Trì Thuật An tự tin mà tới, suy sụp mà về.
Tống Nam Thời nhìn bóng lưng nặng trĩu của con thỏ kia từ phía sau, trong lòng dâng lên chút áy náy, nhưng mà nghĩ đến bốn mươi vạn, chút áy náy đó lập tức biến mất.
Nhưng lương tâm Vân Chỉ Phong còn đó. Hắn liếc Trì Thuật An một cái, chần chờ nói: “Chúng ta đang bắt nạt hắn à? Là ảo giác của ta à?”
Tống Nam Thời thầm nói trực giác của chàng chuẩn đó.
Nhưng trên mặt, nàng lại buồn bã nói: “Không, ta đã rất kiềm chế.”
Trong miệng Tống Nam Thời còn có thể có hai từ “Kiềm chế” này, làm người ta rất ngạc nhiên.
Vân Chỉ Phong không khỏi nhìn sang.
Sau đó thấy Tống Nam Thời nói với vẻ chưa đã thèm: “Ta vốn có thể bán hắn bốn, năm lần để kiếm thêm mấy lần tiền. Nhưng mà bây giờ nể mặt tiểu sư muội, ta chỉ chuẩn bị bán hắn hai lần, đã là thủ hạ lưu tình. Hắn hẳn nên cảm ơn.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Thái tử Yêu tộc kia nợ nàng một tiếng cảm ơn.
Vân Chỉ Phong xoa trán, nói: “Vậy chuyện đại hội Tiên Đạo kia là thế nào? Ta vừa tính một chút, cách lần đại hội Tiên Đạo trước cũng mới mười tám năm. Cái này cũng quá đột ngột, lý do bọn họ đưa ra căn bản không có sức thuyết phục.”
Cái gì mà bởi vì mấy năm nay nhân tài xuất hiện lớp lớp, cho nên hai tộc quyết định cử hành đại hội Tiên Đạo trước.
Chỉ có ngốc bạch ngọt mới có thể tin loại lý do vừa nghe đã biết là thuận miệng bịa ra này.
Vân Chỉ Phong mới nghĩ như vậy, đã nghe ‘ngốc bạch ngọt’ Giang Tịch vừa đi qua ngoài cửa sổ phòng bọn họ vừa lẩm bẩm: “... Mấy năm nay nhân tài hai tộc đã nhiều đến phải tổ chức đại hội Tiên Đạo trước. Xem ra ta còn thiển cận tự cao tự đại, cần tiếp tục nỗ lực mới được.”
Sau đó Long Ngạo Thiên cực kỳ có động lực thi đua.
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Hai người liếc nhau một cái.
Vân Chỉ Phong trầm mặc nói: “Hắn tin.”
Tống Nam Thời: “... Phải.”
Nàng cảm thấy hơi mất mặt, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Sau đó nàng mạnh mẽ kéo đề tài về, nói: “Chuyện đại hội Tiên Đạo lớn như vậy, chắc chắn không thể là nói tổ chức trước là tổ chức được. Chưa nói đến chỗ Yêu hoàng, mặc cho Yêu hoàng chuyên quyền độc đoán ở Yêu tộc như nào, nếu ông ta nói tổ chức trước, cho dù người Yêu tộc có dị nghị cũng sẽ bị nhanh chóng đàn áp, nhưng Minh chủ Tiên Minh lại khác với Yêu hoàng.”
Tiên Minh xem như một cơ quan phối hợp quản lý do các tông môn, thế gia, thành bang ở Tu Chân Giới tạo thành. Trên lý luận tác dụng quan trọng nhất chính là cân bằng thế lực, phối hợp các nơi, nhưng trên thực tế phần lớn là làm quản lý hộ tịch, ví dụ như lập hồ sơ đăng ký cho các tông môn, để tránh bọn họ trở thành môn phái trái phép; đăng ký lập hồ sơ cho các tán tu, để tránh bọn họ làm việc ác không tìm thấy người.
Đương nhiên, thật ra chuyện bọn họ thích làm nhất là thu thuế.
Mà tính chất của Minh chủ Tiên Minh khá giống với Minh chủ Võ Lâm. Tuy trên danh nghĩa là Minh chủ, nhưng thực quyền có hạn, Yêu hoàng có thể chuyên quyền độc đoán, nhưng Minh chủ Tiên Minh làm bất kỳ quyết định trọng đại gì đều phải thương lượng với các đại tông môn thế gia mới được.
Tống Nam Thời biết thật ra các đại tông môn thế gia đều phải có người đến ở Tiên Minh, chính là để tiện cho Tiên Minh làm quyết định trọng đại gì thì liên hệ với bọn họ.
Nhưng bây giờ chuyện đại hội Tiên Đạo cử hành trước thời hạn này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lại không thấy các đại tông môn có động tĩnh gì, rất hiển nhiên bọn họ cũng đang chưa phản ứng kịp.
Ví dụ Vô Lượng Tông của Tống Nam Thời.
Nếu bọn họ cũng biết đại hội Tiên Đạo muốn cử hành trước thì thiệp mời của đại hội Tiên Đạo theo lý nên từ Tiên Minh phát đến trong tay Vô Lượng Tông, lại từ Vô Lượng Tông phát đến trong tay Tống Nam Thời, cuối cùng do Chưởng môn hoặc là Trưởng lão Vô Lượng Tông dẫn đội đi đại hội Tiên Đạo.
Mà không phải trực tiếp bỏ qua Vô Lượng Tông phát thiệp mời đến tay Tống Nam Thời.
Xem ra Tiên Minh cũng đột nhiên ra quyết định này?
Hơn nữa Trưởng lão Tiên Minh cũng có vẻ hoàn toàn không biết gì cả, nhìn dáng vẻ quyết định này thậm chí còn chưa từng thảo luận ở trong Tiên Minh.
Chẳng lẽ còn có thể là Minh chủ Tiên Minh và Yêu hoàng Yêu tộc đi nhậu say với nhau, sau đó gật đầu một cái rồi cứ vậy quyết định?
Tống Nam Thời: “...”
Yêu hoàng cũng thôi đi, Minh chủ Tiên Minh không sợ các đại tông môn bùng nổ à?
Hay là... đã bùng nổ rồi?
... Bọn họ thật sự có thể đồng ý à?
Ở bên cạnh, Vân Chỉ Phong đang lật tờ thư mời của bọn họ, nhìn một lát, trầm tư nói: “Hơn nữa lần này đại hội Tiên Đạo còn cử hành ở Yêu tộc.”
Tống Nam Thời: “Yêu tộc làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong nói: “Đại hội Tiên Đạo vốn hẳn cử hành luân phiên giữa Yêu tộc và Nhân tộc. Đại hội Tiên Đạo lần trước là ở Yêu tộc, lần này vốn nên đến lượt Nhân tộc.”
Nhưng hiện tại không những cử hành trước, hơn nữa còn là ở Yêu tộc.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lần đại hội Tiên Đạo trước, chàng có đi không? Đại hội Tiên Đạo có những gì?”
Vân Chỉ Phong nghe vậy dừng một chút, khá ngượng ngùng nói: “Lần đại hội Tiên Đạo trước, ta nhận được thiệp mời, nhưng khi đó ta mang theo đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên không tham gia.”
Tống Nam Thời đã hiểu.
Cái gì mà mang theo đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, tám phần là Vân gia không muốn để Kỳ Lân Tử nổi danh.
Tống Nam Thời không nói gì cả, chỉ tiếc nuối nói: “Mười tám năm trước, ta vừa sinh ra, không có duyên nhìn thấy đại hội Tiên Đạo có dáng vẻ gì.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn bỗng cảm thấy ngực mình trúng một mũi tên.
Mười tám năm trước, hắn đã có thể mang theo đệ tử gia tộc chạy khắp nơi, Tống Nam Thời vừa sinh ra...
Hắn lập tức câm lặng.
Tống Nam Thời nhìn hắn một cái, cười khẽ nói: “Làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong ủ dột: “Không có việc gì! Chúng ta tiếp tục đi.”
Nét mặt hắn sa sút, lông mi cụp xuống, nhưng còn cố giả vờ như không có việc gì.
Thoạt nhìn rất đáng thương.
... Thế này còn tiếp tục gì nữa.
Lúc này còn không dỗ bạn trai, vậy không phải người.
Tống Nam Thời tiến lên hôn lên môi hắn một cái, rất nhanh lại rời đi.
Vân Chỉ Phong tạm dừng một lát, gần như lập tức đuổi theo, đè gáy nàng lại hôn lên.
Tống Nam Thời cảm thấy miệng mình bị cắn một cái.
Nàng “Híttt” một tiếng, cố ý nói: “Không phải chàng bảo tiếp tục à?”
Vân Chỉ Phong lại hôn xuống, mơ hồ nói không rõ: “Đúng vậy, ta đang tiếp tục.”
Sau đó nàng cảm thấy lưỡi mình tê rần.
Tống Nam Thời: “...”
Nam nhân này thật là càng ngày càng quá mức.
...
Mà lúc này, Trì Thuật An chầm chậm lần mò về phòng Úc Tiêu Tiêu cũng đang ấp ủ một chuyện lớn.
Chuyện lớn này có lẽ không đáng giá nhắc tới với người khác, nhưng đối với hắn mà nói, không thành công thì xả thân.
Lúc hắn lần mò về, Úc Tiêu Tiêu mới ăn xong bữa khuya, cạnh bàn chồng sáu bảy cái bát không. Nàng sờ sờ bụng, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Trì Thuật An lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hiện tại rất an toàn.
Sau đó hắn lập tức bắt lấy cơ hội an toàn này, mở miệng phát ra tiếng người trước mặt Úc Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu!”
Úc Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ, hoảng sợ nhìn sang, nắm tay nhỏ ngo ngoe rục rịch.
Trì Thuật An vừa thấy nắm tay kia thì cảm thấy xương sườn mơ hồ đau đớn, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ hiện tại của nàng thật đáng yêu, trong chốc lát vừa đau vừa sướng.
Nhưng hắn biết cái giá cho sự đáng yêu của Tiêu Tiêu chính là xương sườn của mình, vì thế hắn lập tức quyết đoán mở miệng: “Tiêu Tiêu! Nàng bình tĩnh một chút. Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng!”
Mắt thấy nắm tay kia của nàng không dừng chút nào sắp đấm đến ngực hắn rồi, hắn lập tức bổ sung: “Sư tỷ của nàng cũng biết!”
... Sau đó nắm tay kia dừng lại.
Trì Thuật An nhìn nắm tay kia, đột nhiên chua xót.
Hóa ra hắn nói nhiều như vậy, đều kém một câu “Sư tỷ nàng”.
Nhưng hắn mới chua xót một chốc, lúc này Úc Tiêu Tiêu hỏi: “Sư tỷ làm sao?”
Trì Thuật An tạm dừng một chút, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, cẩn thận nói: “Đương nhiên, trước khi nói cái này, ta phải thẳng thắn với nàng một chuyện.”
Úc Tiêu Tiêu cũng rất cảnh giác: “Ngươi nói đi.”
Trì Thuật An vội nói: “Xin lỗi vì ta đã lừa nàng! Thật ra ta không phải tiểu yêu không nơi nương tựa, thân phận thật sự của ta là Thái tử Yêu tộc!”
Ngay sau đó hắn lập tức thuần thục đưa hai vuốt thỏ lên ôm đầu, làm ra tư thế bị đánh, bình tĩnh nói: “Được rồi! Nàng có thể đánh.”
Úc Tiêu Tiêu - sau khi mắc mưu bị lừa vốn nên rất phẫn nộ: “...”
Nàng đánh hay là không đánh?
Cuối cùng, Thái tử Yêu tộc tự để lộ thân phận Trì Thuật An vẫn ăn hai đấm.
Hắn xoa xoa vành mắt đen nhánh bị che phía dưới lớp lông, cảm thấy thỏa mãn.
Hắn lừa nàng, chuyện lớn như vậy, vậy mà nàng chỉ đấm hắn hai cái. Nàng cũng rất dịu dàng lương thiện.
Trong lòng nàng nhất định có hắn!
Hơn nữa quan trọng nhất là nàng vốn không thể nghe nổi giọng nói của hắn, nhưng hiện tại ít nhất hắn có thể sử dụng nguyên hình nói chuyện với nàng.
Cho nên hai đấm này đều rất giá trị.
Thái tử Yêu tộc tự thao túng tâm lý(*) mình trong lòng, sau đó nhìn về phía Úc Tiêu Tiêu có vẻ mặt rối rắm, an ủi: “Tiêu Tiêu, tay nàng không đau chứ? Nàng hết giận chưa? Muốn đánh thêm hai đấm nữa chứ?”
(*) Nguyên văn pua: Viết tắt của pick up artist (nghệ sĩ bắt chuyện, nghệ sĩ tán gái), tự nhận mình là huấn luyện viên hẹn hò, là một phong trào của những người đàn ông có mục tiêu là quyến rũ và thành công trong tình dục.
Úc Tiêu Tiêu: “...”
Nàng rất sợ hãi.
Sư tỷ! Tên yêu này không chỉ là Thái tử Yêu tộc, hình như hắn còn là đồ biến thái!
Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Ngươi muốn nói gì? Còn không mau nói!”
Nàng thế mà không đánh, trong lòng Trì Thuật An còn có chút tiếc nuối.
Sau đó hắn cẩn thận, châm chước nói ra cuộc giao dịch của hắn với Tống Nam Thời về hành trình lần này đến Yêu tộc.
Hắn còn lén lút nói: “Tống tiên tử chuẩn bị lấy ta đổi hai lần tiền thưởng.”
Úc Tiêu Tiêu khiếp sợ.
Trì Thuật An vừa thấy phản ứng của nàng thì thư thái hơn.
Sau đó nghe Úc Tiêu Tiêu khiếp sợ nói: “Sư tỷ thế mà chỉ chuẩn bị bắt ngươi đổi hai lần tiền thưởng? Tỷ ấy không nên đổi năm lần à? Đây không phải cách làm người của tỷ ấy!”
Trì Thuật An: “...”
Hắn mỏi mệt nói: “Tóm lại, lúc trước ta bị chặn giết ở Bắc Cảnh sau đó mới lưu lạc đến tận đây. Đến bây giờ, ta cũng không điều tra rõ lúc trước người chặn giết ta là ai. Tuy ta có đông huynh đệ, nhưng trước đó ta làm Thái tử, bọn họ đã bị ta dạy dỗ cho ngoan ngoãn. Bọn họ không có năng lực này, ta hoài nghi là kẻ địch của phụ hoàng. Cho nên sau khi tới Yêu tộc, nàng nhất định phải cẩn thận mọi điều...”
Nói còn chưa dứt lời, hắn đã nghe thấy “Rầm” một tiếng, cái bàn nát bấy.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang.
Úc Tiêu Tiêu lập tức thu tay về, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi! Ta nghe thấy hơi sợ nên...”
Nàng ấy nói: “Dùng hơi quá sức.”
Trì Thuật An: “...”
Hắn nhìn cái bàn đã nát bét kia, đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn không cần lo lắng.
...
Ngày hôm sau, Tống Nam Thời nhận được năm vạn linh thạch do người bên Tiên Minh đưa tới.
Tống Nam Thời cảm thấy Tiên Minh hơi keo kiệt.
Nhưng nàng cũng không chê bai, sau khi nhận lấy thì chuẩn bị khởi hành.
Sau đó nàng được báo cho biết bọn họ muốn đi Yêu tộc thì phải làm lệnh nhập cảnh trước.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng khó hiểu: “Lệnh nhập cảnh?”
Đệ tử Tiên Minh lại nói với vẻ rất đương nhiên: “Yêu tộc không phải địa phương do Nhân tộc quản lý, không có lệnh nhập cảnh mà tự tiện xông vào thì có khác gì khiêu khích Yêu tộc? Tống tiên tử, vì hoà bình của hai tộc, ngài phải làm lệnh nhập cảnh trước.”
Tống Nam Thời: “...”
Đã hiểu, chính là hộ chiếu vượt quốc gia.
Nàng không khỏi nhìn về phía Trì Thuật An.
Hắn cũng không có lệnh nhập cảnh đâu nhỉ? Loại tình huống này của hắn, có tính là nhập cư trái phép bất hợp pháp không nhỉ? Nếu nàng tố cáo lên Tiên Minh, có được tiền thưởng không?
Nàng khó nhọc lôi suy nghĩ đổi hắn lấy tiền thưởng lại, dò hỏi lệnh nhập cảnh làm thế nào.
Quan trọng nhất là làm mất bao lâu.
Đệ tử Tiên Minh cười rất đôn hậu: “Rất nhanh, rất nhanh.”
Sau đó bọn họ làm quy trình suốt nửa tháng.
Hiệu suất chậm như này làm Chư Tụ đã có kinh nghiệm cũng cảm thấy quá đáng.
Trong lòng Tống Nam Thời lại có phần hiểu rõ.
Mấy ngày trước, nàng nhận được phù truyền tin của tông môn dò hỏi chuyện đại hội Tiên Đạo mời nàng.
Rất hiển nhiên, giống với suy đoán của Tống Nam Thời, Minh chủ Tiên Minh và Yêu hoàng tiền trảm hậu tấu, các đại tông môn đều không kịp phản ứng.
Sau khi hỏi xong, Chưởng môn cũng không nói gì, chỉ nói nàng cứ việc đi, đến lúc đó sẽ gặp ở Yêu tộc.
Hiện tại tình huống này, tám phần là Tiên Minh tiền trảm hậu tấu sau đó các đại tông môn làm ầm lên. Nhưng Tiên Minh không muốn đại hội Tiên Đạo dậy sóng, cũng chỉ có thể chặn lệnh nhập cảnh, nhân lúc người được mời người không thể nhập cảnh mà giải quyết chuyện này.
Đến ngày thứ mười sáu, cuối cùng lệnh nhập cảnh của bọn họ cũng xong.
Vì thế Tống Nam Thời mới biết có lẽ Tiên Minh đã thu phục được các đại tông môn.
Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào.
Nhưng nếu đã có lệnh nhập cảnh, Tống Nam Thời từ biệt Sư lão đầu khuyên can mãi cũng không muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến Yêu tộc, đoàn người hấp tấp rời khỏi Hợp Hoan Tông.
Lúc bọn họ rời đi, Sư lão đầu đến tiễn bọn họ, tiểu tông chủ cũng tới, thậm chí đến cả Sư Tích Nương đóng cửa không ra cũng tới.
Tống Nam Thời đứng ở trên trận pháp truyền tống, quay đầu lại, đột nhiên vẫy vẫy tay với Sư lão đầu.
Nàng lớn tiếng nói: “Lão nhân! Người ở Vô Lượng Tông chờ con trở lại! Chờ lần này con về sẽ mời người uống rượu!”
...
Lần này, Tống Nam Thời có tiền, dứt khoát ngồi trên trận pháp truyền tống, chuyển hai trận pháp truyền tống, mất một ngày đi lại ở giữa đó, lúc này mới sờ đến bóng dáng Yêu tộc.
Nhưng chỗ tổ chức đại hội Tiên Đạo còn không phải nơi này, bọn họ còn phải đi qua non nửa Yêu tộc, đi đến một chỗ khác giao giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc mới được.
Tống Nam Thời mơ hồ, đi đến nơi này cũng không chịu đựng nổi. Sau khi cầm lệnh nhập cảnh vào Yêu tộc, nàng tìm một Yêu trấn định ở lại trước.
Trì Thuật An là dân bản xứ Yêu tộc vừa thấy thị trấn này thì nói thẳng: “Ta cảm thấy có lẽ các ngươi không muốn ở nơi này.”
Tống Nam Thời nghi hoặc: “Vì sao? Thị trấn này cũng không nhỏ.”
Trì Thuật An một lời khó nói hết: “Bởi vì nơi này là Phong Trấn.”
Hắn nói tới đây thấy bọn họ còn chưa biết gì thì ghé vào trên vai Úc Tiêu Tiêu, hạ giọng nói: “Phong Trấn đều là ong yêu ở, thủ lĩnh đàn ong yêu này cũng là trấn trưởng Phong Trấn, là nữ vương ong. Mà nữ vương ong...”
Hắn dừng một chút, có phần nặng nề lại có phần kính sợ nói: “Chủng tộc của bọn họ là chế độ một thê nhiều phu. Mà nữ vương ong chính là người duy nhất trong tộc bọn họ có thể cưới vương phu.”
Tống Nam Thời: “...”
Mọi người: “...”
Trong nháy mắt này, trong đầu Tống Nam Thời hiện lên rất nhiều thứ. Ví dụ như đời trước từng học cấp bậc kết cấu của tổ ong, ví dụ như Vô Lượng Tông bọn họ nghe nói một sư đệ bỏ trốn với một cô nương Yêu tộc cũng là chủng tộc theo chế độ một thê nhiều phu.
Hơn nữa giả thiết kích thích này, nàng thậm chí hoài nghi có phải mình xuyên vào Thành Phố Hải Đường (*).
(*) Thành Phố Hải Đường 海棠市: Trang web tiểu thuyết huyền huyễn, Nhà sách Hải Đường, có rất nhiều tiểu thuyết, nội dung khá nặng nên hiện tại đã bị chặn.
Mọi người liếc nhau, cuối cùng, Chư Tụ mang theo một phần cẩn thận, hai phần kích động, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi vào chứ?”
Tống Nam Thời dừng một chút, khống chế không được nội tâm nóng lòng muốn thử, cũng nhỏ giọng nói: “Đến cũng đến rồi. Vậy... đi vào xem trước?”
Vì thế, dưới ma chú “đến cũng đến rồi” của Tống Nam Thời, ánh mắt đoàn người giao lưu một lát rồi cẩn thận bước vào trấn nhỏ đầu tiên làm bọn họ điên đảo sau khi đi vào Yêu tộc.
Mà vừa đi vào, Tống Nam Thời đã phát hiện toàn bộ thị trấn này nơi nơi đều đang treo lụa hồng lụa đào như nhà ai đang có hỉ sự. Nhưng nhìn cảnh tượng đồ sộ toàn bộ phố đều quấn lụa đỏ, nàng lại cảm thấy hỉ sự này không khỏi phô trương quá lớn rồi.
Trì Thuật An vừa thấy đã hiểu rõ: “Hẳn là nữ vương ong lại đang cưới phu, cũng không biết lần này cưới mấy người.”
Chư Tụ nghe vậy thì hít vào một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người?”
Trì Thuật An nhìn nàng ấy một cái, giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm. Đây là tập tục của tộc nữ vương ong, như phàm nhân của Nhân tộc các ngươi có một phu nhưng cưới nhiều thê vậy. Nữ vương ong cưới rất nhiều phu lang, ở tộc nữ vương ong rất bình thường.”
Tuy Chư Tụ đã sớm biết con thỏ này là Thái tử Yêu tộc ở kiếp trước, nhưng kiếp này hắn cũng chỉ làm một con thỏ ở bên cạnh sư muội, trước khi đi sư muội mới nói ra chuyện hắn là Thái tử. Lúc này Chư Tụ mới ý tứ giả vờ kinh hãi theo đại sư huynh thật sự khiếp sợ.
Nàng ấy vẫn rất không quen nói chuyện với một con thỏ.
Nhưng nàng ấy vẫn nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm! Ta tôn trọng tập tục Yêu tộc các ngươi, ta chỉ cảm thấy... ừm...”
Bị chấn động hơn nữa nóng lòng muốn thử.
Nàng ấy và Tống Nam Thời liếc nhau một cái, hai người đồng loạt nói: “Đi! Chúng ta xem nữ vương ong cưới phu.”
Hai người hứng thú bừng bừng đi về phía trước.
Vân Chỉ Phong thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể đuổi kịp.
Trì Thuật An thấy Úc Tiêu Tiêu cũng muốn đuổi kịp, ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ: “Tiêu Tiêu, tộc Hống Thố chúng ta đều cực kỳ chung tình với bạn đời.”
Úc Tiêu Tiêu không ý thức được hắn muốn biểu đạt cái gì, nàng ấy chỉ đột nhiên ngừng lại, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Không phải lúc cần thiết, ngươi có thể đừng nói chuyện với ta không?”
Ban đầu Trì Thuật An còn không rõ, nhìn vẻ rối rắm của nàng ấy, hắn lại đã hiểu.
Hắn dừng một chút, thuần thục đưa hai móng lên ôm đầu, nằm sấp xuống ở trên vai nàng ấy, nói: “Nàng đánh đi.”
Úc Tiêu Tiêu: “...”
Xong rồi! Hoàn toàn không ra tay được.
Cứu mạng, sư tỷ! Nơi này có biến thái!