Trong trang viên đổ nát chỉ có gió thổi hiu quạnh.
Hoàng Lương đứng trong sân hồi lâu, đây là căn nhà cũ của nhà họ Hoàng, nơi anh và bố mẹ sống trước đây.
Sau khi nhà họ Hoàng bị tiêu diệt, nơi này trở thành ngôi nhà ma trong mắt người khác, không ai dám mua nó.
Bây giờ đã bảy năm trôi qua, khoảng sân rộng lớn đổ nát khắp chỗ, khiến Hoàng Lương càng cảm thấy đau thương không thôi.
Anh đường đường là Điện chủ Tru Thần Điện, có thể bảo vệ vạn dặm lãnh thổ và hàng trăm triệu người dân Việt Nam, nhưng anh lại không thể bảo vệ được bố mẹ mình.
Vợ con cũng suýt chút nữa bị hại...
“Điện chủ.” Lữ Trung Nguyên đứng ở phía sau, trên khuôn mặt nghiêm nghị là hai mắt đỏ bừng.
“Điều tra rõ rồi?” Hoàng Lương cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt ve cây lựu mà bố con anh cùng trồng.
"Vâng!"
Lữ Trung Nguyên nắm chặt nắm đấm, vì quá tức giận, thân thể không khỏi khẽ run lên, toàn thân toát ra sát khí đáng sợ, cây cối xung quanh không có gió mà vẫn lay động, lá cây đồng loạt rơi xuống.
Hoàng Lương ngẩn người nhìn lá rơi.
Lữ Trung Nguyên là người bình tĩnh nhất trong năm vị Chiến thần, đây chính là nguyên nhân Hoàng Lương để anh ta lại.
Lúc này Lữ Trung Nguyên vẫn luôn bình tĩnh lại không cách nào khống chế được sát ý, may mà chung quanh không có người, nếu không trong phạm vi mấy trăm mét khắp nơi đã toàn là thi thể.
Theo Lữ Trung Nguyên điều tra, năm đó Hoàng Lương uống phải thuốc mê quả thực là do bị người khác hãm hại, nhưng điều mà anh ta không bao giờ ngờ tới là người bỏ thuốc mê anh lại chính là cậu ruột Tôn Chính Minh của anh.
Vào đêm tiệc trưởng thành của Hoàng Lương, bố Hoàng Lương tuyên bố muốn giao công ty cho Hoàng Lương, tuy nhiên, là phó chủ tịch công ty, cậu của Hoàng Lương sinh lòng đố kỵ, dùng thủ đoạn này để tranh giành. công ty.
Nhưng điều ông ta không thể khống chế được là nhà họ Cố đã tức giận đến mức giết cả nhà Hoàng Lương.
Một nhà Cố Muội Ly cũng bị nhà họ Cố cực kỳ ghét bỏ, bọn họ cho rằng Cố Muội Ly đã mang đến nỗi nhục cho cả nhà họ Cố, nên một nhà ba người đã bị đuổi ra khỏi dòng họ.
Sau khi Cố Muội Ly phát hiện ra mình có thai, cô không nỡ phá thai và sinh ra con gái Tâm Ngữ.
Điều này càng khiến nhà họ Cố tức giận hơn, bọn họ ra lệnh không một công ty nào ở Kinh Hải nhận ba người họ, để họ tự sinh tự diệt.
Cố Muội Ly chỉ có thể mở một cửa hàng hoa nhỏ để kiếm sống, nhưng không ngờ tới con gái được chẩn đoán mắc bệnh tim khi mới ba tuổi, hàng năm phải tốn rất nhiều tiền để chữa trị, phải chờ đến khi cô bé mười tuổi mới có thể làm phẫu thuật.
Cố Muội Ly vô số lần quay về nhà cầu cứu nhưng lại bị mắng chửi.
Cố Muội Ly không còn cách nào khác là phải vay nặng lãi của anh Hổ để cứu con gái.
"Nhà họ Cố! Nhà họ Cố giỏi lắm!" Trong mắt Hoàng Lương hiện lên sự lạnh lẽo.
"Điện chủ, tối mai là tiệc sinh nhật của chủ nhân nhà họ Cố Cố Trường Phong, tôi sẽ dẫn người giết sạch bọn chúng." Lữ Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Lương xua tay.
"Thù của bố mẹ tôi sẽ tự tay trả."
Khu vực trung tâm thành phố Kinh Hải tấp nập xe cộ qua lại, là trung tâm CBD của Kinh Hải.
Ngay bên kia đường là một trang viên có diện tích hơn 100 mẫu, rộng hàng chục nghìn mét vuông, trông vô cùng hùng vĩ. Trang viên có công viên, hồ bơi và sân gôn, tương phản rõ rệt với các tòa nhà chọc trời xung quanh.
Đây là nơi ở của nhà họ Cố, dòng họ danh giá bậc nhất ở Kinh Hải.
Lúc này, trước cổng trang viên người ra người vào nô nức, xe hơi sang trọng nhiều như mây, những mẫu xe phiên bản giới hạn toàn cầu hiếm thấy có thể được nhìn thấy khắp nơi.
"Đã sắp xếp Trạch Hạo ổn chưa?" Cố Trường Phong mặc một thân áo tấc, tuổi đã sáu mươi nhưng nhìn không hề già nua chút nào, thân hình thẳng tắp khí thế bức người.
"Thưa ông chủ, người đã ổn định và bị nhốt trong phòng." Quản gia trả lời.
Ánh mắt Cố Trường Phong lạnh lẽo, cháu trai cả của ông ta bị Hoàng Lương chặt đứt hai chân, ông ta cực kỳ tức giận. Đây chẳng khác gì nỗi nhục ê chề của nhà họ Cố.
Hôm nay là ngày mừng thọ nên không thể để người khác biết được.
"Tổng giám đốc công ty thương mại Thế Đạt đến, tặng một tượng Phật vàng."
"Chủ tịch tập đoàn Lăng Vân đến, tặng một chiếc gốm màu thời Đường."
"Chủ tịch tập đoàn Hồng Thị đến, tặng một bức ‘Gia Liên Đồ’ của Trương Đại Thiên.”
……
Những món quà mà người đến chúc mừng tặng đều có giá trị cực lớn, không có món nào trị giá dưới chục triệu tệ, có thể thấy tầm ảnh hưởng của nhà họ Cố ở Kinh Hải.
"Ông chủ, cho tôi mượn một triệu tệ với, không thì năm trăm nghìn tệ cũng được, tôi thật sự không còn cách nào nữa."
Cố Trường Phong đang ngồi ở giữa sảnh lớn, đang chuẩn bị sửa sang quần áo đứng dậy nghênh đón, bỗng nghe thấy tiếng nói, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
"Bà tới đây làm gì! Ai cho bà ta vào, mau đuổi bà ta ra ngoài!"
Hai vệ sĩ nhanh chóng đi tới, xách người phụ nữ lên kéo bà ấy ra khỏi cửa.
"Ông chủ, Tâm Ngữ bị bệnh, cần được chữa trị gấp. Nể tình con bé là con cháu nhà họ Cố, xin ông hãy cứu con bé với."
Vương Huệ Chi kêu khóc, bà ấy là mẹ Cố Muội Ly, cũng là bà ngoại của Tâm Ngữ.
Bà ấy đã vô số lần đến nhà họ Cố cầu xin giúp đỡ, nhưng đều bị từ chối, bà ấy vốn tưởng rằng vào ngày mừng thọ của Cố Trường Phong sẽ dễ dàng hơn, nhưng không ngờ người nọ vẫn vô tình như vậy.
"Ôi, chị dâu hai, sao lại có người như chị chứ? Hôm nay là sinh nhật của ông chủ, người khác đều đến đây tặng quà, chị thì hay thật đấy, vậy mà lại đến đây để xin tiền." Một người phụ nữ họ Tô cười nhạo.
“Đúng thế, người nhà bà không xấu hổ, nhưng chúng tôi thấy xấu hổ, vậy mà còn có mặt mũi tới đây.”
"Mau cút về đi, đừng làm chúng tôi mất hứng."
……
Mọi người trong nhà họ Cố đều tỏ ra chán ghét.
"Hừ! Các người đã bị trục xuất khỏi dòng họ, bị gạch tên khỏi gia phả. Đứa con hoang đó đương nhiên không phải là người nhà họ Cố."
"Tôi cảnh cáo bà lần cuối, đừng đến chỗ tôi nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình, đuổi ra ngoài cho tôi!"
Cố Trường Phong sửa sang quần áo, không thèm nhìn Vương Huệ Chi đi ra ngoài.
Ở cửa vào trước sân, có vô số người nô nức đến chúc mừng.
"Nhà họ Hoàng tặng một chiếc Maybach... Ý chữ này đọc là gì, à, một chiếc Maybach Uranus!" Quản gia cao giọng hô lên.
Vừa dứt lời, một chiếc Maybach mới toanh đậu trước nhà họ Cố.
"Cái gì? Maybach Uranus?" Một chàng trai con nhà giàu hô lên.
"Sao vậy? Không phải chỉ là một chiếc Maybach thôi sao?" Cô gái bên cạnh cười nhạo, cô ta là con nhà giàu, trong nhà có rất nhiều xe hơi sang trọng, trong đó tất nhiên chẳng thiếu một chiếc Maybach.
Cậu trai con nhà giàu nuốt nước bọt, hưng phấn nói: "Cô thì biết cái gì, Maybach Uranus không phải là một chiếc ô tô bình thường đâu!"
"Maybach Uranus được dịch là Sao Thiên Vương. Trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Nghe nói nó được chế tạo đặc biệt cho một người, đây chắc chắn là một biểu tượng cho địa vị! Cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được."
"Cái gì? Đây là ai? Ấy vậy mà lại tặng một thứ quý giá như thế." Cô gái sửng sốt.
"Vừa rồi quản gia gọi là gì, hình như là... Nhà họ Hoàng?"
"Nhà họ Hoàng?"
Hai người đồng thời hô lên, ở Kinh Hải chỉ có một nhà họ Hoàng duy nhất, đó chính là một nhà Hoàng Lương đã bị diệt vong bảy năm trước.
Không chỉ hai người mà cả những người xung quanh cũng đang bàn tán xôn xao, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Khiến mọi người bối rối là có một chiếc máy xúc lớn chậm rãi đi tới, nhấc cần cẩu to lớn vượt qua hàng rào, đào một cái hố lớn trong trang viên.
Sau đó, điều khiến mọi người sốc hơn nữa là chiếc máy xúc đã cẩu chiếc Maybach lên rồi ném xuống.
"Vãi chưởng!"
Ai nấy đều sửng sốt.
"Tên phá của nào vậy? Không cần chiếc xe này thì cho tôi đi." Chàng trai đập ngực cảm thấy tiếc đứt ruột, nếu có thể sở hữu chiếc xe duy nhất trên thế giới này thì không thể tính bằng tiền đơn giản được.
Nhà họ Cố cũng cảm thấy có gì đó bất thường, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông chữ điền bước tới, ánh mắt âm u nhìn bốn phía.
"Ai dám tới đây gây sự!"
Ông ta là Cố Bảo Tùng, người nắm quyền thế hệ thứ hai nhà họ Cố, ngoài người đứng đầu nhà họ Cố là Cố Trường Phong ra, ông ta là người có quyền hành khá lớn.
Thấy không có người đáp lại, Cố Bảo Tùng cầm sổ đăng ký tặng quà lên xem.
"Nhà họ Hoàng!"