Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 24




Chờ vị gối đầu huynh kia cõng lừa huynh chạy như điên một vòng, dỗ lừa huynh vui vẻ, lúc này Tống Nam Thời mới nhích chân chậm rì rì đi qua.

Lừa huynh tiêu giận, đứng ở bên cạnh gối đầu huynh chậm rì rì ăn cỏ, còn hạ mình nâng cái đuôi cao quý lên, quét quét tro bụi trên người gã.

Gối đầu huynh đờ mặt nắm tay đứng ở tại chỗ, bắp chân run rẩy, cũng không biết là mệt hay là tức giận.

Tống Nam Thời lo lắng nói: “Gối đầu... Quyết Minh Tử huynh, ngươi không sao chứ? Tính tình con lừa này của ta không tốt lắm, làm huynh đài bị liên lụy.”

Gối đầu huynh ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Thế này mà ngươi gọi là tính tình không tốt?”

Tống Nam Thời thẹn thùng mỉm cười: “Một tí tật xấu bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”

Quyết Minh Tử hít sâu một hơi, lạnh mặt nói: “Tống tiên tử tốt tính thật đấy.”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Tính ta cũng không tốt, nhưng nếu lừa huynh đã không chê ta nghèo, ta còn có thể ghét bỏ tính tình nó kém à? Dù sao cứ như vậy, còn có thể giải trừ khế ước mà, chắp vá mà thôi.”

Quyết Minh Tử: “...”

Gã lại nghĩ tới nhược điểm của biến số này mà gã tính ra.

Yêu tiền.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, gã hận sao mình xem bói chuẩn thế!

Tống Nam Thời còn nhiệt tình nói: “Quyết Minh Tử huynh còn cưỡi không?”

Quyết Minh Tử hít sâu một hơi: “Tại hạ e là không có phúc nhận nổi linh thú của Tống tiên tử. Tống tiên tử vẫn là tự cưỡi thôi.”

Tống Nam Thời không khỏi tiếc nuối.

Lúc này, Vân Chỉ Phong đã đi lên, lặng lẽ liếc Tống Nam Thời một cái, ám chỉ nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, không cần quá mức.

Tống Nam Thời như không có việc gì cưỡi lên lừa, nhìn thoáng qua phương hướng, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người cưỡi lừa đi ở phía trước, thỉnh thoảng châu đầu nhỏ giọng nói gì đó với nhau, bỏ qua hai con lừa không phối hợp thì tấm lưng kia đúng như một đôi giai nhân.

Quyết Minh Tử dựa vào hai cái đùi theo ở phía sau.

Thậm chí hai con lừa của bọn họ cũng khá giống nhau.

Quyết Minh Tử cứ cảm thấy mình bị cô lập.

Nhưng gã không chịu cô đơn, điều chỉnh trạng thái một lúc, lại khôi phục nụ cười thân thiết ban đầu, ôn hòa nói: “Tống tiên tử, chúng ta muốn đi đâu đây?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Tất nhiên là đi đến chỗ mà chúng ta nên đi.”

Quyết Minh Tử: “...”

Phàm là ngươi nói một câu hữu dụng thì cũng không đến mức một câu hữu dụng cũng không có.

Không có cách nào cả! Gã chỉ có thể nhìn về phía Vân Chỉ Phong, nói: “Vân huynh không tò mò chúng ta đi đâu à?”

Gã rất xác định, từ sau khi vào bí cảnh này, ở dưới mí mắt gã, Tống Nam Thời chưa từng nói chuyện riêng với Vân Chỉ Phong. Cho nên theo lý mà nói, Vân Chỉ Phong không nên biết Tống Nam Thời muốn đi đâu.

Ai ngờ Vân Chỉ Phong chỉ nhàn nhạt nhìn gã một cái: “Không tò mò, ta biết.”

Không biết có phải ảo giác của Quyết Minh Tử hay không, dường như gã nhìn thấy sự cao ngạo, cảm giác về sự ưu việt từ cái liếc mắt kia.

Quyết Minh Tử: “...”

Phải! Tống Nam Thời không cần phải nói, ngươi cũng biết nàng muốn đi đâu chứ gì. Các ngươi tâm ý tương thông, ngươi thanh cao!

Nhưng con mẹ nó, ngươi tâm ý tương thông với một đứa tham tiền, ngươi kiêu ngạo cái qué gì!

Quyết Minh Tử sắp bị hai đứa đầu óc dường như có vấn đề này làm cho tức đến bật cười.

Lúc này, Tống Nam Thời đột nhiên quay đầu lại, ý vị không rõ nói: “Quyết Minh Tử huynh, nếu ngươi tin tưởng ta thì đi theo ta. Dẫu sao, quẻ của ta chưa bao giờ có sai lầm.”

Khóe môi nàng tươi cười ý vị thâm trường.

Quyết Minh Tử bỗng nhiên chấn động.

Gã nhìn về bóng dáng Tống Nam Thời giữ kín như bưng phía trước, như suy tư gì đó.

Gã rất tự tin với quẻ của mình.

Xuất phát từ loại tự tin này, khi tính ra biến số Tống Nam Thời, gã gần như chắc chắn Tống Nam Thời này, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì.

Cho dù hiện giờ nàng hoàn toàn ra vẻ một lòng tham tiền, Quyết Minh Tử suy bụng ta ra bụng người, cũng cảm thấy Tống Nam Thời tuyệt đối không tham tài như biểu hiện bên ngoài của nàng.

Dưới vẻ tham tài, nàng tất nhiên có một mặt mà không người nào biết!

Là giả heo ăn thịt hổ? Hay là giả ngây giả dại.

Quyết Minh Tử quyết định đi theo xem trước, tìm tòi đến cùng.

Có khi... biến số này có thể tìm được đồ vật mà gã muốn thì sao.

Quyết Minh Tử nở một nụ cười nhạt.

“Tống tiên tử, Vân huynh, chờ ta.”

Nửa canh giờ sau.

Quyết Minh Tử lạnh mặt đứng ở bên trong một sơn cốc linh thảo tươi tốt.

Gã bình tĩnh nghĩ gã sai rồi.

Tống Nam Thời không phải giả ngây giả dại, nàng điên thật khờ thật.

Không! Có lẽ gã mới là kẻ ngốc nhất khi cảm thấy Tống Nam Thời thâm tàng bất lộ.

Bên tai là giọng bình tĩnh mà đắc ý của Tống Nam Thời: “Ta đã nói quẻ của ta từ trước đến nay chưa từng sai mà! Đây đều là Nguyệt Kiến Thảo bên ngoài bí cảnh hiếm thấy lắm! Hái hết những thứ này ra ngoài, chúng ta sẽ giàu có!”

“Vân Chỉ Phong!” Nàng cao giọng: “Trước khi ta vào đã chuẩn bị liềm, ngươi có cần không!”

Vân Chỉ Phong vẫn là dáng vẻ gặp nguy không loạn, khóe môi lại không kiềm được toát ra một nụ cười vừa lòng.

Hắn nói: “Không cần! Kiếm của ta dùng tốt hơn bất cứ thứ gì.”

Tống Nam Thời: “Được, quy củ cũ, sau khi ra ngoài mỗi người một nửa.”

Vân Chỉ Phong: “Được.”

Hai người dăm ba câu, đã quyết định kế hoạch chia phần.

Sau đó Tống Nam Thời thành thạo khom lưng vung liềm như một người nông dân.

Vân Chỉ Phong không hổ là Kiếm tu, trường kiếm ở trong tay hắn như một bộ phận trên người hắn, bí cảnh ngăn cách với ngoại giới, hắn không cần để ý có thể sử dụng linh lực hay không, trường kiếm vung lên càng nhanh hơn cả Tống Nam Thời.

Đây là cảnh tượng được mùa thế nào chứ!

... Gặp quỷ rồi!

Quyết Minh Tử hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: “Đây là quẻ tượng tuyệt đối không nhầm trong miệng Tống tiên tử à?”

Tống Nam Thời ngẩng đầu, tranh thủ trả lời gã một câu: “Đúng vậy! Ruộng Nguyệt Kiến Thảo này tuyệt đối là linh thảo đáng giá nhất trong phạm vi năm mươi dặm, ta tính tài vận chưa bao giờ sai!”

Quyết Minh Tử: “...”

Gã há miệng thở dốc, nói: “Ngươi vừa tính, là tài vận?”

Tống Nam Thời nhìn gã một cái, cười nhạt: “Chứ sao? Ngươi tưởng cái gì?”

Quyết Minh Tử: “...”

Gã nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lửa giận cuồn cuộn vô tận trong lòng.

Ngươi tính tài vận! Thế mà ngươi tính tài vận!

Đã nói thâm tàng bất lộ! Đã nói giả heo ăn thịt hổ đấy!

Đây là bí cảnh Bạch Ngô! Nơi đại năng truyền thừa! Cơ duyên đếm không hết! Năm mươi năm mới mở một lần!

Bên ngoài nhiều cơ hội kiếm tiền như vậy, ai lại ngốc đến lãng phí cơ hội năm mươi năm một lần vào bí cảnh chỉ vì kiếm tiền?!

Các ngươi hẳn nên kiếm cơ duyên, tìm truyền thừa!

Gã đè lửa giận trong lòng xuống, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói: “Tống tiên tử, đây chính là bí cảnh năm mươi năm một lần, tiến vào không tìm cơ duyên, chỉ vì kiếm tiền thì có lẽ mất nhiều hơn được?”

Tống Nam Thời cãi lại luôn: “Không đâu.”

Nụ cười của Quyết Minh Tử cứng lại: “Vì sao?”

Tống Nam Thời: “Bởi vì ta là quỷ nghèo.”

Quyết Minh Tử: “...”

Gã lạnh lùng nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nhìn sang, nhắc nhở: “Ta cũng thế.”

Gã hận quỷ nghèo.

Lúc này, Tống Nam Thời đột nhiên quay đầu, nhe răng cười cười với gã, trong giọng điệu chân thành mang theo hâm mộ: “Quyết Minh Tử huynh đến từ Thương Ngô Phái, nghe nói Chưởng môn các ngươi là con nhà giàu ngang tàng, nói vậy Quyết Minh Tử huynh sẽ không coi trọng tí xíu Nguyệt Kiến Thảo này đâu nhỉ?”

Quyết Minh Tử đang cười lạnh muốn châm chọc nàng một câu, lại đột nhiên nhớ ra.

Trước khi tiến vào bí cảnh Bạch Ngô, Thương Ngô Phái của gã đã phá sản.

Vì thế từ “Không” này mắc kẹt ở trong cổ họng.

Gã nhìn Nguyệt Kiến Thảo khắp nơi, đột nhiên cảm thấy, thuận tay kiếm một ít tiền cũng không phải không được, vừa hay còn có thể kéo gần quan hệ với biến số này.

Quyết Minh Tử ngo ngoe rục rịch.

Tống Nam Thời thấy thế, lập tức đẩy nhanh tốc độ, trong miệng cũng vội nói: “Một khi đã như vậy thì đồ này không cần chiếm dụng nhẫn trữ vật của ngài. Hai chúng ta vui lòng nhận hộ.”

Quyết Minh Tử: “... Được.”

Gã khó nhọc duy trì hình tượng con nhà giàu.

Trong bụi hoa, Tống Nam Thời liếc Vân Chỉ Phong một cái.

Vân Chỉ Phong vừa hay nhìn sang.

Hai người liếc nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy tin tức giống nhau.

Quyết Minh Tử này quả nhiên rất có vấn đề.

Tống Nam Thời muốn tìm một cơ hội đơn độc trao đổi với Vân Chỉ Phong, nhưng không đợi nàng hành động, Vân Chỉ Phong đang thu hoạch Nguyệt Kiến Thảo lại đột nhiên đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía bụi hoa đã cắt xong.

Hắn nói: “Tống Nam Thời, lại đây.”

Tống Nam Thời nghe vậy, không nói hai lời, lập tức đứng ở bên cạnh Vân Chỉ Phong.

Vừa đứng yên, bên tai nàng đã truyền đến tiếng ong ong dần dần rõ ràng.

Tống Nam Thời quay đầu nhìn lại, sau đó kinh hãi.

Là đàn ong, đàn ong rậm rạp.

Hai người liếc nhau.

Ở bên kia, giọng vui sướng khi người gặp họa của Quyết Minh Tử vang lên.

“Đây là ong Quỷ Vương, thường thường đều hoạt động hàng trăm hàng ngàn, lúc đuổi giết người không chết không ngừng. Cho dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ bị chúng nó quấn lấy cũng không thể hoàn hảo không tổn hao gì thoát thân. Xem ra, các ngươi động đến ruộng Nguyệt Kiến Thảo này, là đồ ăn của chúng nó rồi.”

Trong tiếng ong ong của đàn ong và lời tự thuật bối cảnh của Quyết Minh Tử, Tống Nam Thời đưa mắt ra hiệu cho Vân Chỉ Phong: Đánh được không?

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nhìn về: Có thể đánh, nhưng không thể đánh lâu.

Tống Nam Thời: Thật khéo, ta cũng không thể đánh lâu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh mắt hai người đều là nặng nề.

Xem ra, chỉ có thể như vậy!

Quyết Minh Tử còn đang lải nhải: “Nhưng nếu Tống tiên tử và Vân huynh nhìn trúng đám Nguyệt Kiến Thảo này, vậy không bằng ba chúng ta liên thủ, có khi sẽ có một đường sống...”

Tiếng vù vù của đàn ong càng lúc càng lớn, dường như đã cực kỳ phẫn nộ rồi.

Lúc này, hai người Tống Nam Thời, đàn ong, Quyết Minh Tử, ba bên đứng ở ba hướng khác nhau, vừa lúc là tam giác đều.

Tống Nam Thời đang chắp tay sau lưng chợt giơ tay lên, ra dấu số ba.

Ba.

Ong thợ cầm đầu bên trong đàn ong đã vươn chiếc kim dài nhòn nhọn ở phần đuôi ra, đây là điềm báo khởi xướng tổng tiến công.

Hai.

Trên mặt Quyết Minh Tử mang theo nụ cười tự tin: “Ta tin tưởng ba người chúng ta luyện tập, nhất định có thể chạy thoát, đến lúc đó...”

Một.

Tống Nam Thời: “Chạy!”

Dứt lời, Vân Chỉ Phong đầu tàu gương mẫu, một tay cầm kiếm một tay túm lừa của mình lên, giơ tay chém một cái, mạnh mẽ chém ra một đường lớn ở bên trong đàn ong.

Tống Nam Thời theo sát phía sau, nhảy lên lưng lừa chạy theo Vân Chỉ Phong: “Đi!”

Lúc này lừa huynh không làm hỏng việc, hí vang một tiếng rảo chân chạy.

Hai người hai lừa cứ vậy xuyên thẳng qua đàn ong, thẳng tắp chạy như điên về phía Quyết Minh Tử.

Quyết Minh Tử đang lải nhải lập tức ngây ra một lúc, vậy mà chưa kịp phản ứng.

Đàn ong lại phản ứng nhanh hơn gã, phẫn nộ đuổi theo phía sau bọn Tống Nam Thời, cũng xông thẳng về phía Quyết Minh Tử.

Quyết Minh Tử nhìn hai người Tống Nam Thời phía trước, lại nhìn đàn ong theo sau bọn họ, duỗi tay: “Tống tiên tử, chúng ta...”

Giây phút gã duỗi tay ra, hai bên lướt qua nhau.

Tống Nam Thời thuận thế vươn tay cho gã một cái highfive, chẳng qua sức lực quá lớn, trực tiếp đẩy gã vào bên trong đàn ong.

Tống Nam Thời gào rống che lấp tiếng kêu thảm thiết của Quyết Minh Tử.

Nàng bi tráng nói: “Gối đầu huynh! Chúng ta đi trước! Ngươi cản phía sau! Ngươi yên tâm! Ta và Vân huynh sẽ báo thù cho ngươi!”

Đàn ong phẫn nộ nháy mắt vây lấy Quyết Minh Tử.

Hai người Vân Chỉ Phong nhân cơ hội chạy như bay.

Tống Nam Thời chạy trốn rất xa rồi mà vẫn có thể nghe được tiếng phẫn nộ lại không thể tin nổi của Quyết Minh Tử từ trong đàn ong truyền đến: “Sao lại thế này! Không phải các ngươi yêu tiền à! Còn một nửa Nguyệt Kiến Thảo chưa thu, sao các ngươi lại nói đi là đi vậy!”

Tống Nam Thời không nhịn được trả lời lại một câu: “Ngươi ngốc à! Tiền quan trọng, mạng càng quan trọng hơn!”

Tên này vừa nhìn đã biết là phạm vào sai lầm chủ nghĩa giáo điều, vừa thấy bọn họ thích tiền, mọi việc đều suy đoán trên cơ sở bọn họ thích tiền.

Tống Nam Thời lắc lắc đầu, cảm thấy gối đầu huynh thật là thiếu giáo dục tư tưởng Mao Trạch Đông.

Phàm là gã học chính trị thi lên thạc sĩ thì đã khác.

Tống Nam Thời vui sướng vừa chạy vừa lải nhải, Vân Chỉ Phong cạn lời: “Đừng quá đắc ý vênh váo.”

Tống Nam Thời kinh hãi: “Rõ thế à?”

Vân Chỉ Phong: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tống Nam Thời “à” một tiếng: “Vậy rõ ràng thôi! Dù sao Quyết Minh Tử không nhìn thấy.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Ong Quỷ Vương là một loài ong rất mang thù. Nó sẽ nhớ rõ mùi của chúng ta. Nếu Quyết Minh Tử không ngăn được chúng nó, chúng nó sẽ còn đuổi theo. Đi trước đã, tốt nhất đi xa một chút.”

Hai người lại lần nữa cắm đầu lên đường.

Nửa đường, Tống Nam Thời đang chạy vất vả còn bị một nam nhân xa lạ cản đường.

Tống Nam Thời vừa nhấc mắt, nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Nam nhân diện mạo hơi anh tuấn tiêu sái kia không thể tin nổi nhìn Tống Nam Thời một cái, ngay sau đó nhẫn nại nói: “Ta là vị hôn phu của Nhị sư tỷ ngươi, Thẩm gia Hải Châu, Thẩm Thiên Châu.”

Bấy giờ, Tống Nam Thời mới nhớ đến đối tượng theo đuổi ngược vất vả của Nhị sư tỷ còn một vị hôn phu như vậy.

Cũng là một tên ngốc khác ngoài sư tôn ngốc nghếch kia của nàng ra, bởi vì Nhị sư tỷ rất giống ánh trăng sáng bèn phải đính hôn với Nhị sư tỷ.

Tống Nam Thời: Đây không phải khéo quá à.

Giờ phút này, tên ngốc này đang dùng vẻ mặt nôn nóng lạnh giọng hỏi: “Có phải sư tỷ ngươi vào bí cảnh với ngươi không, sư tỷ ngươi đâu? Ngươi nhìn thấy sư tỷ ngươi không?”

Tống Nam Thời híp mắt: “Ngươi tìm sư tỷ làm gì?”

Tên ngốc hàm hồ nói: “Giữa ta và nàng ấy có chút hiểu lầm, nhưng đây không phải là việc mà ngươi nên hỏi thăm. Sư tỷ ngươi ở đâu?”

Tống Nam Thời lập tức bật cười.

Nàng vứt mai rùa trong tay, không chút để ý nói: “Sư tỷ à, ta đúng là đã gặp được.”

Tên ngốc dồn dập hỏi: “Nàng ở đâu?”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm, chỉ về phía sau: “Đi về phía tây. Vượt qua ngọn núi kia, lại qua hai dòng sông, trong một sơn cốc mọc đầy Nguyệt Kiến Thảo ấy.”

Dứt lời, Vân Chỉ Phong khiếp sợ nhìn nàng.

Tên ngốc hoàn toàn không phát hiện có gì không đúng, vội vàng rời đi đến câu cảm ơn cũng không có.

Tống Nam Thời cười lạnh.

Vân Chỉ Phong ở bên cạnh nàng muốn nói lại thôi: “Tống Nam Thời, ta biết ngươi sợ Quyết Minh Tử không ngăn được ong Quỷ Vương kia, nhưng để vị hôn phu của sư tỷ ngươi qua đó không khỏi...”

Tống Nam Thời quay đầu lại, hỏi: “Ngươi đã thấy nhà hỏa táng mà sư tỷ ta mở rồi chứ?”

Vân Chỉ Phong gật đầu.

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Sư tỷ mở nhà hỏa táng này, thật ra là vì hai nam nhân. Người thứ nhất tạm thời không tiện nói, người thứ hai chính là tên ngốc này.”

Nàng cực kỳ thư thái nói: “Chờ lần này đi ra ngoài, có khi sư tỷ có thể có đơn hàng đầu tiên.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn không hiểu, nhưng hắn bị chấn động.

Tống Nam Thời lại nói: “Được rồi! Thêm một đứa ngốc giúp chúng ta cản, chúng ta hẳn sẽ nhẹ nhàng không ít. Nghỉ ngơi trước một lát đi.”

Hai người dừng lừa lại.

Tống Nam Thời hoạt động gân cốt: “Cuối cùng cũng vứt được tên gối đầu kia đi.”

Lúc này Vân Chỉ Phong mới hỏi nàng: “Từ đầu lúc ngươi xem bói, có phải đoán chắc bên kia sẽ có ong Quỷ Vương không?”

Tống Nam Thời nghe vậy bật cười: “Xem bói nào có thần kỳ vậy, ta chỉ cố ý để mắt lúc tìm tài vận của ta, cố ý tìm một quẻ phúc họa song hành thôi.”

Nói xong, nàng như suy tư gì nói: “Quyết Minh Tử này, rốt cuộc là ai? Ta không tính ra quẻ của gã, tu vi của gã hẳn là cao hơn ta không ít. Một khi đã như vậy, gã mưu đồ thứ gì từ hai người một nghèo hai tay trắng chúng ta?”

Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái, lại nói: “Không! Không phải gã đang mưu đồ thứ gì từ chúng ta mà gã mưu đồ thứ gì đó từ ngươi.”

Hắn nặng nề nói: “Từ đầu tới cuối, mục tiêu của gã đều là ngươi. Ban đầu cái thông báo tuyển dụng lương cao kia hoàn toàn dựa theo yêu thích của ngươi.”

Tống Nam Thời quá kinh ngạc rồi.

Vân Chỉ Phong thấy vẻ mặt nàng thật sự không tốt, cho rằng mình đã dọa nàng, đang muốn nói chưa chắc là vậy thì thấy Tống Nam Thời chỉ vào mũi của mình nói: “Đặc điểm thích tiền của ta, vậy mà đã biểu hiện rõ ràng vậy à?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn lạnh mặt xoay người lên lừa.

Thật biết bắt lấy trọng điểm.

Tống Nam Thời thấy hắn không để ý đến mình, cười tủm tỉm nói: “Nói chứ, ngươi thật sự không đối phó được đàn ong à?”

Vân Chỉ Phong: “Trước khi ta bị thương...”

Tống Nam Thời nói vào trọng điểm: “Hiện tại!”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát rồi nói: “Ngươi và ta liên thủ, hẳn là có thể toàn thân mà lui. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trêu vào thứ này.”

Tống Nam Thời không hiểu: “Vì sao? Có thể toàn thân mà lui còn không phải là sẽ không chết người à? Ta còn nghĩ chờ mấy ngày xem có thể nhân lúc đàn ong không ở đó quay về đào nốt chỗ Nguyệt Kiến Thảo còn lại đấy.”

Vân Chỉ Phong: “Ong Quỷ Vương đốt người, thích nhất đốt vào mặt.”

Tống Nam Thời: “...”

Đã hiểu.

Thứ này đáng sợ hơn cái chết nhiều.

Nàng đột nhiên lo lắng cho Quyết Minh Tử và Thẩm ngốc.

Hai người kia tám phần sẽ không chết, nhưng...

Mặt bọn họ có ổn không?

Amen.

Vào đêm, hai người Tống Nam Thời nghỉ ngơi ở trong rừng cây, dựng trại đốt lửa, Vân Chỉ Phong canh đến nửa đêm, Tống Nam Thời canh nửa đêm về sáng.

Tống Nam Thời dựa vào cạnh đống lửa ngủ, mơ một giấc mộng cực kỳ đáng sợ.

Nàng mơ thấy hai người bị đốt sưng thành đầu heo tìm nàng báo thù.

Nhưng đây còn không phải điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là bọn họ muốn cướp linh thạch của nàng.

Tống Nam Thời lập tức bừng tỉnh.

Trong nháy mắt mở mắt ra, đầu heo đáng sợ trong mộng kia biến thành khuôn mặt anh tuấn mày kiếm mắt sáng của Vân Chỉ Phong.

Hắn nhíu mày nói: “Tống Nam Thời, Tống Nam Thời...”

Tống Nam Thời khẽ thở phào.

Nửa mơ nửa tỉnh, nàng duỗi tay sờ sờ mặt Vân Chỉ Phong.

Trơn trơn.

Nàng xoa hai cái, lẩm bẩm hai câu linh thạch, nghiêng đầu ngủ tiếp.

Thật là giấc mơ đáng sợ.

...

Tay Tống Nam Thời từ trên má Vân Chỉ Phong trượt xuống.

Cả người Vân Chỉ Phong cứng đờ, kinh ngạc khó lòng giải thích.

Nhìn Tống Nam Thời ngủ bên đống lửa như chưa từng xảy ra việc gì, hắn đứng bật dậy, đi xa ra vài bước.

Sau khi bước ra, hắn lại cứng đờ, sắc mặt cứng đờ xoay người, đẩy đẩy Tống Nam Thời ra ngoài miễn cho lửa đốt vào tóc nàng.

Dưới ánh lửa, thanh niên hơi cúi đầu, gương mặt đỏ lên dưới ánh lửa.