Tru Tiên II

Chương 119: Vây Cốc




Dãy Man Sơn sừng sững tọa trấn cả vùng đất Lương Châu, trải dài vạn dặm về hai hướng đông tây, giống như một con cự Long vắt ngang mảnh đất hỗn loạn tàn khốc này, hùng vĩ vô cùng. Theo truyền thuyết xa xưa, khi con người còn chưa khai hóa đã từng coi dãy núi này là Thánh Sơn, ngày đêm tế bái không ngớt. Cho đến ngày nay, loại tình huống này dĩ nhiên đã không còn, bất quá trong nội tâm người dân bản địa Lương Châu, tòa sơn mạch hùng vĩ này vẫn giữ địa vị không tầm thường.

Man Sơn ngăn cách Lương Châu với phương bắc, vị trí xung yếu, lại lọt vào mắt xanh của tạo hóa, linh khí dồi dào, có nhiều thiên tài địa bảo cùng tài nguyên khoáng sản quý hiếm, đồng thời còn có vô số chim quý thú lạ sinh sống nơi rừng sâu núi thẳm, có thể nói đây chính là thiên đường mà những kẻ tu đạo mơ ước. Bởi vậy từ xưa đến nay, trong dãy Man Sơn có rất nhiều môn phái tu đạo, chẳng qua Man Sơn xác thực quá lớn, lại thêm Lương Châu bản địa bao năm qua chưa từng xuất hiện thế lực cường đại tuyệt đỉnh nào, do đó đã nhiều năm như vậy, quanh Man Sơn vẫn là cảnh quần hùng cát cứ, nếu tính tất cả sơn môn lớn nhỏ nơi đây, không một trăm thì cũng phải bảy tám chục môn phái. Chỉ xét riêng mặt này đã thấy mấy môn phái nơi đây xa xa không bằng các đại phái danh chấn thiên hạ như Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự. Phải biết những danh môn đại phái kia đều chiếm cứ danh sơn thắng cảnh rộng lớn vô cùng, người ta khí phách bậc nào, một nhà độc chiếm một mảnh.

Cái này có lẽ là do thực lực cho phép a!

Dưới chân núi phía tây của dãy Man Sơn có một thâm cốc ẩn sâu trong khe núi tên là Thiên Linh Cốc, mấy chục năm trước bị một môn phái mới quật khởi tại Lương Châu tên là Kim Ngưu Tông chiếm cứ, từ đó về sau đem làm sơn môn bổn phái, từ lúc khai sơn lập phái phát triển đến ngày hôm nay, trong môn cao thủ không ít, thực lực không kém, tại Lương Châu cũng có chút danh khí. Bất quá ngày thường rất ít khi xuất hiện, cũng chưa bao giờ gây tai tiếng gì lớn.

Chẳng qua thời gian gần đây, môn phái vốn kín tiếng cùng với Thiên Linh Cốc ít người biết đến kia đột nhiên chỉ vì một lời đồn về Bàn Cổ Đại Điện mà trở thành địa phương sốt dẻo nhất Lương Châu, là đề tài chính của nhiều cuộc nói chuyện.

Trong những cuộc nói chuyện đó, ai ai cũng hướng tới một câu hỏi: Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết kia đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu bảo bối kinh thiên động địa?

Về phần Kim Ngưu Tông, cũng không ít người nói qua về môn phái này, nhưng ngữ khí đều tỏ thái độ dửng dưng, phần lớn ra vẻ lạnh nhạt. Trên thực tế, trong mắt đại đa số người, Kim Ngưu Tông dưới một mức độ nào đó hiển nhiên cũng chỉ là một Ba gia thứ hai, mà lý do tự nhiên không nói cũng hiểu.

Đối với cách nhìn này, bản thân Kim Ngưu Tông đương nhiên tuyệt không đồng ý, bất quá ngày hôm nay Cửu Châu phong vân tế hội, dưới tình huống cao thủ ùn ùn kéo đến, đã không còn ai rảnh rỗi mà đi lo lắng cho một tiểu môn phái như vậy rồi.

Hết thảy mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc Bàn Cổ Đại Điện xuất thế.



Từ Mộng Hồng, Vương Tông Cảnh, Tây Môn Anh Duệ cùng Ngao Khuê bốn người, đúng giờ Thân canh ba trước sau cùng đến Thiên Linh Cốc dưới chân Tây Man Sơn.

Trước khi lên đường, bọn họ tự nhiên đã chuẩn bị thỏa đáng, tinh khí thần đều sung mãn, dùng trạng thái tốt nhất sẵn sàng nghênh đón một hồi chém giết hung hiểm khó lường. Đúng vậy, ngoại trừ những cơ quan, cạm bẫy bí mật trong Bàn Cổ Đại Điện, điều bốn người lo lắng nhất lại chính là vô số kẻ tu đạo khác cũng đang chen chúc tới.


Mặc dù bốn người bọn họ đều sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng trước Thiên Linh Cốc, cho dù là kẻ tỉnh táo nhất trong bốn người như Vương Tông Cảnh cũng không khỏi thoáng khiếp sợ vì tình cảnh trước mắt, một khắc đó, cả bốn người đều có chút há hốc mồm.

Thiên Linh Cốc chiếm diện tích khá lớn, hơn phân nửa đều ẩn trong khe núi, ngoại trừ mảnh đất phía trước cửa vào sơn cốc có chút bằng phẳng, còn lại ba mặt đều là núi cao vờn quanh, quả là nơi dễ thủ khó công. Núi cao sừng sững, khí thế hùng hồn, vì là mặt phía nam nên một nửa sườn núi là rừng rậm, nửa còn lại là thảo nguyên, nhìn một mảng xanh tươi vui mắt, lại có mây trắng như sương sa, mờ mịt phiêu động, phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí tràn trề, khó trách Kim Ngưu Tông chọn nơi đây khai tông lập phái.

Chỉ là lúc này ở trước tiên cảnh kia, bên ngoài sơn cốc, vô luận trên đất bằng hay những dốc cao, rừng rậm từ ba mặt núi nhìn lại, vậy mà đông nghịt những người với người, tùy ý đánh giá phía dưới, chỉ sợ không dưới vạn người hội tụ, nhân số khiến người ta hãi hùng khiếp vía, hồ đồ không biết đến tột cùng từ đâu chui ra lắm kẻ tu hành đến thế.

Mấy người Từ Mộng Hồng không tiến đến lối vào sơn cốc cũng là nơi tập trung người nhiều nhất, chỗ đó thật sự quá đông, hết cách rồi, ai cũng biết vị trí đó là tốt nhất, lúc cần xông vào sơn cốc đoạt bảo, lối vào bằng phẳng đó tự nhiên là con đường nhanh nhất, tiện nhất. Bởi vậy trên mảnh đất bằng kia, vạn người chen chúc nhau, đến nửa bước cũng khó đi.

Đa số là các môn phái, tự nhiên kéo lê nguyên một đám môn hạ lớn nhỏ đi theo. Những người đi một mình còn đỡ, tùy tiện chọn một chỗ đứng đó cũng không có sự tình gì, nhưng nếu là các môn phái cường đại, môn đồ đông đảo thì lại khác, đó chính là một mảnh đông nghịt, thoáng cái liền chiếm một khoảng đất lớn. Bên cạnh đó, Lương Châu từ trước đến nay vốn hỗn loạn, ai cũng không biết nói lý lẽ, lại có bao nhiêu cừu gia đối đầu, hôm nay mỗi người đều đến, lại hội tụ dày đặc như thế, tự nhiên tránh không được cục diện oan gia tương kiến, oán hận nhẹ một chút thì quát lớn mỉa mai vài câu, thâm cừu đại hận thường là nhịn không được, mặc dù rất khát vọng bảo tàng, nhưng cũng không ít kẻ nhân cơ hội này giải quyết tư thù. Cho nên trong đám người rậm rạp, thỉnh thoảng liền có tiếng mắng chửi tranh chấp truyền đến, thậm chí chém giết cũng có.

Một khi tranh đấu đã nổ ra, đều là kẻ tu đạo, tự nhiên mỗi người đều có thủ đoạn đoạt mệnh uy lực vô cùng, rất nhanh đã thấy máu chảy, có người trực tiếp bỏ mạng tại chỗ, mà phần đông kẻ vây xem đều thờ ơ lạnh nhạt, mặt không biểu tình, thậm chí còn có một vài gia hỏa tính ưa náo nhiệt cao giọng đàm tiếu ồn ào. Không phải chỉ là người chết thôi sao, tại Lương Châu này có ai còn chưa thấy qua?


So sánh với đám đông ầm ĩ dưới chân núi, ba mặt núi còn lại của Thiên Linh Cốc rõ ràng an tĩnh hơn nhiều. Tuy nhân số cũng không ít, nhưng được cái rộng rãi, khoảng cách giữa người với người cũng xa hơn chút ít. Nhìn chung, rõ ràng đại đa số mọi người đều bình an vô sự, tuy cũng có đề phòng, nhìn chằm chằm lẫn nhau, nhưng nếu so với một màn dưới chân núi thì vẫn tốt hơn nhiều.

Bốn người Từ Mộng Hồng sau khi đến Thiên Linh Cốc, rất nhanh liền leo lên một sườn núi phía đông, chọn một mỏm đá cách cốc khẩu tương đối xa, sau đó ngắm nhìn bốn phía, quan sát tình thế, rồi bắt đầu nhỏ giọng đàm luận.

“Oa, lại có nhiều người đến như vậy, đều là ăn no rỗi việc sang đây xem náo nhiệt đấy sao!” Mở đầu là tiếng cảm thán của tên to con Ngao Khuê, nhìn hắn một bộ sợ hãi thán phục đến méo miệng, Từ Mộng Hồng trừng mắt liếc hắn một cái, Ngao Khuê nhất thời co rụt đầu lại, cực kỳ kính sợ vị đại tỷ này.

Từ Mộng Hồng cũng không trách gì hắn, dù sao Ngao Khuê chứng kiến một màn này, trong mắt ba người còn lại cũng rất có lực rung động. Thần Châu Hạo Thổ đã bao nhiêu năm rồi không có tràng diện lớn như thế? Ngược dòng thời gian mà tìm hiểu, sợ rằng cũng chỉ có trận đại chiến Chính – Ma kinh thiên động địa trên Thanh Vân Sơn năm đó.


Gọi ba người kia tụ lại một chỗ, Từ Mộng Hồng hướng bốn phía nhìn thoáng qua, chỉ thấy chung quanh cũng có người, nhưng bởi vì dốc núi này quá lớn nên khoảng cách cũng không gần, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Nhiều người như vậy, làm sao bây giờ?”

Tây Môn Anh Duệ cùng Vương Tông Cảnh tự nhiên không phải loại người tùy ý hiển lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài như Ngao Khuê, nhưng giờ phút này sắc mặt cả hai thoạt nhìn đều có chút khó coi, cho dù trước khi đến đây đã có dự đoán trước, nhưng tràng diện hôm nay lớn như vậy vẫn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Tây Môn Anh Duệ thở dài, nói: “Hồng tỷ, thật sự là quá đông, cho dù Bàn Cổ Đại Điện quả nhiên lúc này xuất thế, nhiều người như vậy cùng xông lên…kể như bảo bối có nhiều hơn nữa, chỉ sợ cũng khó cướp được một tia nửa điểm a.”

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, hướng phía dưới sơn cốc nhìn thoáng qua, lụa trắng che mặt khẽ nhúc nhích, lãnh đạm nói: “Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết có chủng chủng cơ quan nguy hiểm, biến hoá lạ kỳ cùng vô số mê cung, cho dù người ở đây có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không phải không có cơ hội. Tiểu Vương, ngươi nói như thế nào?” Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Vương Tông Cảnh, nhíu mày hỏi.

Vương Tông Cảnh thần sắc ngưng trọng, nhưng trong nội tâm lại có chút nhẹ nhàng, nghĩ thầm dù sao ta chỉ ước gì Ma giáo các ngươi không chiếm được kỳ bảo Tinh La Tán kia, độ khó càng lớn ta mới càng cao hứng đây này! Bất quá đương nhiên không thể nói ra như vậy, hắn trầm ngâm một lát, vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói với Từ Mộng Hồng: “Hồng tỷ, tình huống thành ra như thế này, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.”


Từ Mộng Hồng im lặng quay đầu đi, sau nửa ngày cũng không nói gì, tùy cơ ứng biến điều này quả thực không sai, nhưng đồng thời cũng chỉ là một câu nói suông, nói gần nói xa hiển nhiên mọi người đều không có cách nào rồi, thôi thì nước chảy bèo trôi, giả như vận khí tốt tiến vào được Bàn Cổ Đại Điện, lại đợi mèo mù gặp chuột chết a.

Thuyết pháp loại này đương nhiên không thể làm Từ Mộng Hồng thoả mãn, chỉ là trước mắt dù kinh nghiệm chiến trận phong phú như nàng cũng thúc thủ vô sách, chính trong lúc đang suy tư đau khổ, bỗng nhiên chỉ nghe Tây Môn Anh Duệ bên cạnh “ồ” một tiếng, nói: “Đằng kia có phải Linh Tiêu Môn?”

Ba người còn lại quay đầu nhìn theo hướng tay hắn, chỉ thấy trên một sườn núi cao hơn so với bọn hắn hiện tại đang đứng, có mười mấy đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh trắng, mỗi người đều đang tập trung tư tưởng nhìn về phía sơn cốc.

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, không nói gì, Từ Mộng Hồng cùng Ngao Khuê bên cạnh đồng loạt hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần khinh thường. Linh Tiêu Môn cũng có thể xem như một môn phái tu chân bản địa Lương Châu, thực lực không tầm thường, danh khí không nhỏ, trong môn cao thủ cũng có mấy vị, đồng thời từ trước đến nay luôn tự xưng là trụ cột chính đạo Lương Châu.

Đến cùng thì là trụ cột hay trụ gì còn chưa nói, về phần nguyên nhân Linh Tiêu Môn có danh khí không nhỏ, chẳng qua vì những kẻ này đều là mặt người dạ thú, bên ngoài tỏ vẻ quân tử chính khí nghiêm nghị, thực ra chuyện xấu quả thực đã làm không ít, vậy mà hết lần này tới lần khác đều lấy lý do thay trời hành đạo để lấp liếm, thật là làm cho người ta khinh thường.

Chứng kiến một môn phái như vậy ở bên cạnh, sắc mặt mấy người Từ Mộng Hồng tự nhiên không có gì tốt rồi. Chẳng qua một lát sau, cũng không biết có phải do cảm giác được đang bị người khác chỉ trỏ hay không, dù khoảng cách khá xa, một đạo nhân Linh Tiêu Môn bỗng nhiên hướng bốn người bên này nhìn lại, cuối cùng ánh mắt dán chặt trên thân hình yểu điệu động lòng người của Từ Mộng Hồng.