Tru Tiên II

Chương 93: Quán Trà




Một đêm này lại có thể cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, trong màn đêm tối tăm kia đã không còn động tĩnh gì, nhưng người theo dõi vẫn còn nhiều lắm, tất cả mọi người đều đang đợi một cơ hội nào đó hoặc giả là đợi người khác làm chim đầu đàn. Cho nên đến cuối cùng, tất cả mọi người đều không ai lên trước, sau cùng thì ai nấy đều nhìn bóng đêm đang từ từ lui dần mà âm thầm lặng lẽ rút lui.

Khoảng vào lúc nửa đêm, đám người Vương Tông Cảnh thấy tình thế bên ngoài đã thay đổi, đành âm thầm rút lui, một đường quay về trong ngôi miếu Thổ Địa cũ nát kia. Từ Mộng Hồng sau đó dường như cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn xúc động như trước, chỉ là sau khi quay về nghỉ ngơi liền rất ít nói chuyện, một mình ngồi lặng thinh trong góc, trầm tư không nói, không biết có phải nàng đang nghĩ đối sách hay không nữa.

Ánh trăng trong sáng nhưng lạnh lùng vẫn từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua những lỗ dột trên mái hiên khiến cho bóng tối bên trong miếu sáng tỏ thêm vài phần mỏng manh. Ngao Khuê ôm cây lang nha bổng nằm trên mặt đất ở bên kia ngủ ngon, phát ra những tiếng ngáy kéo dài rất nhỏ. Ngoài miếu, gió đêm thổi rét lạnh, vài chiếc lá khô bị gió thổi bay là là xuống đất, những con quạ không biết từ đâu đến, đậu trên đầu nhánh cây kêu lêu vài tiếng quác quác, nghe hết sức thê lương.

Vương Tông Cảnh ngồi dựa vào góc chiếc bàn đặt án thờ, mặc dù đêm dài nhưng hắn lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn thoáng qua ba người khác đều đã tự mình tách ra nghỉ ngơi, cổ tay hắn khẽ lật, chuôi cốt kiếm màu trắng lại hiện ra trong tay.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh lưỡi kiếm, trên lưỡi kiếm giống như làm từ ngọc đang phản chiếu một khuôn mặt trẻ trung nhưng lại rất phong trần, hai chữ “U Minh” theo phong cách cổ xưa được khắc trên chuôi kiếm giờ phút này đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lặng lẽ soi sáng trên khuôn mặt của hắn.

Dưới ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ cốt kiếm trắng hếu, bỗng nhiên lông mày của Vương Tông Cảnh nhíu lại, một hơi thở lạnh thấu xương từ bên trong cơ thể của hắn đột nhiên rục rịch, một lực lượng vô cùng quỷ dị được ẩn dấu bên trong sự lạnh lẽo và âm u đó, giống như ác ma từ địa ngục đang ngủ say, hai mắt bỗng nhiên khẽ nhúc nhích rồi mở trừng ra một cặp mắt lạnh lùng. Chỉ là gần như cùng lúc, Vương Tông Cảnh chậm rãi cúi đầu, chôn chặt hai mắt vào trong đầu gối để tự nó lờ mờ phát ra ánh sáng màu xanh nhè nhè.

Sau một lúc lâu, hơi thở lạnh lẽo kia cũng lặng lẽ rút đi, giống như ác ma trong lòng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Hắn cũng không thay đổi tư thế mà cứ ôm hai đầu gối như thế, rồi trong cái lạnh lẽo của buổi đêm, hắn co ro bên cạnh án thờ trong một ngôi miếu Thổ Địa cũ nát, lẳng lặng thiếp đi.

***************

Trời đã sáng.

Chỗ nào có người thì chỗ đó tự nhiên có buôn bán, đặc biệt là trong tình hình hiện nay, trong lòng hầu hết mọi người đều có chung một mục tiêu, nhưng trước mắt cơ bản là không thể làm gì, cho nên gần như mỗi người đều trở nên rảnh rỗi. Vì thế mà khắp hang cùng ngõ hẻm, quán lớn quán nhỏ, thậm chí đến cả các khách sạn trong thành Lương Châu hiện giờ đều là nơi vô cùng náo nhiệt.

Nhiều người thì tin tức tự nhiên sẽ thông suốt, nhưng những lời đồn đãi cũng sẽ nhiều ra. Mặc dù thật giả khó phân, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là hoàn toàn mù tịt phải không nào? Cho nên, ngay sau khi ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống, mang lại hơi ấm cho tòa thành trì này thì chuyện phát sinh đêm qua trong Ba gia, từng màn từng màn đã được truyền khắp cả thành Lương Châu.



Đại Oản Cư là một quán trà có chút tiếng tăm trong thành Lương Châu, quán có hai tầng nằm sát bên đường. Ông chủ của quán mang họ Tưởng, là một lão già đen gầy chừng năm mươi tuổi. Bình thường, thứ mà lão ta thích nhất chính là đàn bà, chẳng qua bản thân tự biết mình không là cái gì nên lão chẳng bao giờ dám mạo phạm những nữ tu đạo sĩ thần thông quảng đại. Lão cũng chỉ dám ở trước mặt thì cung kính, ở đằng sau thì lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, cứ thế mà hung hăng nguyền rủa rồi ảo tưởng ra những hình ảnh thô tục nhằm tự sướng mà thôi.

Chẳng qua, Hắc Nham Trà của nhà lão lại là trà chính tống của đất Lương Châu, bản thân nó có một hương vị khác biệt nên hấp dẫn không ít người yêu trà. Hơn nữa, trong những ngày gần đây, tình hình trong thành Lương Châu trở nên giằng co, vì thế mà Đại Oản Cư của lão Tưởng mỗi ngày đều kín chỗ, thật sự là khiến lão vui mừng, cười đến híp cả mắt.

Vào lúc giờ Thìn canh ba của một ngày nọ, Từ Mộng Hồng dẫn đám người Vương Tông Cảnh rời khỏi miếu Thổ Địa, xuyên qua con phố, thẳng một đường đến Đại Oản Cư này. Thông thường lúc này cũng là lúc mà Đại Oản Cư vừa mới mở cửa, lão Tưởng trong bộ dạng buồn ngủ sẽ ủ rũ chỉ đạo đám người làm thuê quét tước dọn dẹp, thế nhưng hôm nay khi bọn họ đến nơi này thì lại phát hiện Đại Oản Cư đã mở cửa từ sớm, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa, một nửa chỗ ngồi trong quán đều đã có khách.


Đừng tưởng rằng ngươi đi sớm, có người còn sớm hơn ngươi.

Lão Tưởng mắt tinh, mới sáng sớm đã thấy bốn vị này đến cửa thì liền ra chào đón, đôi mắt đục ngầu màu vàng của lão vừa hung hăng nhìn chòng chọc vào những chỗ lồi lõm câu hồn đoạt phách trên người Từ Mộng Hồng vừa cười với nàng rồi nói: “Hồng tỷ, sao hôm nay tới sớm thế?”

Khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ lay động, không biết có phải phản cảm vì ánh mắt đang thèm thuồng đến nhỏ rãi ra của lão sắc quỷ hay không, dù vậy nàng cũng lộ ra chút gì, chỉ là mở miệng nói: “Tới đây ngồi chút thôi, ngươi tìm một chỗ dùm đi”

Lão Tường cười ha ha, nói: “Ngươi chính là khách quý của quán này, lầu một có hơi phức tạp, chút nữa sẽ có rất nhiều người tới, đến lúc đó ồn ào quá thì ngươi cũng khó chịu, không bằng lên lầu hai tìm một phòng yên tĩnh uống trà trước, được không?”

Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu, nói: “Tốt”

Lão Tưởng liền xoay người kêu một gã làm thuê, dặn dò vài câu, sau đó dẫn bốn người Từ Mộng Hồng lên thẳng lầu hai. Quả nhiên âm thành ồn ào bớt đi một chút, chẳng qua bọn họ vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa từ dưới vọng lên. Vương Tông Cảnh liếc nhìn lão Tưởng một cái, lão Tưởng nhún vai, nói: “Khách quan, quán nhỏ sơ sài nên cũng chỉ được như thế thôi.”

Nói xong, lão dẫn bọn họ đi về phía trước vài bước, một dãy hành lang chạy dọc theo bốn căn phòng nhìn ra phố xuất hiện, trên cửa mỗi căn phòng đều có treo một tấm biển theo thứ tự bốn chữ là Giáp, Ất, Bính, Đinh. Cái này hoàn toàn không hề giống với những nơi tao nhã khác, bởi vì những nơi đó thường là để bốn chữ như Mai, Lan, Cúc, Trúc, hoặc trùng ngư điểu thú, hoặc là phong khinh vân đạm, vũ tuyết phiêu phiêu chẳng hạn. Lão Tưởng dẫn bọn họ đi đến trước căn phòng thứ ba có chữ Bính, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng thưởng trà này cũng không tính là lớn, rộng khoảng bảy thước vuông, hiếm thấy chính là cửa sổ mở ra mặt phố, sáng sủa sạch sẽ, quả thật khiến người khác cảm thấy thoải mái trong lòng. Trong phòng bày một bàn trà và năm cái ghế, lúc lão Tưởng mời mọi người ngồi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu từ bên ngoài truyền đến. Thì ra là người làm thuê vừa mới pha một ấm Hắc Nham Trà thơm nức, đồng thời còn có thêm mấy cái đĩa nhỏ, trên đó đều là trái cây bản địa của thành Lương Châu, tất cả đều một lượt bưng lên.


Lão Tưởng cười hắc hắc, tự mình rót cho mỗi người một chén trà, nhất là khi rót cho Từ Mộng Hồng thì động tác dường như chậm hơn rất nhiều, thời gian ánh mắt của lão đảo qua đảo lại trên người nàng không ít, cuối cùng đến lúc chén trà sắp tràn ra ngoài thì lão mới lưu luyến dời ánh mắt đi, cười nói: “Hồng tỷ, chúng ta xem nhưng cũng có giao tình, sao những ngày gần đây đến quán của ta lại đều mang khăn che mặt như thế, nhìn vừa rườm rà vừa phiền phức, không bằng tháo ra đi”

Khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ động, chậm rãi giương mắt nhìn lão Tưởng.

Ba người Vương Tông Cảnh, Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ rối rít cúi đầu uống trà, hai mắt đều chỉ chăm chăm vào chén trà, ánh mắt nửa phần cũng không lệch đi, lại càng không cần phải mở miệng nói chuyện.

Trong phòng thưởng trà đột nhiên im lặng hẳn, không khí tự nhiên có chút quỷ dị. Lão Tưởng ngẩn ra một lúc, không biết tại sao sống lưng lại đột nhiên cảm thấy lành lạnh, cười khan một tiếng, nói: “Ha ha, bên dưới có khách gọi ta, các ngươi và Hồng tỷ chậm rãi uống trà, có chuyện gì thì chứ gọi ta lên là được”

Nói xong, lão xoay người muốn đi.

“Chờ một chút” Từ Mộng Hồng bỗng nhiên mở miệng gọi lão lại.


Cơ thể lão Tưởng cứng đờ, sau một lúc lâu mới chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Từ Mộng Hồng, nói: “Hồng tỷ?”

Từ Mộng Hồng nhìn chằm chằm lão trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Có tin tức gì mới không?”

Trong lòng lão Tưởng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức lắc đầu nói: “Hồng tỷ, hiện mới qua một ngày thôi, không có động tĩnh gì mới cả”. Bỗng nhiên một lúc sau, lão lại liếc nhìn Từ Mộng Hồng một cái, hai con ngươi xoay chuyển, đồng thời bước về phía trước từng bước, nói: “Chẳng qua hôm qua, sau khi ngươi rời đi được một lúc, ở trong quán trà ta quả thực còn nghe thấy người ta nói là: hiện giờ Bàn Cổ Đại Điện gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng những khiến cho không ít người của những môn phái hơi có chút tiếng tăm trong tám châu còn lại đều kéo đến, tán tu thì lại càng không đếm xuể, mà ngay cả Thanh Vân Môn và Bồng Lai Tiên Tông trong ba đại môn phái nổi tiếng thiên hạ cũng có người nhìn thấy môn hạ đệ tử của họ xuất hiện tại Lương Châu này”

“Thanh Vân Môn?”

Lời này của lão Tưởng vừa nói ra, chén trà cầm trong tay Vương Tông Cảnh không có động tĩnh gì, nhưng vẻ mặt của Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đều thoáng biến đổi, quay sang nhìn lão. Từ Mộng Hồng trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói: “Hai trong ba đại môn phái đã đến đây, vậy Thiên Long Điện kia đâu rồi?”


Lão Tưởng buông thõng một tay, nói: “Cái này không ai nói đến, bởi vì không ai thấy tung tích của bọn họ nên cũng không biết bọn họ cuối cùng có đến hay không, dù sao thì Thiên Long Điện trước giờ đều rất thần bí, ai mà biết bọn họ muốn làm gì cơ chứ?”

Từ Mộng Hồng gật gật đầu, nói: “Được rồi, cám ơn ngươi”

Lão Tường cười hắc hắc, lui ra ngoài, lúc đi ra còn thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó cách một tấm cửa gỗ hữ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bỉ ổi và mê đắm, hung hăng trừng mắt liếc liếc, dường như còn muốn nuốt cả Từ Mộng Hồng đang ở bên trong phòng vào trong bụng vậy.

Đúng lúc này, lão chợt nghe thấy bên trong phòng truyền ra mấy tiếng ho khan, âm thanh có vẻ trầm thấp và tức giận, thế nên lão Tưởng hoảng hồn, vội vã quay đầu bước đi.

Lúc vừa đi xuống lầu, lão liền thấy người làm đang tươi cười dẫn ba người khách lên lầu hai, lão Tưởng vội vàng tránh người, nhường ra một lối đi, bộ dạng rất chi là ân cần. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba vị khách này đều là nam, thần thái hai người đi trước ai nấy như ngọc, cả hai đều có vẻ là thanh niên tài trí bất phàm, mà đi sau cùng lại là một hòa thượng, trắng trẻo mập mạp, xem tuổi có vẻ cũng không lớn, vẻ mặt tươi cười, thập phần hiền lành.

Người làm đi ngang qua bên cạnh lão Tưởng thì cười giới thiệu đây chính là ông chủ của Đại Oản Cư. Hai thanh niên kia chỉ khẽ gật đầu rồi đi tiếp, ngược lại vị hòa thượng mập mạp trắng trẻo lại chào hỏi rất chu đáo, gã còn dừng lại, cười hì hì với lão Tường, chắp hai tay, nói một câu:

“Chào lão thí chủ”

Một câu này khiến lão Tường nhất thời sinh ra hảo cảm đối với hòa thượng kia, lập tức mỉm cười không ngừng, đáp lại: “Chào sư phụ, chào sư phụ, mời lên trên dùng trà, Hắc Nham Trà của bổn quán thơm ngon ngọt mát, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng”

Hòa thượng mập mạp cười ha ha, gật gật đầu, đi về phía phòng chữ Đinh, chỉ là khi gã đi qua phòng chữ Ất đến phòng chữ Bính thì dường như bước chận đột nhiên hơi khựng lại một chút.