Một người vốn đang đứng ngoài sáng, một khi dấn bước vào trong bóng tối thâm trầm kia, cảm giác sẽ như thế nào?
Quỷ dị mà sâu thẳm khó lường, cửa vào dị cảnh cứ như vậy bị một luồng pháp lực cường đại vô hình duy trì giữa không trung, tất cả những người tham gia khảo thí cũng cả gan nối đuôi nhau mà vào. Vương Tông Cảnh xen lẫn trong đám người, chậm rãi tiến bước, nhìn theo đám người đang dấn thân vào bóng tối thâm trầm phía trước. Nhìn những biểu lộ kích động hoặc sợ hãi trên mặt những thiếu niên đằng xa, hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua không gian sau lưng.
Chẳng biết từ lúc nào, đập vào mắt mọi người đều đã là những khuôn mặt xa lạ, hắn suy nghĩ nhìn từng người dần biết mất không thấy dấu vết.
Hắn mặc nhiên quay đầu lại, theo dòng người chậm rãi đi về phía trước, chốc lát đã đứng trước bóng tối của cửa vào dị cảnh. Nhìn qua cái khe hẹp này càng thấy nó giống như một cánh cửa dẫn vào bóng tối, Vương Tông Cảnh hít một hơi thật sâu, không do dự mà dấn thân vào trong dị cảnh.
Xa xa, trên không trung, Tiêu Dật Tài lạnh lùng nhìn về vùng đất phía dưới này, trên mặt không chút biểu lộ. Giờ phút này, từ trên cao, đạo bào của hắn tung bay, trông tác phong vô cùng nghiêm nghị, phong thái tuyệt thế, làm lòng người không khỏi nảy sinh kính ngưỡng. Chỉ là không ai biết được, phía sau ánh mắt kia, giờ phút này đang suy nghĩ những gì.
Cảm giác mất trọng lượng một cách rất rõ ràng, Vương Tông Cảnh thấy thân mình như một chiếc lá rách, không ngừng rơi xuống, khí lực đầy người nhưng không thể sử dụng, chỉ có thể vô lực phó mặc, từ từ rơi xuống, nhìn xuống vùng tối không đáy như cõi vĩnh hằng đang không ngừng lôi kéo hắn.
Cũng may rằng cái cảm giác đáng sợ từ trong tâm này không kéo dài quá lâu, qua một lúc, một nguồn năng lượng cường đại đột ngột xuất hiện dùng lực kéo hắn về phía sau, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng, giống như là một viên đá bị ném ra ngoài. Sau một khắc, khung cảnh trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng lóe lên đầy trời, mà thân thể của hắn không tự chủ được ở giữa không trung rơi xuống lúc còn cách mặt đất sáu thước cao, nặng nề bị ném lên trên mặt đất.
"Vèo", lao xuống một cách quá mạnh mẽ khiến Vương Tông Cảnh hít phải một hơi khí lạnh. Sau một lúc trấn định tâm thần, hắn chợt cảm thấy mình có chút may mắn khi rơi xuống thảm cỏ xanh tương đối mềm mại nơi đây. Một hương thơm cỏ xanh pha lẫn mùi vị của bùn đất tràn ngập bên cạnh hắn.
Vương Tông Cảnh đứng lên, thân thể khẽ nhúc nhích, thấy được bản thân trừ một ít hoảng loạn ban đầu thì hoàn toàn không bị thương tích gì khác. Lúc này hắn mới dõi mắt quan sát bốn phía đồng thời trong lòng cũng tràn ngập tò mò. Nghe nói trong hơn hai ngàn năm qua, Thanh Vân môn chưa từng xuất hiện dị cảnh, rốt cuộc thì đây là một nơi như thế nào?
Đối với cái dị cảnh thần bí này, trước khi tiến vào, hắn cũng từng âm thầm suy đoán trong lòng về nơi đây, tất nhiên là sẽ nguy hiểm trùng trùng, vách đá dựng đứng, hố sâu, ao đầm, gió lốc, cuồng sa, núi lửa cho đến những yêu thú hung mãnh, độc vật chen chúc, nhưng ngay lúc này chính bản thân hắn cũng không nghĩ sẽ thấy một khung cảnh như vậy.
Trước mắt hắn lại là một vùng thảo nguyên rộng lớn vô cùng.
Cỏ dại xanh mướt từ dưới chân hắn tràn ra xung quanh, tựa như một thảm cỏ xanh biếc rộng rãi mênh mông. Gió nhẹ ôn hòa từ một nơi xa trên đồng cỏ thổi tới, cỏ xanh thấp lắc lư, tựa hồ khẽ gật đầu chào hỏi hắn . Không khí tươi mát vô cùng tràn ngập làm cơ thể hắn khoan khoái hơn rất nhiều. Vùng chân trời phía trên, từng hàng mây trắng trong suốt như nước thản nhiên phiêu động trong gió. Toàn bộ thế giới phảng phất như một bức họa tuyệt mĩ đang hiện ra ngay trước mắt Vương Tông Cảnh.
Cách chỗ hẹn ngoài hai trăm dặm, địa thế bắt đầu trồi lên tạo thành một sơn mạch trập trùng được bao phủ bởi rừng rậm nguyên thủy. Thảo nguyên trải dài tới chân núi, phía trên là rừng rậm nguyên sinh. Vùng núi này thoạt nhìn tất nhiên là không so được với bảy ngọn núi trên Thanh Vân Sơn kia. Nhưng từ xa nhìn lại vô cùng hùng vĩ, thảo nguyên rộng lớn cùng rừng rậm nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng, vô tình tạo thành một ranh giới tự nhiên.
Trừ điều đó ra cũng không phát hiện điều gì khác biệt.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tóc mai trên trán Vương Tông Cảnh khẽ đung đưa. Phút chốc trong lòng hắn cũng không khỏi sinh chút mù mịt, cái dị cảnh này quá to lớn, thực tế đã nằm ngoại dự liệu của hắn. Thanh Mộc Lệnh mà Thanh Vân Môn nhắc đến cùng lắm cũng chỉ có mấy tấc vuông, nếu muốn tìm kiếm tại nơi đây quả thực như mò kim đáy bể.
Mặc dù đối với hắn mà nói thì cuộc khảo thí này thật sự không cần chăm chú quá mức. Chưởng môn chân nhân Tiêu Dật Tài tương lai muốn cho hắn làm những chuyện như vậy, lẽ nào Thanh Vân khảo thí có thể không thu nhận hắn hay sao? Chỉ là nếu đến một nơi thần kì như dị cảnh, nhất định phải thử sức một chút. Ở trong lòng hắn không khỏi có những ý niệm muốn cùng các tinh anh trong giới tu chân thiên hạ phân tài cao thấp.
Đang lúc hắn trầm ngâm, bỗng nghe một thanh âm nặng nề từ xa xa phía tây truyền đến, như là vật gì ngã trên mặt đất, trong nội tâm Vương Tông Cảnh khẽ động, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ngoài xa tầm bảy tám chục trượng, trên thảm cỏ, một người tham gia khảo thí Thanh Vân bỗng xuất hiện, giống y như hắn vừa rồi, từ giữa không trung ngã xuống. Nhìn xem người nọ tựa hồ còn không có kịp phản ứng, Vương Tông Cảnh ngưng lại nhướng mày, nghĩ thầm dị cảnh rộng lớn như thế , giống như là hơn chín trăm người tiến vào đây đều bị phân tán đến những nơi khác nhau rồi, chẳng qua là không biết tại sao, ngắm nhìn vùng thảo nguyên cùng sơn mạch nơi xa kia, trong lòng Vương Tông Cảnh không khỏi hiện lên một tia cổ quái.
Giống như... Có chỗ nào không đúng!
Cái cảm giác kỳ quái này đột nhiên xuất hiện, hết sức rõ ràng, nhưng Vương Tông Cảnh nhất thời không thể phát hiện ra điểm kỳ quái ở chỗ nào. Trời xanh mây trắng, cỏ xanh rừng rậm , hết thảy nhìn lại đều ôn hòa vô hại. Dù là so với gió mát từ trên đỉnh núi Thanh Vân cũng có vài phần ôn hòa hơn, nhưng chẳng biết tại sao, nhớ lại năm xưa vất vả sinh tồn tại vùng Thập Vạn Đại Sơn kia, giờ phút này cái cảm giác ma quái ấy lại mãnh liệt trỗi dậy trong lòng hắn.
Quay đầu đi, lúc này ở nơi xa, người tham gia khảo thí Thanh Vân kia cũng đã đứng dậy, nhìn toàn cảnh xung quanh, hắn rõ ràng cũng lấy làm kinh hãi. Nhưng ngay sau đó liền chuyển sự chú ý đến Vương Tông Cảnh, cơ hồ đang chăm chú quan sát, đồng thời trong mắt lộ ra địch ý cực kỳ rõ ràng.
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, ngay sau đó liền tỉnh ngộ, chân mày hơi nhíu lại. Có lẽ đối với hắn, trận tranh đấu trong dị cảnh này không cần quá mức quan tâm, nhưng quy củ mà Thanh Vân Môn đưa ra trong dị cảnh này quả thực có chút thâm hiểm. Những người nhát gan không nói, cho dù đệ tử nào có vận khí tốt, tìm ra Thanh Mộc Lệnh trước thì trong tâm cũng không khỏi lo lắng bị người khác cướp đi.
Như vậy trong cái dị cảnh này, bất luận là ai, một khi đã tiến vào đều tự đặt mình vào những nguy hiển bốn bề, tất sẽ lục đục mà tranh đấu kịch liệt với nhau. Thanh Vân Môn ngàn năm danh môn, thật không ngờ lại có thể đưa ra quỷ củ hiểm ác như thế.
Nhưng hắn lại không biết kẻ tham gia khảo thí Thanh Vân kia đang nhìn cái gì trên người hắn đây?
Vương Tông Cảnh cũng không hề sợ hãi địch ý toát ra từ tên đệ tử kia, nhưng rồi cảm thấy không nên vừa mới đầu tiến vào dị cảnh lại cùng mới một kẻ xa lạ ra tay, cho nên hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, sau khi suy nghĩ một chút, liền tiến về vùng sơn mạch ngay tại trung tâm thảo nguyên kia.
Mặc kệ như thế nào, núi non trập trùng rừng cây rậm rạp, xem tổng thể nếu so với thảo nguyên mênh mông bằng phẳng kia, càng có thể là một nơi dùng để cất dấu đồ vật.
Nơi xa, nam tử kia nhìn thấy động tác của Vương Tông Cảnh, lại nhìn chung quanh một lát, sau phút chần chừ, cũng hướng về phía sơn mạch mà tới. Bất quá trong lòng hắn cũng có chút kiêng dè, vì vậy phương hướng tiến tới cũng có khác biệt so với Vương Tông Cảnh, hắn từ từ tiến về vùng sơn mạch phía xa hơn một chút mà bước đi.
Hai trăm trượng vốn không tính là xa xôi, Vương Tông Cảnh mở rộng sải chân, hướng về phía sơn mạch rừng rậm kia mà đi tới, đồng thời trong lòng mang mấy phần cảnh giác, không khỏi hướng mắt quan sát xung quanh.
Chẳng qua là không hiểu được cách sắp xếp cho đệ tử đi vào dị cảnh kia như thế nào, ngoài Vương Tông Cảnh cùng với kẻ vừa rồi ra, phụ cận cũng không xuất hiện những người khác
Mây trắng dầy đặc, từng đợt gió nhẹ êm ái, cứ như vậy hắn dễ dàng tiến tới chân núi. Một luồng hơi thở rừng rậm truyền đến, làm tinh thần Vương Tông Cảnh khẽ rung lên.
Hắn đi đến một cây đại thụ ven rừng rậm, vỗ nhẹ vài cái lên thân cây, một cảm giác khô ráp từ lòng bàn tay truyền đến, từ sâu thẳm trong lòng hắn hiện lên một tình cảm thân thiết quen thuộc . Vương Tông Cảnh cười cười, đi vào rừng rậm, trước mắt vốn là một hồi mờ mờ, rất nhanh sáng lên, những tán cây rậm rạp cũng không thể cản trở hết ánh sáng, từng chùm tia sáng thật nhỏ xuyên qua tán lá chiếu xuống vùng đất trước mặt.
Từng bước chân giẫm đạp lên lớp lá khô rụng trong rừng, những tiếng sột soạt nhỏ khẽ phát ra. Thân thể Tông Cảnh dần thanh tĩnh lại, so với cái thảo nguyên bao la khôn cùng kia, rừng rậm nơi đây lại mang đến cho hắn cái cảm giác thích thú, như dung hòa với thân thể hắn tạo nên sự thoải mái dễ chịu, có lẽ, đây đều là do ba năm sinh sống tại sâu bên trong dãy Thập Vạn Đại Sơn kia. Chẳng qua là dù nhìn từ bên ngoài thì không có gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn vẫn vương vấn một bóng đen mờ ám, như hình với bóng, quấn lấy hắn không chịu rời đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn cánh rừng hoàn toàn yên tĩnh, bình an này, khẽ cau mày, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Nhìn về khoảng tối phía sâu thẳm trong rừng rậm tĩnh mịch kia, mắt hắn chợt xẹt qua một tia mê hoặc.
Cuối cùng là, có chỗ nào không đúng đây…
Thông Thiên Phong, phía trên Vân Hải lúc này đã trở thành một nơi được canh giữ cẩn mật nhất trên Thanh Vân sơn, rất nhiều đệ tử Thanh Vân được phân bố tại bình đài trên Vân Hải, cảnh giác trước những tình huống quấy rối từ bên ngoài có thể phát sinh. Cũng có rất nhiều người quay lại, nhìn về nơi cửa vào u ám thần bí khó lường ngay giữa Vân Hải kia.
Chín cây trụ lớn, sừng sững đứng vững ngay giữa Vân Hải, nhưng những vị trưởng lão trọng yếu của Thanh Vân đều đã rời đi, bao gồm cả Tiêu Dật Tài, hơn nữa, khi rời đi hắn còn mang theo viên kỳ châu ngũ sắc thần kỳ kia về Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên Phong. Giờ phút này, những người không có phận sự đều đã rời đi khỏi nơi trọng địa Thanh Vân, - , Ngọc Thanh Điện rộng rãi chỉ có ba người Tiêu Dật Tài, Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân.
Trừ Tiêu Dật Tài sắc mặt như thường, điềm nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa thưởng thức trà, thì Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân sắc mặt có vẻ không được tốt, ánh mắt không có vẻ gì là sẽ quét về phía Tiêu Dật Tài kia. Trong tay của Tiêu Dật Tài phía trên bàn trà, viên ngọc pháp khí lớn có mây hồng vờn quanh kia đang tỏa ra một thứ ánh sáng kì dị, chỉ thấy khí lành bốc lên, bên trong trân châu ngũ sắc tràn ngập tinh quang bắn ra bốn phía, trong mười ngôi sao lớn kia chỉ có một ngôi sao ánh sáng có vẻ không được hoàn mĩ cho lắm. Nhìn vào cái vẻ bên ngoài này, với kiến thức của Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân đều có thể dễ dàng nhận ra đây nhất định không phải là phàm vật mà là một pháp bảo vô cùng quý giá, lợi hại.
Tuy nhiên giờ phút này , cả hai người tâm tư đều không đặt ở viên bảo châu kì dị kia. Liếc qua Tăng Thư Thư một cái, khẽ ho khan, Tống Đại Nhân mở miệng hướng Tiêu Dật Tài nói: "Tiêu sư huynh, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy lời nói lúc trước của người với những người tham gia khảo thí Thanh Vân kia, hình như có một chút chỗ không ổn."
Tiêu Dật Tài đặt chén trà xuống, liếc nhìn Tống Đại Nhân, lộ ra một nụ cười, nói: "Tống sư đệ, ngươi nói đi."
Tống Đại Nhân chần chừ một chút, nói: "Riêng lần này lấy kết quả sau chuyến đi dị cảnh mà phán quyết chuyện thu nhận đệ tử, liệu có quá nóng vội hay không?"
Hơn nữa, nếu như có thể đoạt trên năm Thanh Mộc Lệnh còn có thể lựa chọn chư vị trưởng lão Thanh Vân mà bái sư cũng là chuyện chưa từng có…"
Tiêu Dật Tài khẽ lắc đầu, cũng không trả lời Tống Đại Nhân, chỉ là thản nhiên nói: "Đại Nhân, những năm gần đây, chúng ta ở Thanh Vân thay đổi mệnh lệnh, làm trái lời tổ sư, không phải cũng là chuyện chưa tùng có hay sao?"
Tống Đại Nhân nhất thời cứng lưỡi, cảm thấy cái cớ đó có chút không hợp lí, nhưng hắn vốn không phải là một kẻ giỏi miệng lưỡi, dù trong lòng cảm thấy chuyện không phải như lời chưởng giáo chân nhân nói , nhưng trong lòng nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Cũng may lúc này bên cạnh hắn còn có Tăng Thư Thư, lúc này mở miệng đem chủ đề khác ra nói:
"Sư huynh, tiểu đệ cũng có một chuyện không rõ, cảm thấy có chút hoang mang trong tâm, hôm nay mong sư huynh giải thích cho."
Tiêu Dật Tài thấy Tăng Thư Thư còn có chuyện bất đồng, thần sắc càng ra chiều thân thiết hơn, cười nói: "Ngươi cứ nói."
Tằng Thư Thư gật gật đầu, nói: "Tiểu đệ cho rằng, những chuyện bái nhập sư môn này đều là tiểu tiết, không đáng quan tâm, nhưng tiểu đệ quả thực khó hiểu, vì sao sư huynh lại đính chính quy củ trong dị cảnh một cách hà khắc như thế, chẳng khác gì là dung túng cho đám đệ tử kia lục đục tranh đấu với nhau. Hơn nữa những lời vừa nói trên Vân Hải kia càng như đổ thêm dầu vào lửa. Làm như thế quả thực có thể chọn ra những đệ tử tinh anh như hạc giữa bầy gà, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy mấy phần u ám, có phải đã làm trái với hình ảnh một danh môn chính phái không?"
Tiêu Dật Tài không trả lời ngay vấn đề của Tăng Thư Thư mà trầm mặc một lát, sau đó nói:" Hai vị sư đệ, ta cũng hiểu được phần nào tâm tư hai vị, chẳng qua là vi huynh vào lúc này chỉ muốn nói một câu, những năm gần đây, huynh đã thấy rất rõ ràng, , đạo trong thiên hạ, cùng trước đây đã khác, tam đại danh môn chèo chống chính đạo vượt qua hạo kiếp thu lại kết quả gì, các ngươi cũng đều đã thấy?"
Tằng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân nhìn nhau, không nói gì.
Tiêu Dật Tài lạnh nhạt nói: "Mặc dù có được sự nổi danh, nhưng cũng không có gì hơn, cuối cùng để lại cho mình được điều gì, chẳng lẽ không phải là nguyên một đám cục diện rối rắm ư, trái lại phần đông hạng người ẩn thân co đầu rụt cổ, hôm nay lại hoành hành thiên hạ. Vi huynh rút ra một kinh nghiệm xương máu nhiều năm, cho dù là nổi danh thiên hạ nhưng khi làm việc thì cũng nên vạch lấy một con đường cụ thể. Hành trình dị cảnh tranh đấu kịch liệt, người ở trong đó có thể đi ra, đạo hạnh tư chất nhất định phi thường, còn tâm tính có thể thay đổi sau. Những người như thế mới đáng giá bồi trợ, tương lai thiên hạ kiếp số chưa định, vi huynh cho rằng đó là phương thức tốt nhất để chọn ra nhân tài."
Tống Đại Nhân nhíu chặt lông mày, muốn nói lại thôi, Tăng Thư Thư cũng im lặng, nhưng là hắn tính tình hoạt bát, cảm giác hào khí bỗng chốc lạnh cứng, nhưng vẫn cười ha ha nói: "Nói như vậy, chẳng phải cũng là ta và Tống huynh đã quá lo lắng sao, dù sao Tiêu sư huynh hùng tài đại lược, chúng ta hết thảy đều nghe sư huynh sắp đặt. Bất quá đệ còn chút vấn đề, viên Mãng Cổ Thận Châu này quả là kỳ bảo, bình sinh hiếm thấy, lại có thể mở ra dị cảnh kỳ diệu, linh lực như biển, cao thâm khó đoán, lại không biết sư huynh là từ đâu có được?"
Tiêu Dật Tài thoáng hướng ánh mắt về phía viên kỳ châu dang tỏa ngũ sắc bên cạnh, trong mắt cũng là xẹt qua chút vui vẻ, mỉm cười nói: "Vật ấy hoàn toàn chính xác là bất phàm, không dối gạt hai vị sư đệ, viên Mãng Cổ Thận Châu này, chính là vi huynh lấy được ở bên trong Huyễn Nguyệt Động Phủ , trước kia chưa bao giờ xuất hiện trên nhân gian, không ngờ Thanh Vân Tổ Sư vẫn để lại cho hậu nhân một kỳ bảo này, thật sự đáng mừng."
"Huyễn Nguyệt Động Phủ......"
Tống Đại Nhân thoáng ngơ ngác, có chút kinh ngạc, mà thân thể Tằng Thư Thư lại bỗng nhiên cứng đờ, theo bản năng đặt bàn tay lên thành ghế, vô thức nắm chặt lại.
Cùng lúc đó, tại nơi mở dị cảnh vô cùng náo nhiệt, vô số đệ tử trên dưới Thanh Vân Môn, thậm chí người trong thiên hạ cũng chú ý tới Thông Thiên Phong. Sáu ngọn núi còn trên Thanh Vân liền vắng lạnh hơn rất nhiều, lúc này, trên đỉnh Long Thủ Phong, bên trong Tùng Đình, Tề Hạo thần sắc lạnh nhạt, thưởng thức trà thơm, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.
Bên kia sơn đạo hiện lên một bóng người, theo thềm đá chầm chậm bước tới, lưng đeo thần kiếm Trảm Long xanh biếc, diện mạo anh tuấn, chính là Lâm Kinh Vũ. Chỉ thấy hắn liếc nhìn Tề Hạo trong Tùng Đình, nơi này thường ngày có chút náo nhiệt giờ phút này lại thập phần yên tĩnh, làm hắn thoáng do dự.
Lúc ấy, Tề Hạo đã thấy được hắn, khẽ mỉm cười, xa xa nhìn hắn vẫy tay, ý bảo Lâm Kinh Vũ đi qua. Đi đến ngoài Tùng Đình, Lâm Kinh Vũ nhìn thoáng qua bên trên bảng hiệu, im lặng một lát, lúc này mới đi vào trong đình, ngồi đối diện với Tề Hạo, mở miệng nói: "Sư tẩu cùng Tiểu Huyên đâu rồi, làm sao lại không thấy các nàng?"
Tề Hạo cầm lấy một chén trà mới, đặt trước mặt Lâm Kinh Vũ, thay hắn rót đầy chén, hương trà thơm ngát lan tỏa bốn phía, cười cười nói: "Hôm nay trên Thông Thiên Phong mở dị cảnh quả thực là náo nhiệt , chuyện này bổn môn qua hai nghìn năm chưa từng có, mẹ con nàng cũng tới đó mà xem rồi."
Lâm Kinh Vũ ngơ ngác một chút, lập tức có chút cúi đầu, uống một ngụm trà, về sau thấp giọng nói: "Sư tẩu nàng..."
Tề Hạo mỉm cười, cắt đứt lời hắn, nói: "Linh Nhi tính tình hoạt bát, từ nhỏ lại được nhạc phụ nhạc mẫu cùng các sư huynh đệ trên Đại Trúc Phong yêu thương chiều chuộng nên đối với những việc nhỏ nhặt này không hề bận tâm suy nghĩ. Như vậy cũng tốt, sống an tâm vui vẻ, chẳng lẽ không phải hơn xa nam nhi chúng ta tự tìm phiền não? Ta chỉ mong nàng cùng Tiểu Huyên vĩnh viễn đều sống trong cảnh vui vẻ như vậy, còn những chuyện khác, ta tự mình đối mặt là được."
Lâm Kinh Vũ im lặng nửa ngày, chậm rãi gật đầu, nói: "Sư huynh nói rất đúng, việc này kẻ làm sư đệ như ta nhìn không ra."
Tề Hạo cười to, nói: "Uống trà, uống trà."
Gió núi thổi qua, hương trà nhẹ thổi, làn khí nóng nhàn nhạt như sương mù phiêu tán bay đi. Tay Tề Hạo đặt bình trà xuống, sờ sờ hai cái trên mặt bình trà bóng loáng, lạnh nhạt nói: "Ta biết rõ ngươi hôm nay đến thăm ta, là vì trên Thông Thiên Phong mở dị cảnh, trong ngũ đại trưởng lão chỉ có ta cùng với Lục Tuyết Kỳ chưa đến, trong nội tâm đối với ta có điều gì lo lắng phải không?"
Lâm Kinh Vũ giương mắt nhìn vị sư huynh này, do dự một chút, vẫn trầm giọng nói: "Tính tình Lục Tuyết Kỳ lãnh đạm, từ trước đến nay không mấy khi tham gia sự tình trong môn phái, điều này trên dưới Thanh Vân Môn đều biết, chưởng giáo sư huynh không an bài nàng lên Thông Thiên Phong, mọi người cũng không dị nghị gì. Nhưng trừ nàng ra, mấy Đại trưởng lão trong môn duy chỉ có sư huynh ngươi không đi, chỉ sợ không khỏi làm cho mọi người trong môn phái bàn tán."
Tề Hạo sắc mặt lạnh nhạt, nghe Lâm Kinh Vũ nói xong cũng không tức giận, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt bình trà, từ từ nói: "Có lẽ Tiêu sư huynh từ trước đến nay luôn luôn có chút xem ta không vừa mắt, cho nên không muốn ta đến nơi trọng yếu kia, chuyện này cũng không có gì, ngươi không cần để ý."
Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần vẻ không cho là đúng, nói: "Như quả là thế, chưởng giáo sư huynh khí lượng không khỏi quá nhỏ nhen, sư huynh ngươi cũng không có dã tâm, đối với hắn càng không thể nói có điều uy hiếp, hà tất phải làm như vậy?"
Tề Hạo ngẩng đầu thoáng nở nụ cười, chỉ là nụ cười nhìn lại có thể có vài phần khinh thường, nhìn Lâm Kinh Vũ, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Ngươi nói không sai. Tuy nhiên nếu là vi huynh quả nhiên có chút dã tâm ngươi có thể giúp ta một tay?"
Lâm Kinh Vũ đột nhiên biến sắc, tay vịn bàn, mày kiếm giơ lên, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tề Hạo dĩ nhiên khoát tay cười nói: "Nhìn ngươi gấp gáp quá, đừng vội, đừng vội... Kỳ thật Tiêu sư huynh cũng không phải là không có giao cho ta chuyện gì làm."
Trên mặt Lâm Kinh Vũ sau chút kích động, thần sắc chậm rãi bình phục lại, hít sâu một hơi, nói: "Là chuyện gì?"
Tề Hạo thản nhiên nói: "Hôm nay lực lượng bổn môn cơ hồ đều tụ tập ở Thông Thiên Phong trên Vân Hải, nhưng Tiêu sư huynh cho rằng biệt viện Thanh Vân dưới núi vẫn là một nơi trọng yếu, không thể bỏ bê, cho nên nhờ huynh nếu có rảnh rỗi thì đi tới biệt viện Thanh Vân quan sát một phen."
Sắc mặt Lâm Kinh Vũ lại biến đổi, trở nên có chút khó coi. Lần này lại để cho một trong ngũ đại trưởng lão quan trọng như Tề Hạo đi dò xét Thanh Vân biệt viện, ý vị sâu xa, thành kiến bài xích lộ rõ, mơ hồ còn đem theo vài phân chê bai khinh thường khiến Lâm Kinh Vũ nhất thời không có cách nào chấp nhận.
Tề Hạo nhìn sắc mặt Lâm Kinh Vũ, đứng dậy, mỉm cười nói: "Một chút việc nhỏ, cần gì phải gấp gáp nổi nóng, hơn nữa Tiêu sư huynh nói cũng không sai, hôm nay biệt viên Thanh Vân quả thực là một vị trí trọng yếu của bổn môn. Vạn nhất có bọn đạo chích thừa cơ phòng vệ mỏng manh trà trộn vào trong đó, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…chẳng phải là mọi sự hỏng bét hay sao."
Lâm Kinh Vũ cũng đứng lên, chần chờ chốc lát, nói: "Sư huynh, chỉ bằng hãy để đệ thay huynh xuống núi xem xét một phen.
Tề Hạo lắc đầu nói: "Thay ta đi, nếu người khác biết được thì ra thể thống gì? Ta tự đi là tốt nhất."
Dứt lời hắn nhìn Lâm Kinh Vũ một cái thật sâu, bước đến vỗ vai sư đệ, mỉm cười nói: "Lâm sư đệ, tính tình vi huynh như thế nào, ngươi cũng biết, tuy nhiên khi hạ sơn cũng không có gì đáng lo ngại, ngươi hãy thoải mái, buông lỏng tinh thần đi."
Nói xong nhìn hắn gật gật đầu, quay người đi ra khỏi Tùng Đình. Lâm Kinh Vũ đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tề Hạo dần dần đi xa, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một thoáng hoảng hốt, vốn tưởng bản thân hiểu rất rõ sư huynh của mình, trong giờ phút này bỗng trở nên mơ hồ.
Trong dị cảnh.
Vương Tông Cảnh đi trong rừng rậm một lát, bóng cây khắc sâu trên mặt đất, cành lá rậm rạp, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không hề gặp những đệ tử Thanh Vân khác. Đi thêm một lát, hắn bỗng dừng bước, nín thở ngưng thần, hai mắt khép hờ, ở trong rừng nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau đó liền cúi người xuống thấp, mặc cho bùn đất, lá khô dơ bẩn, đem lỗ tai dán chặt lên mặt đất cẩn thận lắng nghe.
Khẽ nhíu mày đứng dậy, hắn phóng mắt nhìn về bốn phía, ngay lặp tức ánh mắt dừng lại ở hướng tây nam xem xét trong chốc lát, chỉ thấy hắn phóng mình lên một cành cây đại thụ, sau đó tựa như một con khỉ nhanh nhẹn đến cực điểm càng ngày càng leo cao, rất nhanh đã ở trên một tán cây rậm rạp mà quan sát. Lúc này dù có ngẩng lên mà quan sát tỉ mỉ, kĩ lưỡng cũng rất khó có thể nhận ra bóng dáng của hắn sau tán lá.
Rừng cây yên tĩnh trở lại, ước chừng trải qua nửa thời gian uống cạn chén trà, từ trong rừng cây phía Tây Nam liền có tiếng động, một bóng người rất nhanh lại xuất hiện , là một vóc người khá cao của một nam đệ tử tham gia Thanh Vân khảo thí, vẻ mặt không ngừng cảnh giác, càng không ngừng hướng nhìn bốn phía, chậm rãi đi tới dưới gốc cây mà Vương Tông Cảnh đang ẩn thân. Nhưng dù là thế nào thì người này cũng không nghĩ đến chuyện ngẩng đầu nhìn lên trên một cái.
Vương Tông Cảnh núp trong tán cây rậm rạp, phóng mắt qua khe hở nhìn người kia chậm rãi tiến đến gần. Người này như không hay biết gì cả, tiếp tục cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước. Đợi hắn đi xa, Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ nếu là ở trong rừng rập tại Thập Vạn Đại Sơn kia thì chỉ một khắc này cũng đủ lấy mạng người kia rồi.
Đợi trên tầng cây chốc lát, xác định vùng phụ cận không hề có một người tham gia khảo thí Thanh Vân nào khác, Vương Tông Cảnh lúc này mới yên lòng trở lại, chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới việc trèo xuống, so với ở dưới mặt đất, trước mắt nên ẩn thân trên tầng cây rậm rạp này, đám người tham gia khảo thí Thanh Vân lại đang trong cảnh bận rộn tìm kiếm Thanh Mộc Lệnh chắc chắn sẽ không nghĩ tới. Hắn nắm nhánh cây đứng lên, trầm ngâm chốc lát, rồi lại hướng tán cây trên cao tiếp tục leo lên, không tốn bao nhiêu công phu đã đến nơi cao hơn, sau đó vươn nửa người ra, nhìn về nơi xa.
Tuy nhiên giờ phút này hắn mới leo đến một nơi nhô cao dưới chân núi, lúc này phóng tầm mắt ra quan sát, đừng nói tới đỉnh núi, mà ngay là khoảng cách đến giữa sườn núi cũng còn cả một quãng đường dài. Bất quá thế núi gồ lên trống trải, tầm mắt khoáng đạt, giờ phút này Vương Tông Cảnh thấy được so với vùng thảo nguyên lúc nãy thì nơi này còn có phần rộng lớn hơn rất nhiều.
Vào lúc này, ở nơi xa trên thảo nguyên, có bảy tám chấm đen xuất hiện cách xa nhau, nhìn theo phương hướng di chuyển của bọn họ thì đều không hẹn mà cùng tiến tới vùng sơn mạch này.
Sắc mặt Vương Tông Cảnh hơi trầm xuống, nhìn kỹ lại, dù là nhãn lực của hắn hơn xa người thường, nhưng với khoảng cách xa như vậy cũng chỉ có thể nhìn nhận một cách đại khái về hình dáng, còn dung mạo những người kia thì không thể nào phân biệt được rõ ràng có phải là người mình quen biết hay không.
Nằm trên tầng cây trầm ngâm một lát, Vương Tông Cảnh lùi về sau, hít sâu một hơi, cũng không để ý đến những chuyện kia nữa, đột ngột tung người nhảy, hai tay luân chuyển, vin khắp những nhánh cây trên cao trong rừng. Từ trên cây cao cách xa mặt đất, hắn dễ dàng nhảy tới những chỗ cao trong sơn mạch.
Trong rừng rậm không thể so với thảo nguyên, bởi vì cành lá chặn lại nên trong rừng không mấy khi có gió, nếu có thì gió núi cũng chỉ có thể khẽ lay động tán cây. Từ dưới mặt đất thì không thể nhìn thấy rõ, nhưng nếu đứng từ trên cao nhìn lại, liền có thể thấy rõ những tán cây xanh ngắt rậm rạp kia cơ hồ đều đang lắc lư không ngừng, người thường gặp những tình huống như vậy đều cảm thấy bất ổn, lại càng không nói đến cảnh gặp một người bay nhảy như vượn ở trong rừng.
Tuy nhiên cũng chính là vào lúc này, có thể thấy được năng lực kì dị mà Vương Tông Cảnh năm xưa ở rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn nguyên thủy rèn luyện ra . Không những di chuyển vô cùng ổn định mà tốc độ của hắn còn có phần nhanh hơn, hơn nữa nhờ lá cây che chở, hắn còn vượt qua cả tên tham gia khảo thí Thanh Vân vừa mới đi ngang qua, mà kẻ kia cũng không hề phát hiện ra chút dấu vết gì.
Nhẹ nhàng phóng đi như vậy, sau một hồi, khoảng cách với sườn núi đã được rút ngắn lại mấy phần. Trong lúc Vương Tông Cảnh đang bay nhảy, chợt nghe thấy đằng trước truyền đến mấy tiếng hô quát tháo lăng nhục, âm thanh nghe lạ lẫm, nhưng người mắng chửi âm điệu cao vang, khẩu khí phẫn nộ, hiển nhiên là thật sự nổi giận, đồng thời cũng mang thêm vài phần lo lắng.
"Đường Âm Hổ, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi ám toán ta?"
Trong nội tâm Vương Tông Cảnh khẽ động, thân thể tiến lên phía trước một chút, núp sau một cành lá rậm rạp, lặng yên không tiếng động đảo mắt quan sát xung quanh. Lập tức hắn tập trung vào một thân cây to đằng trước, sau đó chậm rãi ngó xuống mặt đất bên dưới.
Chỉ thấy dưới tàng cây quả nhiên có hai người đang đứng, một người trong đó thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, nhìn lại có chút hùng tráng, cả người tràn đầy lực lượng, chỉ là giờ phút này cánh tay phải như vô lực, rủ xuống bên cạnh eo. Nhìn kĩ lại thì người này bị thương một vết lớn dưới tay, da thịt thậm chí còn có chút biến đổi, hiển nhiên là cánh tay đã bị trọng thương. Xem sắc mặt nam tử kia cũng cực kì khó coi, tay trái cẩn thận đỡ lấy cánh tay phải, hai mắt trợn lên, như muốn phun ra lửa, hung hăng nhìn chằm chằm người còn lại đang đứng dưới tán cây.
Mà người bị hắn gắt gao nhìn vào, bề ngoài so với nam tử hùng tráng này lại hoan toàn trái ngược, ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào kẻ này là vài phần nham hiểm lạnh lùng, không nói đến dáng người cao gầy, mà ngay cả dung mạo cũng vạn phần kì dị, khuôn mặt thì bên trên rộng, bên dưới hẹp, lông mày mảnh, mắt híp nhỏ, thật là kì quái. Nhưng từ người hắn lại phát ra một luồng khí âm u lạnh lẽo. Chắn chắc đây là người bị đối phương gọi là Đường Âm Hổ rồi.
Chỉ thấy Đường Âm Hổ đối diện với nam tử kia, tuy bị quát mắng nhưng thần sắc trên mặt lại không thay đổi chút nào, chỉ là nhìn thoáng qua cánh tay phải đang bị thương của người nọ, như là xác nhận, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Lần hành trình tiến vào dị cảnh này , quy củ đã minh bạch, có ai không biết, ngươi lại còn nói ta cái gì không thù không oán vì sao ám toán ngươi, đúng là lời nói ngu xuẩn, chỉ bằng cái óc heo của Bành Siêu nhà ngươi, chẳng lẽ cũng vọng tưởng bái nhập cửa Thanh Vân Sơn sao?"
Bành Siêu giận dữ, trên mặt đổi sắc đen không biết là bởi vì cánh tay đau nhức hay do trong lòng cuồng nộ mà phát ra, hét lớn một tiếng, liều mạng xông tới, như cơn cuồng nộ của một con gấu khổng lồ, lao thằng về vóc người yếu ớt của Đường Âm Hổ.
Sắc mặt Đường Âm Hổ biến hóa, trên mặt lệ khí hiện lên, nhưng không có chút ý tứ muốn tránh né . Vương Tông Cảnh ẩn thân ở tán cây bên trên nhìn trộm, chỉ thấy Đường Âm Hổ cười lạnh một tiếng, chợt nâng hai tay lên, hai bàn tay lay động cũng không giống nhau tạo thành một cái ấn kỳ quái, lập tức một lôi cầu xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Thuật pháp!"
Ẩn thân tại chỗ cao Vương Tông Cảnh cả kinh sợ hãi, không thể tưởng tượng được, người này rõ ràng cũng có chút đạo hạnh, phải biết rằng lần này tham gia khảo thí Thanh Vân phần lớn là những thiếu niên mười mấy tuổi, thời gian tu hành không dài, cơ hồ không ai có thể điều khiển pháp bảo, sử dụng pháp lực cao thâm. Bởi vậy có thể sử dụng thuật pháp thuật pháp như vậy hẳn là một kẻ thiên tư tuyệt đỉnh rồi. Ngày đó, tại mê cung thần bí dưới Hà Dương thành, đối mặt với bọn khô lâu, chứng kiến Tô Văn Thanh sử dụng thủy tiễn thuật, uy lực không thể bảo là không lớn, thật không thể tưởng tượng được kẻ chưa từng gặp mặt như Đường Âm Hổ này lại cũng có bản lĩnh tương tự, xem ra lần này, trong đám người tham gia khảo thí Thanh Vân, quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
Lôi cầu vừa xuất hiện, lập tức vọt tới Bành Siêu khiến sắc mặt hắn nhất thời đại biến. Nhưng còn không đợi hắn kịp phản ứng gì thì đằng trước, đôi mắt lạnh nhạt của Đường Âm Hổ chợt lóe lên, ngón tay chỉ về hướng Bành Siêu, lúc này một đạo Lạc Lôi Thuật bắn ra. Chỉ thấy từ phía trong rừng sâu một tia sáng chói mắt xẹt qua, trong chốc lát nhiệt độ trong không khí lập tức tăng lên, một đạo thiểm điện từ trong hư không xuất hiện, từ trên bầu trời bổ xuống.
Bành Siêu hét lớn một tiếng, kiệt lực hướng bên cạnh tránh đi, nhưng tia chớp kia tốc độ cực nhanh, cộng thêm cánh tay phải của hắn đang bị thương, động tác không được linh hoạt như ngày thường. Thấy không kịp, hắn nhanh trí hơi nghiêng thân thể, điện mang bổ tới, trực tiếp đánh trúng vai trái. Nhất thời một mùi xú khí tràn ngập phát ra. Cõi lòng Bành Siêu tan nát gào rú, thân thể kịch liệt chấn động, khuôn mặt vặn vẹo, đứng nguyên tại chỗ lảo đảo vài bước , khàn giọng kêu một tiếng: "Ngươi..."
Đường Âm Hổ tiến lên, dùng chân đá đá vào đầu Bành Siêu , cười lạnh một tiếng nói: cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ dựa vào bằng ấy đạo hạnh, đừng vọng tưởng cùng ta tranh đoạt Thanh Mộc Lệnh, lần này coi như ngươi gặp may, Thanh Vân Môn định ra quy củ không được gây ra tai nạn chết người, dù sao ngươi trong tình trạng này cũng không thể phát ra động tĩnh gì."
Vương Tông Cảnh ẩn thân trên tán cây thấy một màn như vậy, đặc biệt là uy lực vô cùng lớn của Lạc Lôi Thuật lúc sau, nhịn không được đồng tử liền co rụt lại, hô hấp cũng thoáng nhanh hơn . Không ngờ Đường Âm Hổ không phải thường nhân, trong chốc lát bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt chợt biến, chợt ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo quét lên, quát: "Là ai trốn ở phía trên?"
Dứt lời lại càng không chần chừ, nhấc tay lên cùng lúc lại là một đạo Lạc Lôi Thuật trực tiếp oanh tạc về phía trên tán cây.
Trong lòng Vương Tông Cảnh chấn động, nhưng thân thể hắn cơ hồ phản úng ngay tức thì, chỉ một cái lộn người đã thoát khỏi nhánh cây đang ẩn thân, trực tiếp lao xuống phía dưới, ngay lúc đó, tại chỗ cành cây vừa rời đi, một đạo thiểm điện bổ trúng nhánh cây, cả một thân đại thụ nhất thời hứng chịu một trận run rẩy, nơi nhánh cây to bị đánh trúng xuất hiện một lỗ hổng lớn, miệng vết thương bị cháy xém một mảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sắc mặt Đường Âm Hổ biến hóa, tựa hồ không nghĩ tới trên cây cao còn ẩn dấu một người, lại còn có thể né tránh một đòn Lạc Lôi Thuật, thần sắc càng lộ ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thân ảnh Vương Tông Cảnh từ trên cây rơi xuống, lại là một đạo Lạc Lôi Thuật bổ tới.
Lúc Vương Tông Cảnh ở giữa không trung vẫn chăm chú nhìn động tác của Đường Âm Hổ, kể từ sau khi tiến vào Thanh Vân Sơn, người gặp trước mắt này tuyệt đối là một trong những kẻ lợi hại nhất, thủ đoạn hung mãnh âm độc nhất, Vương Tông Cảnh lúc ở giữa không trung vẫn chăm chú nhìn động tác của Đường Âm Hổ, thấy ánh mắt hắn quét tới, hai tay lại khẽ động, Vương Tông Cảnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, dù đang ở giữa không trung thế nhưng cơ thể của hắn chợt mạnh mẽ xoay lại, hai chân đạp mạnh lên thân cây khô, nhất thời mượn lực bay chếch ra ngoài.
Cơ hồ ngay sau khi hắn vừa thay đổi phương hướng, một đạo thiểm điện ngay lập tức bổ tới, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một cái rãnh to, tiếng nổ vẫn còn ở bên trong, lá rụng cành khô văng ra tứ tán.
Trong lòng Đường Âm Hổ chấn động, vốn không nghĩ tới người này lại có thể làm được như thế, có thể né tránh hai đạo Lạc Lôi Thuật lấy tốc độ mà nổi tiếng của hắn, người này thân thủ mạnh mẽ không giống với người thường. Nhưng hắn cũng không tỏ ra chút sợ hãi, mặc cho lúc này cành lá khô đang văng đầy trời, cứ thế bước về phía Vương Tông Cảnh đặt chân, đồng thời lôi cầu trong bàn tay cũng dần chuyển động, thình lình lại ngưng tụ ra một đạo Lạc Lôi Thuật vận sức chờ phát động.
Những thứ khác không nói, chỉ bằng vào tốc độ ngưng tụ thuật pháp, như Tông Cảnh thấy thì kẻ trước mặt đã vượt qua Tô Văn Thanh ngày ấy rất nhiều.
Chỉ là Đường Âm Hổ mới đi mấy bước, thân thể đột nhiên lại ngừng lại, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, sắc mặt chuyển lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía sau gốc cây đại thụ trước mặt, nơi mà khi trước Vương Tông Cảnh đáp xuống.
Giờ phút này âm thanh bạo liệt từ từ ngừng lại, đất đen lá mục bị Lạc Lôi Thuật oanh tạc còn đang bay đầy trời cũng chậm rãi rơi xuống. Vương Tông Cảnh ẩn thân phía sau đại thụ kia, khẽ cúi thấp người, hai tay bấu trên mặt đất, toàn thân cũng mơ hồ phát ra một loại sức mạnh. Từ bên cạnh thân cây, hắn lộ ra một nửa khuôn mặt, còn lại vẫn ẩn hiện trong đám lá cây cùng đất bùn đang rơi lả tả, lạnh như băng mà vô tình, mang theo vài phần sát ý tàn nhẫn nguyên thủy, so với Bành Siêu khi nãy thì hoàn toàn trái ngược, giống như là một con yêu thú đáng sợ đang chờ đợi thời cơ, yên lặng nhìn chằm chằm vào Đường Âm Hổ.
Đường Âm Hổ cũng không thấy hết được khôn mặt Vương Tông Cảnh, nhưng trong lòng thì xẹt qua một tia báo động, kẻ vừa rồi có thể tránh thoát hai đạo Lạc Lôi Thuật càng chứng tỏ khó có thể đối phó. Hai mắt nhỏ híp lại, nguyên bản sẽ phải phát ra một đạo Lạc Lôi Thuật dò thám, nhưng rồi lại chậm rãi thu trở lại. Sau một lát, hắn lạnh lùng thốt:
"Không thể ngờ tới, trong đám người tham dự Thanh Vân khảo thí còn có người như vậy, bất quá giờ phút này Thanh Mộc Lệnh vẫn chưa xuất hiện, chúng ta tranh đấu cũng là vô dụng, không bằng bây giờ dừng tay, như thế nào?"
Vương Tông Cảnh không nói gì, vẫn là con mắt bắn ra lãnh mang nhìn kẻ đối diện. Đường Âm Hổ khẽ nhíu mày, tâm niệm lay động hướng về phía sau lùi lại. Hiển nhiên người này cũng là kẻ quyết đoán, sau khi cân nhắc tình thế, lại thấy mình không chắc thắng nên tuyệt không tham chiến, tuyệt không phải là người thường.
Không bao lâu sau, bóng dáng Đường Âm Hổ đã biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây phía trước, cho tới giờ khắc này, Vương Tông Cảnh mới chậm rãi đứng lên, da thịt căng cứng trên người từ từ dãn ra. Sau một lúc hồi tưởng lại một màn kia, người được gọi là Đường Âm Hổ mang lại cho hắn một cảm giác như một con rắn độc nham hiểm, cực kì khó đối phó, hơn nữa đạo hạnh bất phàm, chỉ sợ hơn trong chín trăm người tham dự khảo thí Thanh Vân cũng là hạng đứng đầu.
Hắn đứng ở tại chỗ trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó ánh mắt lập tức rơi vào trên người Bành Siêu, giờ phút này cũng đã hôn mê.
Chỉ là hắn cũng không có ý đi qua chăm sóc cho kẻ bị thương kia. Bàn về tâm địa, hắn ở nơi sâu trong Thập Vạn Đại Sơn trải qua vô số chém giết sinh tử, trái tim sớm đã trở nên nguội lạnh rồi. Lập tức cũng mặc kệ kẻ kia, chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Chỉ là hướng một nơi sâu khác trong rừng cây đi mấy bước, đột nhiên khóe mắt của hắn quét đến trên mặt đất nơi Lạc Lôi Thuật của Đường Âm Hổ bổ trúng, bên trong cái rãnh to tràn ngập xú khí nhàn nhạt khét lẹt, lá khô bay tứ tung, đất đá văng khắp nơi.
Lông mày Vương Tông Cảnh bỗng nhiên co lại, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên có chút kì quái. Hắn dừng bước đứng im, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, giống như trong nháy mắt vừa rồi, phút chốc trong đầu hiện lên một ý niệm cổ quái. Sau một lắt, hắn bước tới bên cái hố sâu kia, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ đánh giá độ sâu, sau đó hơi trầm ngâm, bỗng nhiên hai tay vung lên. Nhằm vào vùng đất trống, hắn ra sức vét lớp lá rụng dày đặc ra, thậm trí còn trực tiếp dùng tay cắm vào lớp đất xốp đen nát ở bên trong, dung sức đào đất ra.
"Không có, không có," ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, nhưng sắc mặt lại cũng không tốt lên, trong miệng nhẹ nói mấy thứ gì đó, "Phải có một thứ gì đó..."
Sau khi vét ra một vòng tròn lớn, động tác của hắn ngừng lại, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm đống đất mình vừa đào ra, cẩn thận điều tra kĩ hơn vùng đất xung quanh, sắc mặt dần trở nên khó coi. Cho tới giờ khắc này, hắn rốt cục phát hiện ra chính mình từ sau khi tiến vào dị cảnh, trong tâm bị quấy nhiễu bởi cái cảm giác kỳ quái kia, cảm thấy tại đây có chỗ nào không được bình thường.
"Không có gì cả..." Hắn đứng lặng im, ánh mắt chậm rãi đảo qua cả vùng rừng rậm u tĩnh thâm trầm. Đất đai nơi đây ẩm ướt phì nhiêu, dù trong rừng rậm này hay thảo nguyên ngoài kia đều tràn đầy kì lạ, không có yêu thú, không có chim chóc, không có dã thú, thậm chí tại mảng rừng này đến một con côn trùng nhỏ bé cũng không có.
Khóe mắt Vương Tông Cảnh khóe mắt khe co quắp, trong lòng có một bóng ma u ám xẹt qua, bỗng nhiên lúc đó, hắn có cảm giác như không khí xung quanh khu rừng rậm rạp tựa hồ cũng lạnh hơn mấy phần. Trong dị cảnh tưởng như sinh cơ bừng bừng, nhưng phảng phất ẩn chứa tử ý băng lãnh.