Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 130




Tống Nam Thời dẫn một đám người mênh mông cuồn cuộn “làm việc nghĩa không chùn bước” đi về phía ngược lại.

Phật Tử ngẩn người, sau đó u oán nói: “Tống thí chủ đang trêu đùa bần tăng ư?”

Tống Nam Thời ý vị thâm trường: “Không! Ta chỉ thay mọi người loại trừ một đáp án sai lầm nhất.”

Nàng nghe Phật Tử và Lạc Thủy sư đệ trải qua một đường này, cảm thấy bọn họ không quá may mắn.

Không cần nhắc đến Lạc Thủy sư đệ vừa vào đã được truyền tống thẳng đến cửa vào tầng thứ hai, đến cả đồ mù đường Phật Tử này đều may mắn hơn bọn họ.

Tà ma tầng thứ nhất như nhìn chằm chằm bọn họ vậy, dọc theo đường đi bọn họ chưa từng được rảnh rỗi.

Dưới loại tình huống này, Tống Nam Thời cảm thấy mình cần dùng một ít thủ đoạn huyền học.

Ví dụ như mang theo Lạc Thủy sư đệ may mắn nhất, sau đó lại mang theo “hướng dẫn ngược” Phật Tử này.

Tóm lại, đường khác có nguy hiểm hay không thì nàng còn không biết, nhưng đường mà Phật Tử chỉ ra nhất định nguy hiểm nhất.

Loại trừ một lựa chọn sai lầm trước đã.

Những người khác cũng cảm thấy hợp lý, chỉ có một mình Phật Tử cảm thấy mình đã bị cô lập.

Vân Chỉ Phong nhìn, tốt bụng hiếm có mà nói: “Dọc theo đường này, Phật Tử và Lạc sư đệ khá may mắn đấy.”

Phật Tử rất nghi hoặc nói: “Sao thế? Các vị thí chủ không may à?”

Mọi người bị tà ma dây dưa một đường đều cảm thấy trái tim mình như trúng một mũi tên.

Vân Chỉ Phong dừng một chút, bắt đầu hối hận vì đã hỏi vấn đề này.

Hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: “Khi chúng ta mới vào gặp phải tà ma đầu tiên là bộ xương khô.”

Phật Tử buột miệng thốt ra: “Vậy xem ra số các ngươi đen thật rồi. Các ngươi nói đến hẳn là Cốt Yêu Vương, là tà ma có thực lực mạnh nhất ở tầng đầu. Thế mà các ngươi vừa vào đã gặp? Đúng là quá đen.”

Vân Chỉ Phong: “... Ngươi không cần nhấn mạnh đâu. Cảm ơn.”

Hắn không muốn nói chuyện với Phật Tử. Hắn cảm thấy chỉ bằng cái mồm này, y bị cô lập không phải không có nguyên nhân.

Hắn nhìn thẳng về phía Lạc Thủy sư đệ: “Sư đệ khá may mắn.”

Điểm chú ý của Lạc Thủy sư đệ lại rất kỳ lạ: “Vì sao Vân huynh cũng gọi ta là sư đệ?”

Đám Tống Nam Thời gọi sư đệ là bởi vì đồng môn, vậy Vân Chỉ Phong...

Vân Chỉ Phong dừng một chút, nói: “Có lẽ là theo gọi Tống Nam Thời?”

Lạc Thủy sư đệ là người bị phụ lòng có kinh nghiệm tình trường lập tức hiểu ngay.

Lúc hắn ta và bọn họ đồng hành chỉ lo đau buồn cho thân mình, lúc này mới ý thức được quan hệ của bọn họ.

Vì thế hắn ta nhìn Vân Chỉ Phong, lại nhìn Tống Nam Thời, không khỏi hâm mộ.

Hắn ta hâm mộ nói: “Vân huynh làm tiểu bạch kiểm thật là thoải mái.”

Vân Chỉ Phong - bỏ thêm tiền làm tiểu bạch kiểm: “...”

Hắn dừng một chút: “Cảm ơn?”

Lạc Thủy rụt rè gật đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Vân Chỉ Phong cảm thấy không thể nào nói chuyện nổi nữa.

Người có thể đi theo Phật Tử chạy một đường còn không có bị y làm phiền chết, quả nhiên vẫn có bản lĩnh ở trên người.

Hắn ôm kiếm không nói lời nào, Tống Nam Thời chủ động xích lại bắt đầu hỏi thăm tin tức.

Nàng hỏi: “Dọc theo đường đi, hai vị gặp được tà ma có thực lực thế nào?”

Dứt lời, Phật Tử còn đang suy nghĩ tìm lời, Lạc Thủy sư đệ đã mờ mịt nói: “Hả? Ta không gặp được tà ma.”

Tống Nam Thời: “... Ngươi không tính, cảm ơn.”

Lạc Thủy ngoan ngoãn không nói, cúi đầu bôi kem dưỡng da tay cho mình một lượt.

Mang kem dưỡng da tay vào bí cảnh, mấy người cả trai lẫn gái không có kiến thức đều khiếp sợ.

Bên trong khiếp sợ, Phật Tử giản lược đánh giá thực lực tà ma gặp phải dọc theo đường đi.

Y vừa mở miệng đã là mấy chữ: “Rất khó giải quyết.”

Sau đó miêu tả những tà ma mà y gặp phải.

Tống Nam Thời nghe vậy không nhịn được nhíu mày.

Ban đầu những người khác không cảm thấy có gì, nhưng theo Phật Tử tiếp tục miêu tả, bọn họ cũng cảm thấy có phần không đúng rồi.

Bọn họ vẫn luôn cùng nhau hành động, lại có Vân Chỉ Phong mở đường, cho dù biết thực lực đám tà ma này khá mạnh nhưng không có ấn tượng quá sâu.

Nhưng Phật Tử miêu tả làm cho bọn họ có.

Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Hiện tại Phật Tử có tu vi ra sao?”

Phật Tử nói thẳng: “Nguyên Anh Kỳ.”

Nguyên Anh Kỳ, trong số thanh niên tài tuấn tham gia đại hội Tiên Đạo coi như rất khá rồi.

Nhưng nếu đến cả Phật Tử đều cảm thấy khó giải quyết thì những người khác...

Đám tu sĩ này thật sự có thể có người thông qua thử thách à?

Hoặc là thực lực tà ma ở Thủy Kính Nguyệt như vậy là bình thường à?

Tống Nam Thời nghĩ đến đây, vẫn cảm thấy dường như mình đã quên gì đó, nhưng không đợi nàng nghĩ lại thì nghe được Phật Tử thổn thức nói: “Hơn nữa, dọc theo đường đi, bần tăng gặp phải không ít tu sĩ trực tiếp bị đào thải ra ngoài. Tầng thứ nhất đã như vậy, cũng không biết tiếp tục lên cao thì còn lại được bao nhiêu người.”

Tống Nam Thời nghe vậy không khỏi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã đoán sai? Thực lực tà ma nơi này không phải ba bốn phần thực lực của tà ma trong Vạn Tượng Tháp lúc còn sống?”

Nàng không khỏi nhìn về phía Linh kính.

Nàng không nhìn được Linh kính, nhưng nàng biết có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Nhưng đáng tiếc, không biết người bên ngoài không muốn nói cho bọn họ hay là không thể nói cho bọn họ, không có người trả lời nghi vấn của Tống Nam Thời.

Mặc kệ thực lực tà ma như thế nào, mấy người luôn phải tiếp tục đi, vì thế chỉ có thể tiếp tục lên đường.

Không biết có phải bởi vì loại trừ lựa chọn sai lầm nhất của Phật Tử hay không, dọc theo đường này, bọn họ đi mười lăm phút vậy mà không gặp bất kỳ tà ma nào.

Vậy khu vực này đại khái an toàn.

Mấy người mới chém giết từ tầng thứ nhất lên không khỏi dừng lại, tìm chỗ đả tọa nghỉ ngơi.

Bọn họ dừng ở bên một dòng suối nhỏ. Vừa dừng lại, mấy sư huynh muội Tống Nam Thời đã mệt đến nằm liệt trên cỏ, cực kỳ thoải mái lười biếng.

Vân Chỉ Phong khá giữ hình tượng, eo lưng thẳng tắp, đứng ở bên cạnh bọn họ cảnh giới hít thở không khí.

Phật Tử nhìn mấy người Tống Nam Thời, lại nhìn Vân Chỉ Phong, do dự rối rắm giữa lười biếng và hình tượng Phật Tử.

Y nhỏ giọng hỏi Vân Chỉ Phong: “Ngươi không nghỉ ngơi à?”

Vân Chỉ Phong đơ mặt nói: “Dù sao ta cũng phải làm tiểu bạch kiểm đủ tư cách.”

Phật Tử ngẫm nghĩ cảm thấy có lý.

Vì thế y dứt khoát ngã người cũng nằm liệt trên cỏ, nằm liệt còn tiêu chuẩn hơn đám Tống Nam Thời.

Phật Tử dùng gương mặt thánh tăng cảm thán nói: “A di đà phật.”

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn, rối rắm xem có muốn nói cho Phật Tử hiện tại người bên ngoài đang xem bọn họ hay không.

Nhưng nếu Phật Tử đã nằm liệt...

Tống Nam Thời cảm thấy không cần, miễn cho y có gánh nặng tâm lý.

Nàng yên tâm thoải mái nằm về.

Chủ trì Vạn Phật Tông ngoài Linh kính: “...”

Ông ấy lạnh tanh cúi đầu, bưng kín trán.

Mọi người sôi nổi ghé mắt nhìn sang, đến cả Yêu hoàng vẫn luôn chuyển Thủy Kính Nguyệt cũng không nhịn nổi.

Có người không khỏi cảm thán: “Hóa ra Phật Tử là Phật Tử thế này.”

Chưởng môn Vô Lượng Tông ở bên cạnh mới mất mặt một đợt bèn vô cùng đau thương vỗ vỗ bả vai Chủ trì.

Hai người bị hại ghé vào phát ngốc với nhau.

Lạc Thủy sư đệ không giống bọn họ. Hắn ta rất chú ý sờ nhẫn trữ vật, muốn tìm một bình nước trong để rửa mặt mũi.

Đáng tiếc trên đường hắn ta đã dùng sạch nước.

Lạc Thủy nhìn dòng suối nhỏ ở cạnh, khá ghét bỏ đi sang.

Vân Chỉ Phong liếc hắn ta một cái.

Lúc này Phật Tử ở bên đang tán gẫu với đám Tống Nam Thời. Phật Tử nghiêm túc: “Lại nói, khi còn bé bần tăng được Chủ trì nhặt về ở phụ cận Vạn Tượng Tháp đấy, cũng coi như có duyên với nơi này.”

Lạc Thủy muốn mở miệng nói gì đó, nét mặt đột nhiên cứng lại.

Cùng lúc đó, sắc mặt Vân Chỉ Phong nghiêm túc, Tống Nam Thời cũng đứng bật dậy.

Những người khác còn không biết đã xảy ra cái gì, ngoài đương sự Lạc Thủy.

Hắn ta ngồi xổm bên cạnh dòng suối nhỏ, sóng nước lóng lánh chảy xuôi qua chân hắn ta, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu rõ ràng trong nước.

Nhưng ảnh phản chiếu kia lại không phải hắn ta.

Hắn nhìn thấy trong ảnh phản chiếu... là một nữ nhân quyến rũ yêu kiều vô hạn, phong tư rung động.

Nữ nhân kia cười khẽ một tiếng, thổi một hơi về phía hắn ta.

Rõ ràng là ảnh phản chiếu, rõ ràng là cách mặt nước, Lạc Thủy lại hoảng hốt cảm thấy một làn gió thơm phất lên trên mặt hắn ta, làm người ta hoảng hốt say mê.

Hắn ta hoảng hốt nghe thấy Tống Nam Thời lạnh lùng nói: “Lạc Thủy! Ngừng thở!”

Nhưng hắn ta đã không thể phân biệt đây là ý gì.

Nữ nhân trong nước thấy thế cười càng quyến rũ, trong nước vươn ra một bàn tay trắng tinh mềm mại, chậm rãi túm lấy mắt cá chân Lạc Thủy.

Lạc Thủy hốt hoảng muốn theo ả ta đi vào trong nước.

Mãi đến khi nữ nhân kia yêu kiều hỏi hắn ta: “Tiểu ca ca, ta có đẹp không?”

Thần chí Lạc Thủy lập tức tỉnh táo lại, một đôi mắt mơ màng nháy mắt sắc bén.

Hắn ta cũng bất chấp bàn tay chụp lên mắt cá chân mình, một đôi mắt sắc quét về phía mặt nữ nhân trong nước.

Sau đó hắn ta sắc bén bình luận: “Dưới tai phải của ngươi có một cái nốt ruồi đen, sườn mũi có một cái tàn nhang, làn da tuy trắng nhưng da không đủ mịn màng, quầng thâm mắt đậm, vừa thấy là thường xuyên thức đêm không ngủ được còn không biết dưỡng da!”

Nữ nhân trong nước: “...”

Vân Chỉ Phong đã rút kiếm: “...”

Tống Nam Thời đang muốn cứu người: “...”

Lạc Thủy lại nhìn một lượt, cười nhạo: “Vẻ đẹp là đồ sứ tinh mỹ, cần phải giữ gìn. Ngươi đẹp thì đẹp đó, lại vỡ nát, không hề có linh hồn!”

Hắn ta móc ra kem dưỡng da tay, rất có cảm giác về sự ưu việt xoa hai cái, hơi rụt rè nói: “Không bằng ta.”

Nữ nhân: “...”

Ả ta bùng nổ: “Ta không tin!”

Lạc Thủy cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười nhạo này như cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà, khuôn mặt nữ nhân càng thêm dữ tợn.

Tống Nam Thời thấy tình thế không tốt, nâng chân muốn tiến lên.

Sau đó thấy tầm mắt dữ tợn của nữ nhân dừng ở... trên kem dưỡng da tay kia.

Ả ta hung thần ác sát: “Giao đồ trong tay ra đây, ta để cho ngươi một mạng!”

Lạc Thủy cười nhạo một tiếng: “Còn lâu!”

Sau đó hai người cò kè mặc cả như chỗ không người.

“Ta có thể cho ngươi hai viên đông châu.”

“Năm viên, ta làm ngọc quan.”

“Ngươi giật tiền!”

“Không mặc cả!”

Mọi người: “...”

Tông chủ Vô Lượng Tông ngoài Linh kính: “...”

Có người nói với vẻ phức tạp: “Quả nhiên, vẫn là Vô Lượng Tông đông đúc nhân tài.”

Chủ trì bị so sánh không khỏi cười một cái, vừa ngẩng đầu thấy người anh em cùng cảnh ngộ lạnh lùng nhìn ông ấy chằm chằm.

Liên minh Phật - Đạo nháy mắt tan vỡ.

Tống Nam Thời không biết đao quang kiếm ảnh bên ngoài. Nàng lại đơ mặt ngồi về, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Nào, nào, nào! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Vì thế, mười lăm phút sau, nữ quỷ tự xưng Diễm quỷ ngồi ở bên cạnh bọn họ, vẻ mặt ngạc nhiên vuốt kem dưỡng da tay.

Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, Tống Nam Thời chống cằm nhìn ả ta.

Vẻ mặt Diễm quỷ vui vẻ.

Tống Nam Thời thấy ả ta vui đến không giống giả vờ, bất chợt hỏi: “Sao ngươi lại vào Vạn Tượng Tháp?”

Động tác của Diễm quỷ không khỏi khựng lại.

Vân Chỉ Phong lập tức cảnh giác, chuẩn bị chờ ả ta đổi sắc mặt tùy thời đánh chết thứ này.

Nhưng mà Diễm quỷ cũng chỉ khựng lại.

Không bao lâu, ả ta như không có việc gì tiếp tục nghiên cứu kem dưỡng da tay, thờ ơ nói: “Không nhớ rõ lắm. Đã lâu lắm rồi, nhưng ta mơ hồ nhớ rõ lúc ta sống thì ta rất đẹp, đẹp hơn cả bây giờ. Trượng phu của ta cảm thấy ta quá đẹp, tất nhiên là loại lả lơi ong bướm, dưới sự tức giận bèn giết ta, huỷ hoại dung mạo của ta, vứt xác ta dưới nước. Sau khi chết, oán khí của ta không tiêu tan, thành lệ quỷ hiếm có rồi lột da gã làm da ta.”

Ả ta kể đầy máu tanh, Tống Nam Thời lại không hề nhíu mày một cái, mặt không đổi sắc hỏi: “Vậy ngươi cũng chỉ giết một mình trượng phu. Tuy rằng thủ đoạn khá tàn nhẫn trong mắt người khác, nhưng cũng coi như nhân quả báo ứng, không tới lượt bị bắt vào Vạn Tượng Tháp chứ?”

Diễm quỷ khẽ cười một tiếng, ám chỉ: “Nhưng mang da người khác lên thì không phải mình nữa. Khi đó ta không có lý trí, oán khí đầy người, chuyên giết nam nhân phụ lòng bạc tình. Sau đó lột da bọn họ, có thể quá ầm ĩ, có tu sĩ lão gia đến bắt ta. Ta bèn lừa hắn thích ta...”

Ả ta búng búng ngón tay, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc ta bị người thủ tháp phát hiện. Ông ta cứu tiểu đạo sĩ, thấy oán khí của ta khó tiêu bèn nhốt ta vào Vạn Tượng Tháp, nói chờ sau khi oán khí của ta tan hết thì có thể tìm người thủ tháp đương thời đưa ta vào luân hồi.”

Nói xong, ả ta chậc một tiếng: “Nhưng hiện giờ ta đã khôi phục thần chí, cũng đã rất nhiều năm chưa từng có người thủ tháp.”

Tống Nam Thời nghe hăng say.

Nàng đang muốn nói gì đó, lại thấy Lạc Thủy ở bên đột nhiên lấy ra một quyển sách từ nhẫn trữ vật đưa cho Diễm quỷ.

Diễm quỷ sững sờ nhận lấy, không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”

Lạc Thủy bình tĩnh: “Biện pháp xử lý chống phân huỷ thi thể, da của ngươi không phải của người khác à? Nói vậy thường xuyên sẽ hư thối, còn phải lãng phí linh lực chữa trị. Ngươi có thể học cái này.”

Diễm quỷ lập tức nhận lấy như đạt được chí bảo.

Tống Nam Thời lại chỉ cảm thấy được một tên biến thái dần dần thành hình.

Nàng không khỏi hỏi: “Sao ngươi lại có thứ đồ này?”

Lạc Thủy: “Kiểu người như ta, cho dù chết cũng phải chết ưu nhã. Đây là ta chuẩn bị cho mình sau khi chết.”

Tống Nam Thời: “...”

Thật là một nam nhân khắc sâu cái đẹp vào DNA.

Nàng vô cùng kinh ngạc cảm thán.

Mà lúc này, Vân Chỉ Phong vẫn luôn nghiêng tai nghe đột nhiên nói: “Nếu ngươi đã tan oán khí, vì sao còn muốn ở chỗ này giết người?”

Diễm quỷ cãi lại: “Ta không muốn giết người, ta muốn hù dọa các ngươi.”

Vân Chỉ Phong không thuận theo không buông tha: “Vì sao nhất định phải hù dọa chúng ta?”

Tống Nam Thời đang muốn nói không phải vừa hay gặp được à, nhưng nghĩ tới gì đó đột nhiên khựng lại.

Sau đó nghe được Diễm quỷ kia tức giận hừ hừ nói: “Bởi vì ta đang ngủ ngon giấc ở dưới nước, có hai nam tu đột nhiên chạy tới khiêu khích ta, nói chủ nhân của bọn chúng để bọn chúng đến dạy dỗ ta. Bọn chúng trốn nhanh quá, lúc ta muốn đuổi theo bọn chúng, bọn chúng đã chạy mất dạng. Trước khi đi chỉ nói chủ nhân của mình tên Tống Nam Thời, còn nói các ngươi ở đâu, bảo ta nhớ kỹ. Người hầu của các ngươi đánh ta, ta đây đương nhiên tìm các ngươi báo thù!”

Tống Nam Thời:!

Mọi người:!

Tống Nam Thời ngồi ngay ngắn, không thể tin nổi: “Hắn ta nói là ta bảo bọn họ dạy dỗ ngươi?”

Diễm quỷ liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi, ta biết ngay không phải các ngươi. Ngươi vẫn cẩn thận ngẫm lại xem có đắc tội người nào không, khiến cho bọn chúng đi hãm hại ngươi. Dọc theo đường này, ta gặp được không ít tà ma bị nhốt tại đây, bọn nó đều nói bị khiêu khích, muốn tìm ngươi tính sổ đấy.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên hiểu ra vì sao khi mình ở tầng thứ nhất, dọc theo đường đi gặp được tà ma đánh đều đánh không xong, còn vừa lên đã như có thù sâu như biển gì với bọn họ.

Bọn họ vừa đến đã bị truyền tống đến địa bàn của tà ma lợi hại nhất tầng đầu tiên, có thể là bởi vì bọn họ xui xẻo, nhưng kế tiếp bọn họ liên tục xui xẻo, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến hai người kia!

Vân Chỉ Phong hỏi: “Vậy hai người kia trông như thế nào?”

Diễm quỷ ngẫm nghĩ.

Sau đó ả ta nói: “Hai nam nhân.”

Mọi người: “...”

Bọn họ còn muốn hỏi thêm, lại thấy Tống Nam Thời vỗ đùi, nổi giận mắng: “Quỷ Khanh! Quyết Minh Tử! Đờ mờ hai ngươi!”

Vân Chỉ Phong hiểu rõ nói: “Quả nhiên là bọn họ.”

Hắn hỏi Tống Nam Thời: “Sao nàng phỏng đoán ra là bọn chúng?”

Tống Nam Thời chửi liên tằng tằng: “Ngươi xxxx! Ngươi xx! Ngươi x! Nếu không phải này hai con chó này! Ta mang họ Thẩm!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn quay đầu nói với mọi người đang sững ra: “Hiểu chưa? Cái này gọi là linh cảm của kẻ địch.”

Mọi người: Hiểu rồi! Hiểu rồi.

Vân Chỉ Phong muốn khuyên nhủ Tống Nam Thời, đột nhiên nghe thấy nơi xa ầm ầm ầm tiếng vó ngựa.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Thì thấy một con yêu cưỡi ngựa đen cả người rực lửa chạy vội về phía bọn họ, phía sau đều là đủ loại yêu binh.

Diễm quỷ thấy thế kinh sợ hô một tiếng, dứt khoát chạy vào trong nước, trước khi đi chỉ để lại một câu: “Đây là tà ma lợi hại nhất nơi này. Các ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía Phật Tử.

Khuôn mặt Phật Tử chua xót: “Phải đó! Trước khi các ngươi tới, chúng ta xông nhầm vào lãnh địa của nó, trăm phương nghìn kế mới trốn thoát. Bây giờ xem ra, vẫn là trốn không thoát!”

Tống Nam Thời cười lạnh.

Cái gì mà trốn không thoát, là có người muốn cho bọn họ trốn không thoát!

Lúc này, Vân Chỉ Phong đã rút kiếm, đứng ở trước mọi người, khuôn mặt lạnh lùng.

Tống Nam Thời lại ném mệnh bàn ra, phóng đại ở không trung.

Nàng nhảy lên mệnh bàn, nói: “Không đánh! Chạy!”

Vân Chỉ Phong: “Chúng ta không chiến mà bại à?”

Tống Nam Thời cười lạnh: “Không, chúng ta thế này gọi là gắp lửa bỏ tay người.”

Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi dứt khoát nhảy lên.

Những người khác thấy thế cũng nhảy lên.

Tống Nam Thời lại không đi trước, mà là chờ những kỵ binh đó đến gần.

Nàng hỏi ngược lại Phật Tử: “Ngươi cảm thấy người hãm hại chúng ta ở đâu?”

Phật Tử: “... Phía đông?”

Tống Nam Thời: “Vậy không trốn! Chúng ta đi phía tây!”

Nàng khống chế mệnh bàn dẫn kỵ binh chạy về phía tây.

Phật Tử:...

Đây là số mệnh của bần tăng.