Tru Tiên II

Chương 104: Hiểu Lầm




Ba Nhạc cũng sợ hết hồn, nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, mấp máy miệng lại không nói được ra lời. Nam hài kia sờ sờ cái đầu tròn của mình, suy nghĩ một chút, nhanh như một làn khói đã chạy tới bên người Ba Nhạc, vươn bàn tay trắng trẻo mũm mĩm đặt lên trán nó, xoa lên xoa xuống, ngoài miệng nói: “Ngươi bị bệnh sao?”

Từ trong lòng bàn tay nhỏ xíu kia, một dòng khí tức ôn hòa mà ấm áp truyền đến thái dương Ba Nhạc, nó theo bản năng lắc lắc đầu, cũng không biết tại sao đột nhiên cảm thấy trên người ấm áp hơn một chút.

Nam hài kia rút tay về, cười hì hì, xem ra đã yên tâm, lại hướng chung quanh nhìn thoáng qua, nhỏ giọng: “Ngươi cũng là trốn tới đây chơi phải không? Bất quá nơi này thoạt nhìn rất bẩn, không phải chỗ chơi tốt a.”

Khóe miệng Ba Nhạc méo xệch, giống như muốn bật cười, nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng không khỏi giật mình, vội vàng nói: “Này này, nơi này không phải chỗ để chơi đùa, có người xấu đó, ngươi mau chạy đi.”

“Người xấu?” Đứa bé trai kia ngơ ngác một chút, cũng không có nhanh chân bỏ chạy, mà lại xoay người nhìn Ba Nhạc, cẩn thận đánh giá nó một phen, nhìn qua, tự nhiên cũng nhìn ra chút ít đầu mối.

Ba Nhạc xuất thân không kém, quần áo trên người đều là thượng hạng, song từ đêm qua cho tới hôm nay liên tiếp gặp biến cố, lại phải nằm trên mặt đất bẩn thỉu trong miếu Thổ Địa một đêm, từ đầu đến chân tự nhiên cũng là bẩn, lại thêm sắc mặt nó cũng không tốt cho lắm, bộ dáng hiển nhiên giống như một hài tử bị người lừa bán hoặc là hành hạ.

Nam hài kia không nói gì, Ba Nhạc cũng lo lắng, bản tính nó vốn không xấu, giờ phút này nhìn nam hài trước mặt đang ngơ ngơ ngác ngác, tựa hồ đối với tình hình chung quanh hoàn toàn không biết, nó gấp đến độ thoáng cái đứng bật dậy, vừa định lớn tiếng nhắc nhở nhưng ngay sau đó tỉnh táo lại vì sợ bị Ngao Khuê bên ngoài nghe được, chỉ hạ thấp thanh âm, vội vàng nói:

“Nơi này có người xấu, bọn họ sẽ giết ngươi, ngươi đi mau, đi mau a……”

Nam hài kia tò mò nhìn hắn một lát, ánh mắt có chút kỳ lạ nhưng sắc mặt hết sức hữu hảo, cũng không kinh hoảng thất sắc, ngược lại nhìn Ba Nhạc, bỗng nhiên nói: “Đã có người xấu, vậy ngươi đi cùng ta luôn chứ sao.”

Ba Nhạc gấp đến độ luống cuống tay chân, nói: “Ngươi…… ngươi còn không đi mà nói…, tên người xấu kia trở lại thì nguy to, ngươi không biết đâu, hắn có một cây lang nha bổng lớn như vầy nè……” Nó huy vũ hai tay, ra sức khoa tay múa chân, muốn để cho tiểu tử ngốc nghếch không biết trời cao đất dày kia hiểu được sự đáng sợ của Ngao Khuê mà mau rời đi, ai ngờ nó mới nói được một nửa, dư quang trong mắt chợt thấy một con chó vàng cực kỳ to lớn từ cửa miếu chạy vào, ngay sau đó, chỉ nghe “Bịch bịch” mấy tiếng cổ quái từ phía sau con chó vang lên, một con khỉ lông xám cũng đang đủng đỉnh đi vào, bất đồng chính là con khỉ này nhìn qua so với con chó vàng kia thì không lớn lắm, nhưng trên tay nó lại nắm một cây gậy thô to màu đen, một mặt thô lớn, gai nhọn tua tủa, rõ ràng chính là cây lang nha bổng của Ngao Khuê, vậy mà cũng bị con khỉ xám thoạt nhìn tầm thường này tha vào trong miếu.

Ba Nhạc trợn tròn mắt. Sau đó nó giật mình một cái, vội chạy đến bên cửa nhìn ra ngoài, nhất thời lại càng giật mình, chỉ thấy ngoài cửa dưới tàng cây bạch dương, thân thể cao lớn của Ngao Khuê không biết làm sao đã ngã trên mặt đất, đầu nghiêng về một bên, nhìn bộ dạng giống như đã bất tỉnh.



“Tiểu Hôi, ngươi lại trộm đồ người khác?” Một tiếng quát lớn từ phía sau nó truyền đến, Ba Nhạc ngơ ngác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam hài kia đang chỉ vào con khỉ lông xám, cau mày nói:

“Cha mẹ đều đã cấm mày trộm đồ người khác rồi mà!”

Con khỉ lông xám tiện tay đem cây lang nha bổng to tướng kia ném qua một bên, nhất thời mặt đất chấn động một cái, binh khí này vốn cực kỳ nặng vậy mà chẳng biết tại sao trong tay con khỉ lại như không có trọng lượng, sau đó con khỉ nhún vai, hai tay dang ra, hướng về phía nam hài kia “Chi chi chi chi” liên tục mấy tiếng, tựa hồ đang phân trần điều gì.


Ba Nhạc ở một bên thấy vậy trợn mắt hốc mồm, chưa kịp khiếp sợ trước sự thông minh của con khỉ, lại thấy nam hài kia miệng nhếch lên, khinh thường nói: “Cướp đoạt? Vậy cũng không được!”

Nam hài kia lý lẽ hùng hồn, hào khí lẫm liệt hướng con khỉ lên giọng: “Trộm hay cướp thì cũng giống nhau, cha mẹ tao đều không cho, bằng không mà nói, mày cho rằng Phong Hồi Phong cùng Tiểu Trúc Phong còn thứ gì có thể lưu lại sao?”

**********

Một tiếng rên nhẹ từ trong miệng Ngao Khuê phát ra, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt nhìn quanh liền phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, cũng không biết đã nằm đó bao lâu.

Ngao Khuê nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lấy tay xoa xoa phía sau gáy đang truyền đến từng hồi đau đớn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cồm cộm, tựa hồ đã sưng lên một cục lớn, nhưng đưa ra nhìn cũng không thấy vết máu, xem ra thương thế không có gì nghiêm trọng.

Ngồi dưới đất cẩn thận hồi tưởng sự việc vừa rồi, Ngao Khuê từ từ nhớ lại mình tựa hồ đang hướng con chó lông vàng đi tới, rồi đột nhiên thấy đầu đau nhói, sau đó không còn biết gì nữa. Từ vết thương mà suy luận, hẳn là bị người ám toán đằng sau, trực tiếp đánh cho bất tỉnh.

Suốt bao năm qua, chưa lần nào hắn chịu thua lỗ như lần này…… Ngao Khuê trong lòng nhất thời giận dữ, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy vọt lên nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trống trơn, một bóng người cũng không có, hiển nhiên kẻ ám toán hắn đã sớm chạy. Chịu thiệt lại không có ai để tính sổ, giờ khắc này Ngao Khuê trong lòng buồn bực vô cùng, đang phẫn hận căm tức, đột nhiên thân thể hắn chấn động, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhất thời trên mặt thất sắc, còn đâu lo lắng tức giận, vội sải những bước dài trở lại miếu Thổ Địa. Ngôi miếu vẫn cũ nát như trước, vốn mặt đất đầy bụi bặm nhưng bởi mấy ngày nay đám người Từ Mộng Hồng ở đây cũng có quét dọn qua nên có vài chỗ rõ ràng sạch sẽ hơn một chút, tỷ như góc tường lúc trước Ba Nhạc ngồi.


Nhưng giờ phút này, Ngao Khuê khó có thể tin vào mắt mình, trong ngôi miếu không lớn lắm, hiển nhiên cũng giống bên ngoài, hoàn toàn rỗng tuếch, không một bóng người.

Ngao Khuê hét lớn một tiếng, nháy mắt gương mặt trở nên đỏ bừng, đầu vang lên ông ông, trong lòng chỉ có một thanh âm không ngừng quanh quẩn: “Nguy rồi, nguy rồi……”

Đang lúc hắn như kiến bò trên chảo nóng, thất hồn lạc phách đi tới đi lui, chợt nghe thấy từ ngoài miếu truyền tới một thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa hồ là một nữ tử trẻ tuổi, có chút nghi hoặc, nói: “Di, nơi này không có ai hả, Nam Sơn ngươi có nhìn nhầm không đó?”

Một thanh âm nam tử vang lên, dường như vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng đi vào: “Hẳn là không sai, mặc dù ta chỉ thấy bóng lưng, nhưng con chó lớn như vậy lại là lông vàng, trên đời này ta nghĩ không còn con thứ hai đâu.”

Suy luận nghe có vẻ cổ quái, nhưng chẳng biết tại sao những người bên cạnh lại không ai phản bác, tựa hồ cảm thấy rất có lý…… Sau đó tiếng bước chân xột xoạt vang lên, nghe thanh âm thì người tới ngoài miếu không ít, chỉ chốc lát sau lại có một thanh âm khác nói: “Theo lý thuyết, Tiểu Đỉnh ở Đại Trúc Phong đang rất an ổn, không có khả năng tự nhiên chạy tới Lương Châu này, bất quá nếu đã thấy cái bóng giống của Đại Hoàng trên đường, chúng ta vẫn nên vào xem thử một chút, sau này còn tiện khai báo với Lục sư thúc.”

“Phải…phải…phải…” Mọi người bên cạnh xem ra đều đồng ý. Mà bên trong miếu Thổ Địa, Ngao Khuê giờ phút này vừa kích động vừa cuồng nộ, tự nhiên nghe được một cuộc chuyện, những thứ khác hắn đều bỏ ngoài tai, nhưng khi nghe đến mấy chữ “Con chó lớn lại là lông vàng”, nhất thời chỉ cảm thấy máu xông lên não, hét lớn một tiếng, xông ra ngoài, hướng mấy nam nữ thanh niên không kịp chuẩn bị giật nảy mình ngoài cửa, quát to:


“Ghê tởm, chính là các ngươi ám toán ta sao?”

Dưới tàng cây bạch dương trước cửa lúc này đang đứng bốn người, trong đó hai nam hai nữ, bị Ngao Khuê đột nhiên lao ra quát lớn như vậy, họ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hướng hắn nhìn lại.

Ngao Khuê nào có quản nhiều, giờ phút này trong đầu hắn tràn đầy lửa giận, lại thêm lo lắng về việc bị mất con tin trọng yếu là Ba Nhạc, vạn nhất đám Hồng tỷ trở lại không biết sẽ xử hắn thế nào, trên thực tế hắn đã hoàn toàn mất tỉnh táo, gầm lớn một tiếng, da thịt toàn thân nổi lên, tay phải vẫy ra, mắt thấy sẽ phải xuất thủ.

Bốn người trẻ tuổi bên kia cũng biến sắc, vội vàng thủ thế, bọn họ cũng nhận ra đại hán này không phải người phàm, đạo hạnh nói không chừng còn khá cao, lại thêm khí thế hung ác kia, nhất thời không ai dám khinh thường.


Ai ngờ mắt thấy một cuộc đại chiến sắp phải nổ ra, Ngao Khuê thuần thục tiêu sái vẫy tay một cái, nhưng chỉ chốc lát sau bỗng nhiên cả người hắn như hóa đá, cứng đờ ra. Ngây dại một lát, hắn chợt quay đầu lại hướng tay phải nhìn thoáng qua, trợn to hai mắt, kêu một tiếng thất thanh: “Lang nha bổng đâu rồi, lang nha bổng của ta đâu rồi?”

Bốn người trẻ tuổi đối diện bất luận nam nữ giờ phút này cũng nói không ra lời, ngây người như phỗng nhìn đại hán mới không lâu trước đó còn bộ dáng hung ác như hổ, khí thôn sơn hà, đột nhiên trở thành mê hoặc, khốn nhiễu, lo âu vạn phần, đang lục tìm tứ phía, lại “Chà” một tiếng chạy ào vào miếu, chỉ nghe bên trong lách ca lách cách rầm rầm mấy tiếng vang lên, “Hô” một tiếng Ngao Khuê lại hai tay trống trơn vọt ra, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bốn người đối diện, giận dữ hét: “Nói, lang nha bổng của gia gia ở đâu?”

Trong bốn người kia, nam tử mập mạp đứng phía trước ngây ngốc một chút, tựa hồ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, qua một lúc lâu mới ngạc nhiên nói: “Chúng ta cũng không biết a……”

“Oa nha nha nha!”

Ngao Khuê ngửa mặt lên trời thét dài, bộ dáng như hổ điên, ngay cả lang nha bổng cũng không nghĩ tới nữa, toàn bộ thân hình nhảy vọt lên, hướng bốn người nhào đến, vẻ mặt dữ tợn hung ác, thề phải đem mấy tên địch nhân ghê tởm kia bầm thây vạn đoạn.

Đứng dưới cái bóng khổng lồ của hắn, bốn người trẻ tuổi kia khẽ cau mày, hai nam tử còn hoàn hảo không nói lời nào, hai nữ tử lại cùng hừ lạnh một tiếng.

“Oanh!”

Ngao Khuê với khí thế bức nhân chụp xuống một cái, nhưng chốc lát sau chỉ thấy quang hoa chợt lóe, một cỗ lực đạo mạnh mẽ đột nhiên đánh ra, thân thể Ngao Khuê như một viên đá lớn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, “Phanh” một tiếng nặng nề đâm vào bức tường miếu Thổ Địa, trực tiếp đánh sập hơn phân nửa mặt tường, nhất thời sương khói tung bay, một mảnh chướng khí mù mịt.