Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 38




Trên chiếc giường đỏ bên trong, quần áo A Lê bị xé rách tơi tả, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, Đông Hoàng Thái Cửu đè lên người nàng, vùi đầu cắn xương quai xanh của nàng.
"Hu hu...Đau quá, Cửu điện hạ đừng cắn nữa, A Lê đau muốn chết." A Lê duỗi tay đẩy ngực Đông Hoàng Thái Cửu, khóc nức nở.
"Ngoan, A Lê nhịn một chút, chỉ cần hút thêm chút máu là xong." Đông Hoàng Thái Cửu nhẹ giọng dụ dỗ.
Chỉ cần thêm chút máu nữa là có thể ký kết khế ước, như vậy bọn họ sẽ có sự ràng buộc. Kể từ đó mỗi tháng vào đêm trăng rằm A Lê sẽ phải hút máu hắn để giảm bớt cơn đau sinh ra trong thân thể, như vậy nàng sẽ ngoan ngoãn ở bên hắn, không bao giờ chạy loạn.
"Buông nàng ra." Mắt Lục Trường Uyên lộ ra tia hung ác, vung kiếm về phía Đông Hoàng Thái Cửu.
Đông Hoàng Thái Cửu liếc mắt về sau một cái, ôm A Lê lăn sang bên cạnh tránh đi mũi kiếm sắc bén. Hắn buông A Lê ra, coi thường liếc mắt nhìn Lục Trường Uyên, hung ác cảnh cáo:"A Lê chỉ có thể là người của ta, đừng vọng tưởng có thể cùng ta đoạt nữ nhân, hôm nay ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn hết hy vọng."
Dứt lời, trên người Đông Hoàng Thái Cửu tản ra một cổ yêu khí cường đại, một tầng ánh sáng vàng rực bao bọc lấy hắn, lớp giáp vàng sắc bén chậm rãi che phủ ngón tay thon dài. Móng vuốt đột nhiên đâm vào Lục Trường Uyên, tốc độ cực nhanh khiến hắn không kịp trốn tránh, móng sắc cắt qua quần áo, lưu lại năm vết máu đỏ.
Làn da trên vai bị đâm thủng, máu tươi chảy ra, Lục Trường Uyên đau đớn nhíu chặt mày lại. Tốc độ quá nhanh lại dữ dội, không thể dễ dàng ngăn cản. Hắn cắn chặt môi, chăm chú nhìn chằm chằm động tác của Đông Hoàng Thái Cửu. Giây tiếp theo, Đông Hoàng Thái Cửu lại tiếp tục tấn công, Lục Trường Uyên vung kiếm chém vào ngón tay hắn.
"Keng" một tiếng, ngón tay cùng trường kiếm va chạm vào nhau, bắn ra tia lửa. Lục Trường Uyên nhìn ngón tay Đông Hoàng Thái Cửu vẫn hoàn hảo không có chút hao tổn gì, trong lòng hoảng sợ, hắn lại chém lần nữa về phía Đông Hoàng Thái Cửu, "Keng keng keng", mấy kiếm tiếp theo, Đông Hoàng Thái Cửu vẫn nguyên vẹn như cũ.
Đông hoàng nhất tộc nguyên thân là Tam Túc Kim Ô*, có thể vì thế nên toàn thân được bao quanh bởi tầng giáp vàng, đao thương không thể chọc thủng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể phá vỡ, huống chi là một tiểu bối vô danh tiểu tốt như Lục Trường Uyên.
Tam Túc Kim Ô: Hay còn gọi là Tam Túc Ô (quạ vàng 3 mắt), là thần điểu trong thần thoại Trung Quốc, sinh ra từ nguyên khí của mặt trời, lại mang chân hỏa của mặt trời nên trở thành nguồn gốc sản sinh ra mọi loại lửa.
Thừa dịp Lục Trường Uyên đang khiếp sợ, ánh mắt Đông Hoàng Thái Cửu càng trở nên tàn nhẫn, vung móng vuốt đâm vào đầu gối Lục Trường Uyên.
"A..." Móng vuốt đâm thủng xương bánh chè, máu tươi chảy ra thành dòng, Lục Trường Uyên đau đớn kêu một tiếng, chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng ta đoạt nữ nhân sao?" Đông Hoàng Thái Cửu cười nhạo một tiếng, ngón tay lại đâm tiếp vào đầu gối còn lại của Lục Trường Uyên không chút lưu tình.
"A..." Lại hét thảm một tiếng, sắc mặt Lục Trường Uyên tái nhợt đáng sợ, cả người đau đến phát run.
Đông Hoàng Thái Cửu lạnh nhạt nhìn Lục Trường Uyên, ngón tay tiếp tục cắt đứt gân ở cả hai tay hắn. Híp đôi mắt đen dài, trong mắt Đông Hoàng Thái Cửu lóe lên sát ý, hắn giơ móng vuốt hướng đến tim Lục Trường Uyên.
"Không được." A Lê chạy như bay đến che trước mặt Lục Trường Uyên, bàn tay vàng đẫm máu kia thiếu chút nữa chọc thủng trán nàng, may mắn thay Đông Hoàng Thái Cửu kịp thời thu tay lại.
"Tránh ra." Đông Hoàng Thái Cửu quát khẽ:"A Lê, cả ngươi cũng muốn chống đối ta sao?"
A Lê ôm đùi Đông Hoàng Thái Cửu, khóc thút thít cầu xin hắn:"Cửu điện hạ, thả hắn đi đi, chỉ cần để hắn đi, về sau A Lê sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ chạy loạn nữa."
Đông Hoàng Thái Cửu thu lại áo giáp, duỗi tay bế A Lê lên, hắn khinh thường nhìn Lục Trường Uyên dưới chân:"Vì A Lê thay ngươi cầu tình nên hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, nếu một ngày nào đó ngươi lại đến mạo phạm thì ta sẽ không nhẹ tay đâu."
Lục Trường Uyên quật cường ngẩng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Cửu cùng A Lê, bộ dáng chết cũng không khuất phục. A Lê nhìn đạo bào của hắn bị máu tươi nhuộm hồng có chút đau lòng, nàng muốn bị chảy máu thay hắn, nhưng Đông Hoàng Thái Cửu ở bên cạnh, nàng không dám làm càn.
Nàng cắn chặt răng, cuối cùng nhẫn tâm nói:"Đạo trưởng, về sau ngươi không cần đến tìm A Lê, hiện tại A Lê đã là thê tử của người khác, những lời trước kia A Lê nói, ngươi hãy cứ coi đó là những lời nói đùa đi."
"Những lời nói đùa?" Lục Trường Uyên lộ ra vẻ mặt chua xót, hắn cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn ngoài cơ thể còn kém xa nỗi đau trong lòng.
"Trong khoảng thời gian chúng ta từng ở chung đó, ngươi chưa bao giờ thích ta sao?" Chưa từ bỏ ý định, hắn lại hỏi một câu.
"Chưa từng, A Lê hận đạo trưởng đã nhẫn tâm giết A Lê cho nên vẫn luôn trêu đùa đạo trưởng, những lời nói ra cũng là để lừa đạo trưởng." Eo bị một bàn tay to bóp chặt, A Lê thật cẩn thận trả lời, nàng không dám nói ra những lời khiến Đông Hoàng Thái Cửu nổi giận.
"Hự." Lồng ngực đau đớn co rút kịch liệt, trong miệng Lục Trường Uyên phun ra một ngụm máu tươi, tâm như tro tàn, trái tim như đã chết.
Hóa ra tất cả đều chỉ có một mình hắn tình nguyện, tiểu hồ ly chưa bao giờ thích hắn. Cho nên hắn trăm cay ngàn đắng đi đến đồ sơn, khiến bản thân đầy thương tích, chỉ vì nghe lời nói vui đùa này sao?