bị bức ra khỏi cơ thể sẽ dọa sợ mọi người đang tới lui trên đường này nha.

Lục Trường Uyên nhìn ra do dự của nàng, đi đến sạp bán dù phía trước mua một một cái ô giấy.

"Cho ngươi." Lục Trường Uyên đem dù đưa cho A Lê.

A Lê nhìn hắn, trong lòng có chút cảm động, hóa ra đạo sĩ thúi này cũng là cái người có ý tứ.

"Đạo trưởng, ngươi đúng là người tốt." A Lê cảm động nói.

Đúng lúc phía trước có hàng bán bánh bao, nàng lôi kéo tay áo Lục Trường Uyên, nuốt nuốt nước miếng:"Đạo trưởng, ta còn chưa ăn no, mua cho ta bánh bao thịt đi."

"Không được, ăn chay." Lục Trường Uyên lạnh nhạt cự tuyệt, hắn kéo cái tay nhỏ của A Lê ra, nhẹ trách mắng:"Ở trên đường không được lôi lôi kéo kéo, đi đường tư thế phải đoan chính, không được vặn vẹo này nọ."

"Ngươi là lão già bảo thủ!" A Lê tức giận đập rơi tay hắn, nàng muốn thu lại câu khen hắn vừa rồi.

Lão? Lục Trường Uyên nhướng mày nhìn thoáng qua khuôn mặt non nớt của A Lê, cũng đúng, hắn hiện tại nhìn qua lớn hơn nàng mười mấy tuổi. Nhưng hắn già thế nào được so với một yêu hồ ngàn năm? Tuy thế nhưng hắn cũng lười so đo cùng nàng, Lục Trường Uyên sắc mặt bình thản đi về phía trước.

A Lê cầm ô thở phì phò theo sau hắn. Hai người đi được nửa ngày đường thì đến được một thôn trang nhỏ, thần sắc cả hai đều có chút ngưng trọng. Phạm vi trăm dặm phụ cận đều là ruộng cạn, không hề có đến một ngọn cỏ cũng như không hề có sức sống. Cả con sông đều lộ ra lòng sông khô cạn, phóng mắt nhìn lại, nước bùn phía trước cũng toàn xương cá chết khô. Đúng lúc này, truyền đến giọng thê lương hoảng sợ của nữ tử:"Cứu mạng...A...Xà yêu lại xuất hiện, mau cứu ta..."

Long Dương chi phích: là câu ghép nói về 2 điển tích "Đoạn tụ chi phích" và "Long dương chi hảo"

- Đoạn tụ chi phích: Điển tích này được bắt nguồn từ mối tình "đoạn tụ" giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện "tình yêu cắt áo" rất nổi tiếng của Hán Ai Đế. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, "tính tình dịu dàng", "giỏi quyến rũ". Vì vậy Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối tay lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ, Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc Đổng Hiền nên đã lấy kiếm chặt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là "mối tình cắt tay áo" cũng là có nguồn gốc từ điển cố này.

- Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, cùng ăn cùng ngủ, rất được sủng ái. Một ngày kia hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Ngụy vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói:"Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ, thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu sẽ bị vứt đi không ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, hiện nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này người có dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng như con cá vừa mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao không khóc cho được?". Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ "Long Dương chi hảo" cũng bắt nguồn từ đây.