Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 129




Sau khi A Dung rời đi, Thái Cửu tiếp tục uể oải mấy ngày liền, nhưng khi hắn nhìn đến nhi tử của mình gào khóc đòi ăn thì lại giống như tiêm máu gà sống lại. Hắn còn có nhi tử đó, sao có thể suy sút như vậy được!
Ôm lấy hài tử từ Yêu hậu, Thái Cửu cẩn thận chăm sóc hài tử, ban đêm không ngại khổ thức dậy mấy lần, hài tử khóc đói hắn liền hâm nóng sữa dê đút ăn. Trước khi đi ngủ còn sẽ hát ru hài tử ngủ, ngay cả thay tã lẫn tắm rửa đều một tay hắn tự mình làm. Ai có thể nghĩ nam nhân từng lạnh nhạt tàn nhẫn sẽ vì nhi tử của mình mà ấm áp như ánh dương ngày đông.
Trước kia nếu có tỳ nữ phạm sai lầm, Thái Cửu chắc chắn sẽ lạnh giọng trách cứ sau đó phạt thật nặng không tha, nhưng từ khi có nhi tử, tác phong hành sự của hắn trở nên khoan dung hơn rất nhiều. Có một hôm khi dùng bữa, tỳ nữ không cẩn thận làm đổ canh, khắp bàn cũng đất đều là nước canh dầu mỡ, tỳ nữ kia nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống đất, cho rằng mình sẽ bị kéo ra đánh chết nên không ngừng xin tha. Thái Tử đang đút sữa cho hài tử nhăn mày, hắn múc một muỗng sữa dê đút cho cái miệng nhỏ đang chu lên đòi ăn của nhi tử, sau đó quét mắt xuống đống hỗn độn trên bàn lẫn dưới đất, nhàn nhạt nói với tỳ nữ kia:"Lau dọn sạch sẽ, lát nữa đem một bát canh khác lên."
Không bị trọng phạt, tỳ nữ sửng sốt vội vàng thu dọn sạch rồi lại bưng một bát canh khác lên.
Thái Cửu vì hài tử mà càng trở nên ôn hòa, dần dần cả Đông Cung đều phát hiện ra sự thay đổi của hắn. Bọn tỳ nữ nhìn vẻ mặt ôn nhu của Thái Cửu đút sữa cho hoàng tử mà thường xuyên tiếc hận không thôi, điện hạ lớn lên tuấn mỹ, dáng người đĩnh bạt* nhưng lại thật đáng thương, một đại nam nhân tự mình nuôi hài tử, đến hoàng phi cũng không có. Nghe nói hoàng phi vứt bỏ điện hạ, một mình về nhà mẹ đẻ, đến hài tử cũng không cần.
Đĩnh bạt: cứng cỏi, thẳng tắp, có sức lực.
Thái tử không biết cung nhân nhìn hắn ra sao, hiện tại hắn một lòng đều đặt lên nhi tử, dựa vào nhi tử phân tán sự chú ý của mình mới có thể không nhớ tới A Dung. Nếu nỗi nhớ bùng lên quá mãnh liệt, hắn sẽ mang hài tử đến thôn trang một chuyến, nằm trên giường nàng từng nằm, ngửi mùi hương còn xót lại của nàng, nỗi nhớ như cỏ dại mạnh mẽ mọc trong lòng hắn mới có thể hãm lại một chút. Hắn cũng từng nghĩ muốn tới Đồ Sơn cướp A Dung về, nhưng nếu không phải A Dung nguyện ý về cùng hắn thì cả đời này bọn họ sẽ phải sống trong đau khổ. Hắn không muốn khiến A Dung đau khổ cả đời như vậy, cho nên không muốn cưỡng bách nàng, nếu nàng thật sự muốn ở bên Yến Chi, hắn tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Cho dù cả đời này hắn không cưới ai nữa.
Ngày từng ngày trôi qua, Thái Cửu vẫn giống như trước, mỗi ngày cẩn thận chăm sóc nhi tử, không tốt cũng không quá tệ. Thời gian nhoắng cái đã ba tháng trôi qua.
Trước đó mấy ngày, Yêu đế có ý định thoái vị, muốn đem ngôi đế truyền lại cho Thái Cửu. Hôm nay là ngày Thái Cửu đăng cơ, đại điện Đông Cung tổ chức điển lễ long trọng ăn mừng. Mọi người đã lần lượt ngồi vào chỗ, chỉ chờ Thái Cửu phục trang lộng lẫy đến tham dự.
Mắt thấy giờ lành đã đến nhưng Thái Cửu vẫn chưa xuất hiện, Yêu đế cùng Thái hậu nôn nóng không ngừng nhìn về phía trước, Cửu nhi hôm nay xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng không tuân thủ quy tắc như vậy, lễ đăng cơ đâu phải trò đùa, làm sao hắn không chuẩn bị sớm một chút.
Cho đến khi chuông gõ ba tiếng điểm giờ lành đã đến, rốt cuộc Thái Cửu cũng xuất hiện, nhưng mà hắn cũng không có trang phục lộng lẫy hoa lệ. Hắn mặc một thân quần áo đen như thường ngày, trong ngực ôm hài tử, bước đi không nhanh không chậm thong dong hướng về phía Yêu hậu với Yêu đế.
Chờ Thái Cửu đến trước mặt, Yêu hậu vội vàng thúc giục:"Cửu Nhi, nghịch ngợm gì vậy, còn không mau đi thay quần áo?"
Thái Cửu cúi người, hành lễ với Yêu đế và Yêu hậu, vẻ mặt có lỗi nói:"Phụ hoàng, mẫu phi hãy tha thứ cho nhi tử hiện tại không thể đăng cơ, thỉnh phụ hoàng tiếp tục đảm nhiệm vị trí Yêu đế."
"Cửu nhi, vì sao hiện tại không thể đăng cơ?" Yêu đế cũng có chút hoang mang, hắn khó hiểu nhìn Thái Cửu.
Thái Cửu nắm chặt đôi khuyên tai mã não bạch ngọc, trịnh trọng nói:"Không có hậu vị, nhi tử không có mẹ, tâm bất ổn không có lòng đăng cơ, mong phụ hoàng thông cảm."
Yêu đế cũng biết trong lòng Thái Cửu đau xót, gật đầu đáp ứng:"Nếu tâm ý con đã quyết thì cũng đành thôi."
"Phụ hoàng, mẫu phi bảo trọng, hài nhi sẽ nhanh chóng trở về." Thái Cửu cáo biệt Yêu đế, Yêu hậu, ngay sau đó xoay người rời đi, ôm hài tử lên xe thần lao đến Đồ Sơn.
*
Trước cửa Đồ Sơn.
Thái Cửu nhìn đôi khuyên tai bạch ngọc mã não trong tay, tâm tình có chút kích động, khuyên tai này là hắn trong lúc vô ý đã phát hiện ra trong phòng A Dung.
Lúc ấy thấy một chiếc khuyên tai lẻ loi nằm trên bàn trang điểm hắn liền thấy có chút quen mắt, cầm lên nhìn kỹ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn cũng có một chiếc khuyên tai giống như vậy, hoặc nói là hắn cũng nhặt được một chiếc khuyên tai giống y đúc như vậy.
Nhớ lại ngày ấy, hắn thành hôn với A Lê ở Đồ Sơn, ban đêm đánh nhau cũng gã đạo sĩ kia, hắn thua thực thảm bại, miệng phun máu tươi, tâm mạch bị hao tổn, quỳ rạp trên đất không thể nhúc nhích. Khi đó đã khuya, nửa đêm hiếm có ai qua lại, hắn nằm bò trên mặt đất lạnh băng hồi lâu, ý thức ngày càng hỗn độn, không biết qua bao lâu có tiếng bước chân tới gần.
Trong tầm mắt mông lung, hắn nhìn thấy giày vớ cùng làn váy trắng tinh thêu hoa văn tinh xảo. Hóa ra đây là một cô nương. Nàng khó khăn nâng hắn lên giường, lấy nước ấm giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận vết thương cho hắn, còn thay hắn dém kĩ chăn. Hắn cho rằng nàng phải đi rồi nhưng mà nàng không có.