Sở Nguyên Thần sắp khóc đến nơi, hắn ta không muốn nhận tiền, nhưng không dám không nhận, run rẩy cầm thẻ ngân hàng trên bàn lên.
“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi!”, Sở Nguyên Thần cầm lấy thẻ ngân hàng, như thể cầm phải củ khoai bỏng tay.
Có điều trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ, nếu mình có thể có một chút liên quan nào tới vị đại nhân trước mặt này, vậy thì sau này bản thân chẳng phải sẽ là người giàu nhất Kinh Hải sao.
“ÐỒ đúng rồi, còn một chuyện nữa!” “Đại nhân cứ dặn dò!”
“Theo như tôi được biết, trong sơn trang của các người có một người bảo vệ tên là Cố Hải, còn có một người rửa bát tên Vương Huệ Chi”, Hoàng Lương nói.
Sở Nguyên Thần suy nghĩ một chút nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, thân là tổng tài của đập đoàn Sở Thị, bình thường nào có để ý đến đám công nhân cấp thấp bao giờ.
“Đại nhân thứ tội, tiểu nhân không rõ lắm”, Sở Nguyên Thần trả lời thành thật.
Hoàng Lương đương nhiên không có ý trách phạt hắn ta, nếu không phải sơn trang Thanh Đằng thu nhận cha mẹ của Cố Muội Ly vào làm, e rằng đến bây giờ họ vẫn chưa tìm được việc làm.
“Mặc dù tôi đã mua lại sơn trang này, nhưng đối với bên ngoài vẫn là sản nghiệp của nhà họ Sở, anh cho hai người đó làm chức vụ gì tôi không quan tâm, †óm lại là để họ làm quen với việc kinh doanh của sơn trang, khi nào thời cơ chín muồi, hãy để Cố Hải trở thành cổ đông lớn nhất của sơn trang là được”, Hoàng Lương nghĩ một chút rồi nói.
Cố Hải và Vương Huệ Chỉ hận mình tới xương tủy, nhưng dù gì cũng là cha mẹ của Cố Muội Ly, vả lại điều khiến Hoàng Lương cảm kích nhất là, họ đối xử rất tốt với con gái của anh.
Sơn trang Thanh Đằng vốn là sản nghiệp của nhà họ Cố, bây giờ trả lại cho. Cố Hải, cũng coi như là một khoản bồi thương nho nhỏ cho những tổn thương mà anh gây ra cho họ trong bảy năm nay.
Mặt trời dần lặn xuống, sắc trời cũng dần tối, trong một căn lầu lớn của sơn trang, mười mấy người trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ.
Một thanh niên mặc áo sơ mi đeo và vạt, nhìn giống như một nhân viên thành đạt lúc này đứng dậy, giơ cao ly rượu, nhìn mọi người xung quanh rồi nói
Nói xong, anh ta ngẩng đầu, một hơi uống hết ly rượu.
Anh ta tên là Trương Viễn, giống như mọi người ở đây, là bạn đại học của Cố Muội Ly, điểm khác biệt duy nhất là anh ta chưa tốt nghiệp đại học mà đã chuyển ra nước ngoài, vài tháng gần đây mới về nước.
“Ôi, Trương Viễn này, nghe nói lần này cậu về nước sẽ làm việc ở công ty Danh Sĩ, trở thành phó tổng ở đó!”, Tạ Thanh Vũ mặc một chiếc váy cổ thấp, hở ra một vùng da thịt trắng như tuyết.
Trương Viễn là người cô ta yêu thầm hồi học đại học, nhưng đối phương lại không có chút hứng thú nào với cô ta, vẫn luôn theo đuổi Cố Muội Ly.
Đây cũng là một trong những lí do cô ta căm ghét Cố Muội Ly.
“Khụ khụ.... phó tổng gì chứ, chỉ là kiếm miếng cơm thôi!”, Trương Viễn xua tay, liếc nhìn Cố Muội Ly.
Thời đại học, anh ta mặc dù rất thích Cố Muội Ly, nhưng đối phương có xuất thân hào môn, điều đó khiến anh ta trở nên tự tỉ.
Bây giờ anh ta mặc dù là phó tổng, nhưng vẫn còn rất trẻ, qua hai năm nữa có thể vươn tới chức tổng giám đốc, cũng là ở trong tầm tay rồi.
Với thân phận hiện tại, cũng coi như có cơ hội theo đuổi Cố Muội Ly.
“Trương Viễn, thằng nhóc cậu được đó, công ty Danh Sĩ là công ty trực thuộc tập đoàn Sở Thị đớ”, một bạn học nam tỏ vẻ ngưỡng mộ, có một người bạn có năng lực, sau này bản thân cần giúp đỡ, đương nhiên sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Nào, tôi chúc cậu một ly!”
“Đến đây Trương Viễn, tôi cũng kính cậu một ly!”
“Trương Viễn sau này thăng tiến, đừng quên bạn học cũ nhé!”
Trương Viễn nhất thời trở thành trung tâm của dư luận.
Cố Muội Ly ngồi bên cạnh trông có vẻ hơi lạc lõng, bản thân cô cũng chưa bao giờ tham gia họp lớp, vỗn dĩ tưởng rằng bạn bè lâu năm không gặp, mọi người trò chuyện, nhớ lại thời đại học.
Nhưng bây giờ...
Cô lại nhớ đến việc trước đây mình khổ cực đi mượn tiền, nhưng không mượn được một xu, đột nhiên nghĩ đến một câu nói.
Khi bạn nghèo thì ở trong một thành phố sầm uất cũng không có ai quan tâm hỏi han, khi bạn giàu cho dù có ở trong núi sâu cũng có họ hàng xa đến tìm, nếu không tin thì cứ nhìn rượu trong ly, ai cũng sẽ kính người có tiền trước.
Sau mấy tuần rượu, ánh mắt Trương Viễn có chút mơ màng, đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Muội Ly, nói: “Muội Ly, lâu rồi không gặp, nào, anh mời em một ly!”
“Am
Cố Muội Ly có chút hoảng hốt lo sợ, cầm cốc nước lên chạm vào ly đối phương.
“Muội Ly, chúng ta cũng đã bảy năm không gặp rồi, sao có thể uống nước. Trương Viễn vừa nói vừa rót cho Cố Muội Ly một ly rượu trắng, không giải thích gì mà trực tiếp đưa đến trước mặt cô.
Sắc mặt Cố Muội Ly lúng túng, mấy năm nay cô không uống rượu, lúc còn học đại học cũng chỉ uống rượu hoa quả một hai lần.
“Ơ kìa Trương Viễn, Cố Muội Ly người ta không uống được rượu đâu”, Tạ Thanh Vũ quái gở nói.
“Tại sao vậy?”, Trương Viễn không hiểu.
'Tạ Thanh Vũ cười lạnh mỉa mai nói: “Ha ha, Cố Muội Ly người ta còn phải về chăm con, cậu bắt người ta uống rượu, ai chăm con cho cô ấy chứ!”
Trương Viễn miệng toàn mùi rượu, hét lên: “Đã bao năm không gặp, lý do gì cũng phải uống một ly chứ, lấy chăm con làm lý do á? Cái gì? Chăm con??”
Trương Viễn ngây ra tại chỗ, ly rượu trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người mà anh ta yêu thầm nhiều năm, vậy mà đã có con?
Mười mấy người ngồi cùng bàn, ngoại trừ Trương Viễn, cũng chỉ có số ít người tỏ ra ngạc nhiên.
Bởi vì Cố Muội Ly đã mở lời vay tiền của hầu hết các bạn học.
Một thiên kim tiểu thư xuất thân hào môn vay tiền họ, vả lại số tiền cũng không lớn, điều này làm bọn họ cảm thấy rất kì lạ, sau khi tìm hiểu thì mới biết được mọi chuyện.
“Đúng vậy, Trương Viễn à, Cố Muội Ly thật khiến người ta ngưỡng mộ, phần lớn lớp chúng ta đều chưa kết hôn, chứ đừng nói đến việc có con. Cố Muội Ly đến đại học còn chưa tốt nghiệp thì đã có thai, tính ra thì đứa bé cũng khoảng sáu tuổi rồi, nghe nói bố đứa trẻ là ai cũng không biết, khụ khụ...”, Tạ Thanh Vũ cười mỉa mai nói.
“Muội, Muội Ly, điều này là thật sao?”, Trương Viễn không thể tin được.
Có thai trước khi kết hôn, đến cha ruột của đứa bé là ai cũng không biết? Nữ thần trong lòng anh ta, lại không biết xấu hổ như vậy?
“Trương Viễn, chuyện này hoàn toàn là sự thật, lớp chúng ta ai cũng biết, nhà họ Gố vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, đuổi cả nhà Cố Muội Ly ra khỏi gia tộc”, một bạn học nói.
“A? Thật hay giả vậy?”, một bạn học khác không biết chuyện hỏi.
“Còn là giả được sao, không tin mọi người cứ hỏi, Cố Muội Ly bị đuổi khỏi nhà, mang theo đứa bé, đến tiền sinh hoạt cũng không có, mấy năm trước còn gọi điện hỏi vay tiền tôi”.
“Ừm, đúng rồi, cũng hỏi vay tôi nữa!”
“Cả tôi nữa!”
Xung quanh nhao nhao bàn luận, Cố Muội Ly cắn chặt môi, một vệt máu xuất hiện nơi khóe miệng. Trương Viễn sững sờ, dường như nghe thấy tiếng trái †im mình tan vỡ.
“Các bạn học, tôi còn có việc, xin phép về trước”, Cố Muội Ly cố kìm nén nước mắt, đứng dậy muốn rời đi.
“Muội Ly, đừng đi mà”, Tạ Thanh Vũ vội vã bước tới nắm lấy tay cô, sau đó làm bộ làm tịch nói với những người khác: “Được rồi được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, đều là bạn học, nói chuyện khác đi!”
Nói xong, cô ta kéo Cố Muội Ly về chỗ ngồi.
Hôm nay cô ta đặc biệt sắp xếp, Cố Muội Ly rời đi rồi, vậy kịch hay phía sau sẽ không còn hay nữa.