Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 62




Chữ viết ngoáy thành “Tiểu bạch kiểm” giương nanh múa vuốt ở trên tờ giấy trắng.

Vân Chỉ Phong câm nín, Tống Nam Thời cũng câm nín.

Phản ứng đầu tiên của Vân Chỉ Phong chính là không ổn.

Tiểu bạch kiểm.

Không được.

Nhưng hắn lại ý thức được hậu tố của từ “Tiểu bạch kiểm” là “Tống Nam Thời”.

Tiểu bạch kiểm của Tống Nam Thời.

Trong lòng hắn đọc đi đọc lại câu này mấy lần, đột nhiên lại cảm thấy sau khi đưa mấy chữ “Tống Nam Thời” này vào dường như “Tiểu bạch kiểm” nghe vào trong tai cũng đẹp đẽ hơn nhiều.

Thậm chí sâu trong nội tâm còn mừng thầm không rõ lý do một cách kỳ lạ.

Vân Chỉ Phong phát hiện mình đang mừng thầm: “...”

Cuối cùng hắn đã bắt đầu điên rồi à?

Vân Chỉ Phong rụt rè thuộc về Kỳ Lân Tử khó nhọc chen ra. Hắn cảm thấy, hắn phải ngăn cản xu thế phát triển kỳ quái này.

Cho dù hắn có gì đó với Tống Nam Thời, nhưng sao có thể là tiểu bạch kiểm chứ?

Sao hắn không thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Tống Nam Thời chứ?

Ví dụ như nói là đạo lữ của Tống Nam Thời gì đó.

Nghĩ vậy, hắn càng cảm thấy tim đập thình thịch. Trong một khoảng câm nín, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Tống Nam Thời câm nín không nói, không đoán ra nàng nghĩ như thế nào.

Vì thế hắn khụ một tiếng, lúc mọi người nhìn qua, nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy, ngụy trang thành tiểu bạch kiểm của Tống Nam Thời, vì sao ta không thể ngụy trang thành… Tống Nam Thời...”

Chung quy hắn vẫn sợ mình nhảy cóc qua xa, không dám nói ra “Đạo lữ”, vòng thành: “Vị hôn phu.”

Tống Nam Thời đang trầm tư suy nghĩ đều nhìn sang.

Chư Tụ còn đang hận rèn sắt không thành thép càng hô to “Được lắm” ở trong lòng!

Nàng cho rằng tên này là đồ đầu gỗ không phong tình, không ngờ người ta còn dám nghĩ hơn cả nàng ấy!

Nàng ấy vui mừng vì tốt xấu gì Vân Chỉ Phong không phải thật sự không thông suốt, sau đó lạnh lùng nói: “Không được!”

Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Vì sao?”

Hắn làm ra vẻ thật sự muốn cân nhắc đi làm vị hôn phu hoặc là tiểu bạch kiểm của Tống Nam Thời.

Chư Tụ nhắc nhở: “Vị hôn phu của đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông, thân phận địa vị đều phải xứng đôi với đệ tử Vô Lượng Tông. Bọn họ coi trọng đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông, tất nhiên cũng sẽ coi trọng vị hôn phu ngồi ngang hàng với đệ tử thân truyền. Đến lúc đó nếu hỏi thân phận và lai lịch của ngươi, ngươi chuẩn bị làm ra thân phận gì để xứng đôi với đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông?”

Chư Tụ chỉ vào tờ giấy nhỏ: “Nhưng đệ tử Vô Lượng Tông nuôi tiểu bạch kiểm thì lại khác. Ai lại thích hỏi thăm một tiểu bạch kiểm có xuất thân thế nào, có năng lực gì?”

Nói xong, nàng ấy hoài nghi nhìn về phía Vân Chỉ Phong, hạ giọng nói: “Ngươi không coi thành Tam sư muội tuyển phi đấy chứ!”

Vân Chỉ Phong lạnh mặt buột miệng thốt ra: “Ta không phải!”

Chư Tụ nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của hắn: “...”

Đây là đại ma đầu đánh sống đánh chết với đại sư huynh ở kiếp trước á?

Liễu lão nhân từ ngọc bội xông ra, nhỏ giọng nói: “Hắn nóng nảy, hắn nóng nảy!”

Giang Tịch ấn đầu ông về.

Chư Tụ hít sâu một hơi, nhìn về phía Tam sư muội như suy tư gì đó, hỏi: “Sư muội, muội nghĩ thế nào?”

Tống Nam Thời ngẩng đầu lên, tầm mắt cường điệu dừng ở trên người Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong gần như thẳng sống lưng theo bản năng.

Sau đó Tống Nam Thời chuyển tầm mắt, chậm rì rì nói: “Dựa theo suy nghĩ này của sư tỷ, tiểu bạch kiểm đúng là càng thích hợp hơn so với thư đồng thị vệ gì đó.”

Tiểu bạch kiểm nhìn như nổi bật nhưng không được người ta coi trọng.

Bọn họ có khả năng sẽ đi hỏi thăm lai lịch thị vệ, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không để mắt đến tiểu bạch kiểm.

Bọn họ càng sẽ không nghĩ đến, thiếu chủ nhà mình làm tiểu bạch kiểm cho nàng ở ngay trên địa bàn của bọn họ.

Tống Nam Thời nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy, còn rất kích thích.

Sau đó ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Chỉ Phong đột nhiên quái lạ.

Vân Chỉ Phong: “?”

Sao đột nhiên nhìn hắn như vậy?

Hắn theo bản năng túm vạt áo.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng mặc niệm hai câu “Vô Lượng Thiên Tôn” ở trong lòng.

Tâm bình khí hòa, lúc này nàng mới tiếp tục nói: “Ngụy trang thành tiểu bạch kiểm, nhìn như thái quá, thật ra đáng tin cậy.”

Đúng là có bệnh.

Ý tưởng khả thi nhưng bệnh thì tăng nhiều.

Chư Tụ thấy nàng cũng đồng ý thì nói ngay: “Chúng ta lập tức...”

Còn chưa nói xong, Tống Nam Thời đã nhấc tay: “Nhưng muội còn có một vấn đề.”

Chư Tụ: “Cái gì?”

Tống Nam Thời cực kỳ bình tĩnh nói: “Tiểu bạch kiểm rất ổn. Nhưng vấn đề là muội nghèo như vậy, sao có thể bỏ được tiền cho tiểu bạch kiểm tiêu? Không cho tiểu bạch kiểm tiêu tiền vậy tiểu bạch kiểm đi theo muội có ý nghĩa gì chứ? Chân ái à?”

Mọi người: “...”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hay lắm, đúng là vấn đề.

Chư Tụ im lặng một lúc lâu, uyển chuyển nói: “Cho nên Tam sư muội, muội có từng suy xét đến một vấn đề khác không?”

Tống Nam Thời: “?”

Chư Tụ: “Đệ tử thân truyền của Vô Lượng Tông, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền Lan Trạch Phong, thật ra không nên nghèo như vậy.”

Tống Nam Thời: “...”

Trách ta chắc.

Nàng đơ mặt: “Nhưng ngại quá, muội đúng là nghèo như vậy.”

Chư Tụ tâm bình khí hòa: “Tỷ biết! Nhưng tỷ để Vân Chỉ Phong làm tiểu bạch kiểm của muội có một ý khác chính là để muội giả dạng thành phú bà.”

Nàng uyển chuyển: “Tỷ sợ người khác cảm thấy muội quá nghèo, hoài nghi chúng ta là đệ tử Vô Lượng Tông giả.”

Tống Nam Thời: “???”

Nàng là đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông đứng đắn, bởi vì sợ người khác cảm thấy mình giả vờ, cho nên phải giả vờ thành phú bà?

Không ai cảm thấy thái quá à?

Nàng không thể tin nổi đưa mắt nhìn từng người.

Mọi người: “...”

Giang Tịch uyển chuyển nói: “Sư muội, thật ra từ lâu lắm rồi huynh đã muốn hỏi, chúng ta đều là đệ tử Vô Lượng Tông, vì sao muội lại... túng quẫn như vậy?”

Đến cả Úc Tiêu Tiêu đều sầu lo nói: “Tam sư tỷ, nhị sư tỷ nói không sai. Người ngoài sẽ không cảm thấy đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông túng quẫn như vậy, nhỡ đâu thật sự bị bọn họ coi thành kẻ lừa đảo thì rắc rối lắm.”

Rồi đến Diệp Tần Châu đều ho khan một tiếng, nói: “Thật ra, lúc trước ta nhìn thấy Tống cô nương cũng cảm thấy có phải xá đệ bị người ta lừa hay không. May mắn mấy người Giang huynh đệ rất có phong phạm đệ tử tông lớn.”

Tống Nam Thời: “...”

Cho nên, nàng phải vì người khác không cảm thấy nàng là kẻ lừa đảo, lừa bọn họ là phú bà.

Đây là chủ nghĩa hiện thực huyền ảo gì thế?

Nhưng sau một phen thảo luận, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong vẫn đều nhận nhiệm vụ của mình.

Tống Nam Thời đóng giả phú bà.

Vân Chỉ Phong đóng giả tiểu bạch kiểm của phú bà Tống Nam Thời.

Đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông là phú bà, rất hợp lý.

Phú bà nuôi tiểu bạch kiểm, rất hợp lý.

Hợp lý nhưng thái quá.

Vì thế bắt đầu cải trang giả dạng.

Vân Chỉ Phong là vấn đề lớn nhất, bởi vì hắn không thể dùng khuôn mặt này đi yến hội. Cho dù tiếp tục đeo mặt nạ lên có thể giải thích vì đam mê của kim chủ, không lộ mặt cũng khó tránh khỏi làm người ta hoài nghi.

Vào lúc này Diệp Tần Châu chậm rì rì nói: “Tổ tiên của ta có lưu lại pháp khí Hoán Nhan Châu thay đổi dung nhan, năm linh thạch một ngày cho các ngươi thuê.”

Vân Chỉ Phong muốn mặc cả theo bản năng, Chư Tụ lập tức nói: “Tiểu bạch kiểm sao có thể tiết kiệm tiền cho kim chủ! Sửa lại thói quen mặc cả của ngươi trước đã!”

Sau đó nàng ấy nói: “Cái này tính vào chi phí chung, ta bỏ ra.”

Tống Nam Thời xem đến hận không thể làm tiểu bạch kiểm cho sư tỷ.

Diệp Tần Châu cầm tiền, cười tủm tỉm mang Hoán Nhan Châu tới.

Tống Nam Thời không khỏi khó hiểu: “Sao tổ tiên các ngươi cái gì cũng có thế?”

Diệp Tần Châu khiêm tốn: “Dẫu sao tổ tiên từng giàu có.”

Sau đó một đám người cầm Hoán Nhan Châu, cân nhắc nên đổi cho Vân Chỉ Phong khuôn mặt gì.

Chư Tụ nghĩ dù sao cũng làm tiểu bạch kiểm cho Tống Nam Thời, bèn hỏi: “Sư muội thích thế nào?”

Tầm mắt Tống Nam Thời không khỏi dừng ở trên ngực Vân Chỉ Phong, không khỏi nghĩ như vậy không tồi.

Nhưng trên mặt nàng vẫn là vẻ mặt chính khí nói: “Làm tiểu bạch kiểm, đương nhiên phải môi hồng răng trắng. Hơn nữa đệ tử Vô Lượng Tông tất nhiên không có khả năng thích yếu đuối mong manh, cho nên còn phải anh khí.”

Vì thế mọi người hao hết sức suy nghĩ, nặn cho Vân Chỉ Phong một gương mặt tiểu chó săn môi hồng răng trắng rồi lại không thiếu dã tính.

Nói thật, rất phù hợp với thẩm mỹ của Tống Nam Thời.

Nhưng khi gương mặt này xuất hiện ở trên người Vân Chỉ Phong, nàng nhìn trái ngó phải, đột nhiên cảm thấy gương mặt phù hợp thẩm mỹ của nàng này nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Không đẹp như mặt của chính Vân Chỉ Phong.

Nàng nghĩ theo bản năng.

Vì thế, khi Chư Tụ hỏi nàng có muốn thay đổi thân hình không, Tống Nam Thời vô thức lựa chọn từ chối.

Vẫn là như vậy tốt nhất.

Sau đó là đổi trang phục.

Không chỉ Vân Chỉ Phong phải đổi, Tống Nam Thời cũng phải đổi.

Vân Chỉ Phong phải mặc giống tiểu bạch kiểm, Tống Nam Thời phải mặc giống phú bà.

Nhưng Vân Chỉ Phong chưa từng làm tiểu bạch kiểm, tất nhiên không biết tiểu bạch kiểm phải mặc thế nào, chỉ có thể từ một nam tu tự xưng kiến thức rộng rãi tham mưu cho hắn.

Tống Nam Thời lại khác. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng chưa từng làm phú bà, nhưng điều này cũng hoàn toàn không cản trở mỗi ngày nàng muốn bày tỏ thân phận phú bà của mình thế nào khi mình phát tài.

Kết quả là, đối với tiểu bạch kiểm và phú bà, nhóm quân sư quạt mo của Vân Chỉ Phong và Tống Nam Thời đều có lý giải riêng của mình.

Phú bà thật Chư Tụ không thể nào mó tay vào được, chỉ có thể đi tiệm quần áo và cửa hàng trang sức dọn một đống quần áo các màu về, nhìn bọn họ chọn.

Hiện trường khí thế ngất trời.

Chư Tụ bôn ba hai bên, bên này nhìn bên kia xem, càng xem lại càng cảm thấy trong lòng lạnh hơn một nửa.

Bên Vân Chỉ Phong, một đám nam tu không có kiến thức tưởng tượng trọn vẹn về nghề tiểu bạch kiểm này, chơi trò thay đồ thời trang(*) khi sắc mặt Vân Chỉ Phong càng ngày càng đen.

(*) Nguyên văn奇迹止风 (Kỳ tích Chỉ Phong), nói lái từ Kỳ tích Noãn Noãn là game thay đồ thời trang. Tên bản Việt là Ngôi sao thời trang.

Giang Tịch: “Hồng nhạt! Nam nhân chân thật phải mặc hồng nhạt!”

Diệp Lê Châu một bước cũng không nhường: “Ta cảm thấy hoa văn này rất ổn, rất sáng mắt.”

Diệp Tần Châu tìm việc vui: “Màu đỏ này phối với xanh lục cũng được, vui mừng.”

Một đống quần áo cay mắt lung tung rối loạn đắp lên người Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời lại tương đối có chủ kiến, thẩm mỹ cũng khá đồng đều.

Nàng yêu tha thiết tất cả quần áo và trang sức có thể làm người ta liếc mắt một cái đã liên tưởng đến “Có tiền”.

Ví dụ như pháp y hoa thêu kim tuyến.

Ví dụ như phát quan gắn vài chục viên đá quý.

Ví dụ như hoa tai nặng trĩu.

Chư Tụ trơ mắt nhìn nàng trang điểm chính mình thành... giá châu báu di động.

Nàng còn cực kỳ đúng lý hợp tình, hỏi Úc Tiêu Tiêu: “Như vậy có đủ phú bà hay chưa?”

Úc Tiêu Tiêu xem đến sửng sốt: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Chư Tụ nhắm mắt.

Nàng ấy nghĩ: Đúng là đủ rồi.

Nàng ấy vốn cho rằng, vở kịch lớn hôm nay là Hồng Môn Yến, ai biết đám đồng môn này đã cho nàng ấy cực khổ đủ trước.

Cuối cùng nàng ấy không nhìn nổi, trực tiếp xông lên phía trước: “Tỷ mặc cho muội!”

Mà bên Vân Chỉ Phong, Diệp Tần Châu xem xong việc vui rồi, cuối cùng mở lời trước khi sự nhẫn nại của Vân Chỉ Phong đến cực hạn: “Để ta thôi.”

Hai người thạo nghề chân chính ra tay.

Vì thế nửa canh giờ sau, phú bà Tống Nam Thời và tiểu bạch kiểm Vân Chỉ Phong đã được xử lý ra dáng ra vẻ.

Chư Tụ trang điểm xong công đoạn cuối cùng cho Tống Nam Thời, lúc này Tống Nam Thời mới mở mắt ra, thấy được mình trong gương.

Mày đẹp môi đỏ, da thịt hơn tuyết, một bộ váy áo màu đỏ nóng bỏng rực rỡ tựa như thiếu nữ nhiệt liệt kiêu ngạo được nuông chiều từ bé.

Chư Tụ nhìn nàng, hơi có kiêu ngạo “nhà ta có con gái mới lớn”, hỏi: “Thế nào.”

Tống Nam Thời nhìn một lúc lâu, buồn bã nói: “Mẹ kiếp.”

Chư Tụ: “...”

Một câu này phá sạch sẽ bầu không khí mà nàng ấy dựng lên.

Ngay sau đó Tống Nam Thời nói một câu: “Mặt mũi như vậy muội còn cần tiểu bạch kiểm làm gì? Còn không biết là người nào được hời đâu? Muội tự nhìn mình cũng có thể ăn thêm hai bát cơm.”

Chư Tụ dở khóc dở cười: “Sư muội! Mặt mũi của muội vốn là như vậy. Tỷ chỉ trang điểm chứ không phải dịch dung.”

Cũng không biết sư muội đang khen tay nghề của nàng ấy hay đang tự khen mình.

Hai người đi ra ngoài, bên Vân Chỉ Phong cũng đã xong.

Đám Giang Tịch đứng ở ngoài cửa chờ, quay đầu vừa nhìn thấy Tống Nam Thời thì ngẩn người.

Giang Tịch buột miệng thốt ra: “Đây là sư muội của ta?”

Tống Nam Thời cho hắn một cái nhìn xem thường, Giang Tịch lập tức vỗ ngực nói: “Đúng rồi, đây là sư muội của ta.”

Cái liếc xem thường quen thuộc này làm hắn vô cùng yên tâm.

Hắn cười, đang muốn nói thêm gì thì cửa phòng mở, Vân Chỉ Phong đi ra.

Vừa nhấc mắt, hắn thấy được Tống Nam Thời, Tống Nam Thời cũng thấy được hắn.

Vân Chỉ Phong sửng sốt.

Hắn thầm nghi ngờ mình thấy được đóa sơn trà nở rộ khắp núi đồi.

Trong giây lát vậy mà chân tay hắn hơi luống cuống.

Hắn rời tầm mắt theo bản năng, thấy chuỗi ngọc trên cổ nàng.

Là cái mà hắn đưa.

Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, tim hắn đập như trống.

Vân Chỉ Phong một mình nhấm nháp hương vị tình yêu, hoạt động tâm lý của Tống Nam Thời lại rất đơn giản.

Nàng hoài nghi mình thấy được một yêu quái trà xanh.

Vì sao lại là yêu quái trà xanh á? Bởi vì Vân Chỉ Phong mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, phối với khuôn mặt môi hồng răng trắng kia, rất...

Rất có vị nam trà xanh.

Nghe nói là Diệp Tần Châu trang điểm cho hắn.

Ồ, vậy không lạ.

Nàng đang cân nhắc phải khen tiểu bạch kiểm mới ra lò của mình mấy câu thế nào thì nghe Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Chuỗi ngọc này xứng ngươi, rất đẹp.”

Tống Nam Thời sửng sốt, cúi đầu nhìn rồi nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Hai người nhìn nhau, không khỏi đều bật cười.

...

Đến tối, đám Tống Nam Thời sớm đã chuẩn bị sẵn sàng được xe ngựa Vân gia phái tới đón đi Vân gia.

Trước khi đi, Tống Nam Thời cố ý nhét lừa huynh vào nhẫn trữ vật có thể chứa vật sống kia của Vân Chỉ Phong. Không ai biết nàng muốn làm gì, nàng chỉ nói, đến lúc đó có khi sẽ có chỗ dùng.

Xe ngựa Vân gia đi vòng quanh thành hơn nửa vòng, cuối cùng đưa bọn họ đi vào một tòa phủ đệ chiếm một khoảng đất khá rộng lớn.

Sau đó vào cửa.

Cùng lúc đó, nghe thấy Vân Chỉ Phong cười lạnh một tiếng.

Tống Nam Thời theo bản năng mà nhìn về phía Vân Chỉ Phong thì nghe Vân Chỉ Phong truyền âm: “Đây là cửa hông Vân gia. Bọn họ không mở cửa chính, có lẽ là muốn ra oai phủ đầu với các ngươi.”

Tống Nam Thời: “...”

Quy củ đại gia tộc nhiều thế à?

Nhưng mà ngươi ra oai phủ đầu với một đám không hiểu quy củ đại gia tộc, vậy không phải ngang với liếc mắt đưa tình với người mù à?

Tống Nam Thời thản nhiên để mặc bọn họ được một đám tôi tớ đưa vào chính đường.

Sau đó bắt đầu uống trà.

Hết một ly trà, một tu sĩ có dáng vẻ của nhân tài vội vàng tới, cười nói: “Chư vị, không khéo, gia chủ vừa hay có việc, làm phiền các vị chờ trước một chút.”

Tống Nam Thời biết ngay, xem ra Vân gia thật sự rất bất mãn với việc bọn họ làm đêm qua, bất mãn đến một gia chủ phải dùng loại phương pháp này ra oai phủ đầu với bọn họ.

Có lẽ hiện giờ lời đồn trong thành gây cho bọn họ không ít rắc rối.

Nhưng nếu bọn họ bất mãn thành như vậy đều cố kỵ thân phận đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông không dám làm thẳng mặt thì...

Tống Nam Thời buông ly trà xuống trước khi đám Chư Tụ nói chuyện, “cạch” một tiếng, không nhẹ không nặng.

Mọi người lập tức nhìn sang.

Tống Nam Thời nhàn nhạt nói trước khi tu sĩ kia nhìn sang: “Gia chủ bận rộn, xem ra tu sĩ khác ở Vân gia cũng rất bận rộn. Chúng ta một đường đi tới vậy mà không thấy một ai. Một khi đã như vậy thì chúng ta cũng không làm phiền, không ngại ngày khác lại đến. Sư huynh sư tỷ, chúng ta đi...”

Mấy người nghe vậy, lập tức đứng dậy.

Tu sĩ kia không nghĩ tới bọn họ không cho tí mặt mũi nào, luống cuống, vội vàng nói: “Các vị nói quá lời, nói quá lời!”

Tống Nam Thời căn bản không nghe hắn ta nói gì, quán triệt đến cùng hình tượng phú bà đại tông môn mắt cao hơn đầu của mình.

Nhưng mà bọn họ vừa đứng dậy, đã nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng cười. Một thanh niên dẫn theo một đám tu sĩ đi đến, như chưa từng xảy ra việc gì, cười tủm tỉm nói: “Là tại hạ thất lễ. Gia phụ bận bịu, tại hạ vừa rồi lại bị vướng chân, trễ nải các vị. Xin lỗi, xin lỗi.”

Tống Nam Thời không nói lời nào, làm ra vẻ tùy hứng, để mấy người Chư Tụ hàn huyên, mình thì truyền âm hỏi Vân Chỉ Phong: “Người này ai?”

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt: “Xem như đường huynh của ta.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Vân Chỉ Phong là thiếu gia chủ. Nhưng gia chủ không phải phụ thân của hắn, mà là phụ thân của vị lão huynh trước mắt. Vậy nếu không có Vân Chỉ Phong thì có lẽ lão huynh này chính là thiếu chủ.

Đường huynh là con trai ruột của gia chủ này có thể xem Vân Chỉ Phong thuận mắt mới là lạ.

Hiện giờ người này vẫn là nhi tử của gia chủ, Vân Chỉ Phong lại thành tiểu bạch kiểm. Nàng không khỏi lo lắng Vân Chỉ Phong có thể cảm thấy khổ sở vì chênh lệch thân phận hiện giờ hay không.

Mà vào lúc này, mấy người Giang Tịch đã hàn huyên xong, không khí lại hòa hợp, mọi người bắt đầu tự giới thiệu chào hỏi lẫn nhau.

Tống Nam Thời thấy tốt thì thu, ra vẻ thiếu nữ vô tri không chịu thiệt thòi, nhưng người khác vừa khom lưng cúi đầu thì rất dễ dỗ, nâng cằm tự giới thiệu: “Tống Nam Thời, Tam đệ tử Lan Trạch Phong Vô Lượng Tông.”

Đường huynh của Vân Chỉ Phong cười nói: “Tại hạ Vân Đường.”

Xong, hắn ta không khỏi tán thưởng nói: “Tống cô nương phong tư trác tuyệt, vừa rồi tại hạ tiến vào suýt nữa tưởng tiên tử nơi nào hạ phàm. Thật đúng là thất thố.”

Tống Nam Thời không thấy được thất thố, nàng chỉ cảm thấy người này có phần tài năng.

Nói trơn tru như vậy, người khác nói ra có khi toàn là mỡ lợn, hắn ta nói ra là khen thật lòng thật dạ, như thật sự nghĩ vậy.

Hơn nữa nói như vậy thì... sợ là hắn thật sự cảm thấy nàng là thiếu nữ vô tri gì đó, muốn trêu nàng.

Tống Nam Thời mở miệng đang muốn qua loa có lệ, Vân Chỉ Phong ở bên đột nhiên nâng tay lên, khoác vào tay Tống Nam Thời.

Cả người Tống Nam Thời cứng đờ, rất nhanh lại bình thường, tỏ thái độ tập mãi thành quen.

Trong lòng lại không khỏi nghi hoặc, đang yên đang lành Vân Chỉ Phong diễn thêm cái gì?

Vân Đường cũng không khỏi híp mắt, trên nét mặt có phần không vui.

Sau đó hắn ta rất nhanh khôi phục lại, cười một cái, hỏi: “Vị này chính là?”

Tống Nam Thời thầm giật mình, ung dung nghiêng người, chặn nửa người Vân Chỉ Phong.

Nàng lại nghe Vân Chỉ Phong cũng cười một cái, mở miệng chính là giọng giả mà Hoán Nhan Châu làm ra.

Hắn nói ra cái tên giả bọn họ đặt: “Mộc Hòa.”

Giọng hắn nhàn nhạt, nhưng lại làm Tống Nam Thời bỗng nghe ra được sự kiêu ngạo: “Tống Nam Thời...”

Hắn nói từng câu từng chữ: “Tiểu bạch kiểm.”

Tống Nam Thời: “...”

Mọi người: “...”

Làm tiểu bạch kiểm, ngươi kiêu ngạo cái gì?