Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 121




Người có thể bái quỷ nghèo Tống Nam Thời trở thành Thần Tài, tất nhiên không có khả năng cho nàng phí chân dung gì đó.

Vì thế Trưởng lão Tiên Minh tìm cớ chạy mất, Tống Nam Thời cực kỳ cạn lời nói với Vân Chỉ Phong: “Chàng từng gặp quỷ nghèo thành Thần Tài như ta chưa?”

Vân Chỉ Phong: “... Bây giờ ta đã gặp.”

Hắn vừa nói xong, thấy Tống Nam Thời đột nhiên bày ra một tư thế cầu nguyện, nét mặt cực kỳ thành kính.

Vân Chỉ Phong: “... Nàng làm gì đó?”

Tống Nam Thời: “Nếu bọn họ đều đã bái ta, ta đây cũng cúi chào mình, xem có thể phù hộ cho chính ta phát tài không.”

Vân Chỉ Phong muốn nói lại thôi một lát, không nhịn được nhắc nhở: “Nàng vừa cầm tiền của Khương Viên cô nương, cũng không quá nghèo.”

Tống Nam Thời sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, hiện tại nàng cũng có mấy vạn linh thạch.

Nàng tặc lưỡi, làm quen với thân phận mới của mình, chung quy vẫn không nhịn được nói: “Nhưng vì sao ta vẫn không có tí cảm giác có tiền nào nhỉ?”

Không khỏi cảm thấy, tiền của người khác đều là tiền thật mà tiền của nàng tất cả đều là tiền của Schrodinger.

Vân Chỉ Phong ở cạnh im lặng một lát mới nói: “... Có thể là bởi vì nàng còn chưa tiêu tiền, chưa từng tiêu, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy mình giàu có.”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, cảm thấy Vân Chỉ Phong nói cực kỳ có lý.

Cái này tương tự với khoe tiền, ngươi không khoe ra, sao người khác có thể cảm thấy ngươi có tiền.

Sau đó nàng xuống lầu nói: “Bây giờ ta sẽ xuống lầu đi gọi hai cốc sữa đậu nành.”

Nàng quyết định khoe giàu.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn chưa bao giờ thấy có người khoe giàu bằng hai cốc sữa đậu nành.

Không hổ là người trong lòng hắn, khoe giàu cũng khoe tươi mát thoát tục đến vậy.

Hắn không nhịn được uyển chuyển nói: “Nơi này nhiều người như vậy, nếu chỉ gọi hai cốc cho ta và nàng uống, sợ là người khác có ý kiến.”

Tốt xấu gì cũng phải gọi mấy cốc khoe giàu.

Sau đó thấy Tống Nam Thời kinh ngạc quay đầu lại, nói: “Sao lại ta với chàng uống? Ta không muốn để chàng uống!”

Vân Chỉ Phong dừng một chút, không nhịn được ghen ghét: “Vậy một cốc của nàng là...”

Tống Nam Thời: “Khoe giàu, ta chuẩn bị uống một cốc, đổ một cốc.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn im lặng thật lâu, tâm bình khí hòa nói: “Được, nàng đi đi.”

Sau đó hắn nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, bình yên ngồi ở trên ghế.

Bọn Giang Tịch đang chia phòng, muốn tìm Tống Nam Thời xin ý kiến, vừa quay đầu đã không thấy người thì hỏi: “Sư muội đâu?”

Vân Chỉ Phong bình thản: “Khoe giàu rồi.”

Giang Tịch: “???”

Hắn thận trọng: “Muội ấy đi mua cái gì?”

Hay là mấy thứ trân châu phỉ thúy mã não hương liệu chỉ đẹp chứ không xài được, bị người ta lừa thì không tốt.

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong càng thêm khoan thai.

Hắn nói: “Hai cốc sữa đậu nành.”

Giang Tịch: “...”

Hắn đứng dậy, nói với đám người Chư Tụ còn đang chia phòng: “Đừng cãi cọ! Để cho sư muội căn phòng có ánh mặt trời tốt nhất đi.”

Sư muội, thảm quá.

Cùng lúc đó, sư muội cực kỳ bi thảm hưng phấn xuống lầu, vừa định hào khí gọi hai cốc sữa đậu nành thì thấy Lạc Thủy sư đệ đang đứng nói gì đó trước mặt chưởng quầy.

Nàng tò mò nghe một chút.

Sau đó phát hiện sư đệ đang khoe giàu.

Sư đệ mảnh mai ôn hòa nói: “... Trong phòng ta tự mang giường chăn, làm phiền tiểu nhị thay cho ta. Tiếp đó đổi trà cụ thành sứ trắng, lên một bầu trà Linh Sơn tốt nhất. Không biết nơi này có An Tức Hương không, nếu không giúp ta mua để xông phòng. Ta cũng không quá quen đồ ăn nơi này...”

Sư đệ ôn hòa nhỏ nhẹ, nói cho chưởng quầy vui vẻ ra mặt, nói cho Tống Nam Thời tắt luôn nụ cười.

Chờ sư đệ nói xong, chưởng quầy nhiệt tình vâng dạ. Ông ta ngẩng đầu thấy Tống Nam Thời đang đứng ở trên thang lầu, nghĩ đến bọn họ đi với nhau, dường như còn là sư tỷ đệ, sư đệ ngang tàng như vậy, vậy sư tỷ nhất định sẽ không kém!

Vì thế ông ta nhiệt tình hỏi: “Vị tiên tử này có gì dặn dò?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, có sữa đậu nành hay không.”

Nụ cười của chưởng quầy hơi cứng lại, nhưng vẫn nói: “Có có! Không biết ngài muốn loại một trăm vàng một lạng đậu Nam Cảnh hay là một trăm linh thạch một lạng đậu đặc biệt cho hoàng tộc?”

Tống Nam Thời: “...” Đậu gì đấy? Đậu vàng à?

Nàng câm nín nói: “Ta chỉ muốn đậu bình thường, không có à?”

Vì thế chưởng quầy cũng im lặng.

Ông ta nhìn Lạc Thủy sư đệ, lại nhìn Tống Nam Thời, khô cằn nói: “Ồ, vậy thêm đường bốn văn tiền, không thêm đường ba văn tiền.”

Tống Nam Thời đắn đo, nói: “Vậy cho một cốc không thêm đường đi.”

Nói xong, nàng thoải mái lên lầu, quên luôn chí hướng uống một cốc đổ một cốc.

Chỉ là sau khi về, nàng khẽ hỏi Trì Thuật An: “Hoàng thất các ngươi đều uống sữa đậu nành một trăm linh thạch một lạng à?”

Thái tử Yêu tộc sững ra, buột miệng thốt ra: “Đây là đậu vàng xay thành sữa đậu nành à?”

Tống Nam Thời thấy Thái tử Yêu tộc như hắn cũng chưa uống, đột nhiên thấy thoải mái.

Nàng cảm thấy mỹ mãn rồi, Trì Thuật An lại lao lực nghĩ sữa đậu nành của hoàng thất bọn họ đắt thế á?

Sau đó ngày đầu tiên sau khi đến, hắn có cơ hội hỏi thăm tin tức này.

Bởi vì Tống Nam Thời ngủ ngon một đêm, sảng khoái thoải mái quyết định bán Trì Thuật An cho... đưa về chỗ Yêu hoàng luôn.

Khi nàng nói ra quyết định này, những người khác đều cực kỳ bình tĩnh, chỉ có một mình Trì Thuật An khiếp sợ.

Con thỏ cao giọng: “Ngươi gấp không chờ nổi mà muốn bán ta thế à??”

Tống Nam Thời móc lỗ tai, không kiềm được nói lời thấm thía: “Sao hét to thế? Thời gian cử hành đại hội Tiên đạo trên thư mời cũng không còn mấy ngày. Nếu ngươi không thể không xuất hiện ở đại hội Tiên đạo, vậy sớm muộn gì đều phải đi về. Về sớm một ít còn có thể làm mất sự nghi hoặc của người khác, nếu không Yêu hoàng đang bận bịu đại hội Tiên đạo, Thái tử nhà người chậm chạp không xuất hiện, có gì để nói không?”

Trì Thuật An cảm thấy muốn nói.

Nhưng hắn cảm thấy vô dụng.

Những người khác đều bắt đầu khí thế ngất trời thảo luận đưa hắn về thế nào. Người trong lòng hắn cũng ngồi ở một cạnh vui sướng hài lòng nghe, mọi người đều có tương lai tốt đẹp, chỉ có mình Trì Thuật An muốn hộc máu.

Hắn nhìn Úc Tiêu Tiêu vui sướng hài lòng, trong chốc lát bi thương.

Sau đó hắn quyết định tự cứu.

Hắn cố gắng nói theo lý: “Nhưng mà tình huống hiện giờ, ta không nên liên hệ với tâm phúc cấp dưới của ta trước, sau đó lại từ từ mưu tính à? Đến nay còn chưa tìm được những người ám sát ta đấy?”

Tống Nam Thời nhìn hắn một cái, thấy hắn còn chưa hiểu, không nhịn được nói trắng ra.

Nàng nói: “Nếu tình huống bình thường thì ngươi có tâm phúc cấp dưới, lại có liên quan đến Yêu hoàng, chúng ta tất nhiên sẽ để ngươi liên hệ cấp dưới trước.”

Trì Thuật An không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó lại nghe Tống Nam Thời một châm thấy máu nói: “Nhưng tình huống hiện tại, ngươi có thể bảo đảm tâm phúc cấp dưới của ngươi thật sự là tâm phúc của ngươi à?”

Trì Thuật An khựng lại.

Tống Nam Thời nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Lúc trước, ngươi nói ngươi dẫn dắt một đám tâm phúc cấp dưới làm nhiệm vụ thì bị phục kích. Nếu đều là tâm phúc cấp dưới, lại rời xa hoàng cung, vậy hành tung của ngươi không dễ bại lộ như vậy. Nhưng sự thật là ngươi không những bại lộ hành tung, thậm chí còn không chờ được cả cứu viện.”

Nàng cười nhạt nói: “Ngươi đi theo bên cạnh chúng ta đã hơn một năm, trước sau không có bất kỳ suy nghĩ nào muốn về, cũng không liên hệ với bất kỳ cấp dưới nào của mình. Ta không tin lâu như vậy ngươi lại không có cơ hội liên hệ với bên ngoài. Cho nên...”

Nàng giải quyết dứt khoát: “Ngươi cũng đã sớm hoài nghi bên trong tâm phúc của ngươi có người phản bội ngươi chứ gì?”

Trì Thuật An không nói chuyện.

Đúng là hắn nghi ngờ.

Ngay từ đầu, hắn đã nghi ngờ, đến bây giờ vẫn hoài nghi.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, lần này mắt thấy hắn không thể không xuất hiện, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc liên hệ cấp dưới, mà là tình nguyện bán mình hai lần đổi lại sự bảo vệ của đám Tống Nam Thời với hắn.

Hắn ngẫm nghĩ, miễn cưỡng thừa nhận Tống Nam Thời nói rất đúng.

Vẻ mặt hắn dịu xuống, nhưng vẫn nói: “Vậy cũng không cần phải bán ta cho Yêu hoàng luôn...”

Tống Nam Thời nhắc nhở: “Là hộ tống ngươi trở về.”

Trì Thuật An: “...”

Hắn đơ mặt: “Được, hộ tống ta trở về. Các ngươi cũng không cần vội vã hộ tống ta trở về như vậy, cách đại hội Tiên đạo còn có một thời gian. Hiện giờ ta hoàn toàn không biết gì cả về tình huống ở Yêu tộc, cứ vậy trở về thì rất bị động, các ngươi ít nhất để ta nắm giữ tin tức trước, lấy quyền chủ động...”

Hắn còn chưa nói xong, Tống Nam Thời lắc đầu nói: “Không còn kịp rồi.”

Trì Thuật An: “Cái gì không kịp?”

Tống Nam Thời: “Ngày đầu tiên chúng ta tiến vào Yêu tộc, đón đợt ám sát đầu tiên kia. Đợt ám sát kia vô nghĩa, nhưng cũng thuyết minh người đuổi giết ngươi đã phát hiện hành tung của ngươi. Nói thẳng ra, hiện tại chúng ta ở ngoài chỗ sáng, bọn họ ở trong tối. Chúng ta không có khả năng luôn luôn bảo đảm ngươi ở trong tầm mắt, bọn họ muốn âm thầm xuống tay quá dễ dàng.”

“Cho nên.” Nàng nói với vẻ chắc chắn: “Hiện tại quan trọng nhất không phải ngươi thu thập tình báo nắm giữ quyền chủ động gì hết, mà nhanh chóng đẩy ngươi ra đã, để người biết ngươi mất tích nhìn thấy ngươi đã trở lại, người không biết nhìn thấy ngươi xuất quan, càng nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm ngươi. Bọn họ càng khó âm thầm xuống tay.”

Vẻ mặt Trì Thuật An suy tư.

Vân Chỉ Phong thấy thế nói: “Hơn nữa, ngươi tốt nhất nên phách lối một chút, ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện ở ngay đại hội Tiên Đạo, ngươi hiện thân càng nhiều, bọn họ càng bị động.”

Lần này Trì Thuật An hoàn toàn bị thuyết phục.

Hắn nhìn Tống Nam Thời, không nghĩ tới lần này nàng lại thật lòng suy nghĩ cho hắn.

Hắn cảm động, nói: “Ta không nghĩ tới ngươi thế mà lại… với chuyện của ta...”

Để bụng.

Nhưng còn chưa nói xong, lại nghe Tống Nam Thời nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, nếu ngươi thật sự đến đại hội Tiên Đạo bắt đầu mới trở về, chúng ta sẽ không có thời gian bán ngươi... đưa ngươi về lần hai!”

Trì Thuật An: “...”

Sự cảm động của hắn cho chó ăn rồi.

Tống Nam Thời nói xong còn quay đầu hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa muốn nói cái gì?”

Trì Thuật An: “... Không, không có gì, đã hết rồi.”

Tống Nam Thời thử: “Chúng ta đây bán... đưa ngươi về luôn nhé?”

Vẻ mặt Trì Thuật An bình tĩnh: “Các ngươi bán đi.”

Sau đó hắn người nghe mọi người vui rạo rực thảo luận một trăm cách bán Thái tử.

Thảo luận đến cuối cùng, bọn họ quyết định sử dụng thủ đoạn giản dị nhất.

Vì thế, Trì Thuật An chết lặng nhìn Tống Nam Thời buộc cái nơ con bướm lên đầu hắn, sau đó một đám người xách theo hắn nghênh ngang đi hoàng cung Yêu tộc.

Trì Thuật An: “... Các ngươi chuẩn bị đưa ta trở về như vậy?”

Tống Nam Thời: “Đúng thế, đúng thế.”

Trì Thuật An: “Vậy nơ con bướm?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ: “Lễ phép?”

Trì Thuật An còn muốn giãy giụa: “Vậy sau khi ngươi đưa ta vào, sẽ bảo vệ ta thế nào? Hoàng cung Yêu tộc chưa bao giờ có tiền lệ để Nhân tộc cư trú.”

Tống Nam Thời đã sớm nghĩ kỹ rồi, nàng nói: “Chúng ta đưa ngươi vào trước, sau đó một khi ngươi ra khỏi cung thì âm thầm đi theo ngươi. Chờ ngươi gặp phải ám sát, chúng ta lại cứu ngươi một lần. Như vậy chúng ta không chỉ có thể bắt tiền thưởng lần thứ hai, ngươi cũng có cơ hội lấy cớ ra ở với chúng ta.”

Trì Thuật An xù hết lông thỏ: “Ta còn sẽ lại lần nữa gặp ám sát?”

Tống Nam Thời nói với vẻ đương nhiên: “Qua không lâu chính là đại hội Tiên đạo, đến lúc đó ngươi xuất hiện, vậy chân chính nói với khắp thiên hạ ngươi đã trở lại. Bọn họ muốn động thủ tiếp thì khó khăn, đương nhiên phải nhân lúc ra tay với ngươi trước đại hội Tiên đạo, hơn nữa lần này chắc chắn không phải chỉ đánh nhỏ nhỏ.”

Trì Thuật An giãy giụa: “Bọn họ không thể ra tay ở hoàng cung!”

Tống Nam Thời một châm thấy máu: “Vậy ngươi cũng không thể ở mãi hoàng cung không ra.”

Hắn đương nhiên không thể.

Trì Thuật An im lặng một lát, tâm như tro tàn nói: “Thật ra ngươi muốn bán ta lần hai chứ gì?”

Tống Nam Thời: “Hề hề.”

Hắn không nhịn được nhìn về phía Úc Tiêu Tiêu.

Úc Tiêu Tiêu dừng một chút, chần chờ nói: “Vậy... ta nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi khi ngươi ra khỏi cung?”

Trì Thuật An vừa nghe, lập tức cảm động đến lệ rơi đầy mặt.

Hắn nghĩ có những lời này, đáng giá!

Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra, xách theo thỏ cảm động đi thẳng đến hoàng cung.

Hoàng cung đương nhiên không dễ vào như vậy, bọn họ còn chưa đến gần, đã bị yêu binh đột nhiên xuất hiện bao quanh, yêu binh cầm đầu lạnh mặt nói: “Hoàng cung là trọng địa! Nhanh chóng rời đi!”

Tống Nam Thời xách con thỏ đưa ra phía trước, nói: “Chúng ta đến tặng người!”

Lúc này, Trì Thuật An cũng chỉ có dáng vẻ một con thỏ đen bình thường, trên trán không có yêu văn hình thoi màu đỏ của tộc Hống Thố. Tuy thị vệ trưởng này biết chuyện Thái tử mất tích nhưng không nhận ra con thỏ này chính là Thái tử. Vì thế hắn ta chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Yêu hoàng của chúng ta chính là Hống Thố, cho nên không ăn thỏ. Ngươi muốn lấy lòng bệ hạ mà đưa sai vật, xem các ngươi là Nhân tộc, không biết chuyện này về tình cảm có thể tha thứ, đi nhanh đi!”

Tống Nam Thời không nhịn được nhìn thoáng qua Trì Thuật An.

Trì Thuật An vốn là thỏ đen, giờ mặt càng đen.

Hắn không muốn để thị vệ bình thường cũng biết mình mất tích bị người ta đưa về, cắn răng truyền âm: “Khuyển Nhị Cẩu! Ngươi mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem cô là ai!”

Khuyển Nhị Cẩu...

Thật sự vừa nghe đã biết là tên một chủng tộc.

Hơn nữa cũng thật sự là mắt chó.

Tống Nam Thời thầm khinh bỉ nghệ thuật đặt tên Yêu tộc, thị vệ trưởng tên Khuyển Nhị Cẩu lại trợn tròn hai mắt!

Hắn ta khiếp sợ: “Ngươi, ngươi, ngài...”

Trì Thuật An lời ít ý nhiều: “Tiến cung!”

Vì thế, mười lăm phút sau, đám Tống Nam Thời đã được đón vào trong đại điện Yêu tộc.

Trì Thuật An ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế, hai móng đặt lên, ngồi nghiêm chỉnh.

Khuyển Nhị Cẩu vừa không nhịn được nhìn Thái tử, vừa nôn nóng lại lo lắng trong lòng.

Thái tử đây là không thể biến về hình người à? Đây là chịu bao tội ở bên ngoài chứ!

Hơn nữa sáng sớm hôm nay bệ hạ ra khỏi cung.

Hắn ta không dám trì hoãn, vừa sai người đuổi theo bệ hạ, vừa nhìn đám người Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời mỉm cười với hắn ta.

Khuyển Nhị Cẩu cũng theo bản năng cười.

Vì thế Tống Nam Thời không nhịn được hỏi: “Nguyên hình của Khuyển tướng quân là tộc khuyển à?”

Mắt chó của Khuyển Nhất sáng ngời, lập tức nói: “Ngài thật tinh mặt. Tại hạ tộc khuyển, trong nhà đứng hàng thứ hai.”

Tống Nam Thời: “...”

Thật là!

Nói xong, mọi người ngồi xuống, bởi vì bảo mật Khuyển Nhị Cẩu không dám để những người khác thấy bọn họ, lúc này không nhịn được đứng ngồi không yên.

Hắn ta liếc Thái tử một cái.

Thái tử không có ý nói gì.

Khuyển Nhị Cẩu căng da đầu hàn huyên: “Đa tạ các vị đưa Thái tử về.”

Tống Nam Thời vừa thấy nói đến chuyện này, tinh thần rung lên, lập tức ấm áp nói: “Nào có, nào có! Đây đều là chúng ta nên làm.”

Khuyển Nhị Cẩu cảm động, đang muốn nói hai câu thì nghe Tống Nam Thời nói tiếp: “Dẫu sao bệ hạ ra tay thực sự hào phóng...”

Nàng nhìn về phía Khuyển Nhị Cẩu: “Ngài nói đúng không?”

Khuyển Nhị Cẩu: “...”

Được lắm, là đến vì hai mươi vạn.

Hắn suy yếu: “... Chờ bệ hạ về, nhất định sẽ đáp tạ các vị.”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Dễ nói, dễ nói.”

Sau đó không bao lâu, Yêu hoàng bệ hạ trong truyền thuyết phong trần mệt mỏi trở lại.

Ông ta vừa vào cửa đã thấy Trì Thuật An, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhào qua ôm lấy hắn nói: “Con đã trở lại! Thật tốt quá!”

Tống Nam Thời thấy dáng vẻ cha hiền con thảo này, nghĩ thầm, điều này không giống Trì Thuật An nói, quan hệ phụ tử bọn họ ổn mà.

Thế này không tốt à?

Sau đó nàng nghe thấy Yêu hoàng nói: “Con còn không trở lại, ta chuẩn bị nâng tiền thưởng lên tới 30 vạn. May mắn may mắn, trở về kịp thời, bớt cho ta mười vạn!”

Tống Nam Thời: “...” Nàng biến sắc.

Ba mươi vạn.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình sai rồi. Nàng hẳn nên nghe Trì Thuật An, qua một thời gian nữa hãy đưa hắn về.

Giờ này phút này, vô số ngôn ngữ cũng không nói hết được sự hối hận của nàng.

Mà lúc này, Yêu hoàng cũng thấy được bọn họ, hỏi: “Mấy vị này là...”

Trì Thuật An đột nhiên cười.

Hắn sung sướng nói: “Là người đưa con về, tới lãnh hai mươi vạn tiền thưởng.”

Vì thế hắn nhìn thấy sắc mặt phụ hoàng mình cũng thay đổi.

Thành công tôn lên sắc mặt xám xịt của Tống Nam Thời.

Hắn đột nhiên cảm thấy trở về cũng không tồi.

Yêu hoàng và Tống Nam Thời mắt to trừng mắt nhỏ.

Yêu hoàng thử mở miệng trước: “Các ngươi là bằng hữu của con ta à? Nếu là bằng hữu, hai mươi vạn này...”

Thôi nhé.

Tống Nam Thời lạnh tanh ngắt lời ông ta: “Bệ hạ! Nếu không bọn ta lại đưa người về, chờ ngài nâng lên ba mươi vạn rồi đưa về nhé?”

Trì Thuật An ồn ào: “Ta cảm thấy không tồi!”

Yêu hoàng: “...”

Ông ta không chút do dự: “Nhị Cẩu! Đến nhà kho của trẫm lấy hai mươi vạn đến đây!”

Sau đó ông ta nở một nụ cười cứng ngắc với đám người Tống Nam Thời, xách nhi tử ồn ào của mình lên nói: “Thứ lỗi trước cho chúng ta không tiếp được một lúc!”

Rồi xách theo Trì Thuật An đi vào nội điện.

Khuyển Nhị Cẩu đi lấy linh thạch, một thị vệ bên cạnh Yêu hoàng lòng run sợ đi tới, hỏi: “Mấy vị, muốn uống gì không?”

Tống Nam Thời tâm như tro tàn nhìn hắn ta một cái.

Sau đó uể oải nói: “Ta nghe nói hoàng thất Yêu tộc các ngươi có sữa đậu nành một trăm linh thạch một lạng, cho chúng ta một cốc đi.”

Thị vệ: “...”

Hắn mờ mịt nghĩ hoàng cung bọn họ có sữa đậu nành đắt thế à?

Mà lúc này, Yêu hoàng đang ở nội thất cau mày hỏi Trì Thuật An: “Sao con lại ở nguyên hình? Con không thể biến trở về hình người à? Bị thương nặng thế à?”

Trì Thuật An ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể biến.”

Yêu hoàng nói: “Thế biến về đi, nói chuyện như này với con cứ là lạ.”

Đứa con trai này của ông ta, từ nhỏ đã hiếu thắng. Qua ba tuổi có thể biến thành hình người thì không còn khôi phục nguyên hình trước mặt ông ta.

Cho dù khôi phục, cũng là khi chiến đấu dùng bản thể khổng lồ của Hống Thố kia, mà không phải hình thái con thỏ nhu nhược yếu ớt này.

Nhưng không nghĩ tới đứa con trai hiếu thắng của ông ta lại thẳng thừng từ chối.

Trì Thuật An bình tĩnh nói: “Con cảm thấy nguyên hình khá tốt. Tiện.”

Yêu hoàng: “...”

Ông ta và con trai mình mắt to trừng mắt nhỏ.

Ông ta đột nhiên bắt đầu hoài nghi đứa trước mặt đây có phải con ông ta không.

Mà vào lúc này, thị vệ kia vẻ mặt mờ mịt gõ cửa.

Yêu hoàng tức giận: “Cái gì?”

Thị vệ đi vào, mờ mịt nói: “Là Nhân tộc đưa Thái tử về đề ra yêu cầu.”

Yêu hoàng không thèm để ý: “Vậy cố gắng thỏa mãn bọn họ.”

Thị vệ nói: “Cho nên ta tới hỏi bệ hạ...”

Hắn ta dừng một chút, khó hiểu nói: “Hoàng cung chúng ta để sữa đậu nành một trăm linh thạch một lạng ở đâu?”

Yêu hoàng thiếu chút nữa phun cả ngụm trà trong miệng ra.

Ông ta buột miệng thốt ra: “Một trăm linh thạch một lạng sữa đậu nành? Nước bằng vàng à?”

Trì Thuật An: “...”

Hắn nhắm chặt mắt lại.