Tru Thần Điện

Chương 55: Giám đốc Phùng?




Năm ngoái, lúc ông ta đi học bồi dưỡng ở trụ sở chính, chuyên viên bồi dưỡng đã nhấn mạnh thông tin này.

Tấm thẻ này không có hạn mức tiêu dùng, cũng không có thời hạn trả nợ, với điều khoản này, người dùng thẻ sẽ có được quyền lợi ở mức cao nhất.

Quan trọng nhất là, người cầm tấm thẻ này chính là khách quý siêu VỊP của tập đoàn Morgan Stanley, được miễn phí khi mua sắm hay sử dụng bất kỳ dịch vụ nào của tập. đoàn.

Khi nghe thông tin này, Phùng Hoa Bân còn không tin, những người tham gia lớp bồi dưỡng khi ấy đều là nhân vật cốt cán của các trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trong nước, tất cả đều cho rằng chuyên viên bồi dưỡng già rồi nên lú lẫn, làm sao trên thế giới lại có một tấm thẻ ngân hàng có giá trị đẳng cấp tới như vậy được.

Để có được quyền lợi lớn như thế thì người sở hữu tấm thẻ này phải là nhân vật kinh khủng bậc nào cơ chứ?

Thế nhưng lúc này đây, tấm thẻ đen Rồng Vàng lại đang. thực sự nắm trong tay Phùng Hoa Bân.

“Sao vậy? Trong thẻ không có đủ tiền à?” Cố Muội Ly lo lảng hỏi, nếu như không có đủ tiền thì tiếp theo đây, điều cô phải đối mặt là nỗi nhục nhã, ê chê khủng khiếp.

“Không, không, không phải vậy ạ... Tiền trong thẻ rất, rất đủ ạ'

Phùng Hoa Bân hoảng sợ ứa mồ hôi lạnh. Không phải tấm thẻ này không đủ tiền mà là nó vốn không hề có tiền.

Không có hạn mức tiêu dùng tối đa, cũng không có thời hạn trả nợ, vậy thì trong thẻ còn cần phải có tiền nữa hay sao?

“Thưa cô, tôi là giám đốc của trung tâm thương mại này, tôi tên là Phùng Hoa Bân, cô cứ gọi tôi là Hoa Bân là được, nếu cô có cần gì, xin hãy cứ nói cho tôi biết” Phùng Hoa Bân nói xong, khom lưng chín mươi độ chào Cố Muội Ly.



Tào Oánh Oánh và cô nhân viên bán hàng còn lại sững sờ, giám đốc Phùng có bao giờ tiếp đãi khách hàng nào như vậy đâu?

Cho dù có là cậu ấm, cô chiêu của gia tộc lớn thì giám đốc Phùng cũng chưa từng làm như vậy.

“Giám, giám đốc Phùng, hôm nay anh sao vậy? Cô ta chỉ là một khách hàng bình thường của cửa hàng thôi mà? À không phải, thậm chí cô ta còn không được coi là khách hàng bình thường ấy chứ, cô ta bị gia đình ruồng rẫy, giờ nghèo tới mức không mua nổi một bộ đồ, sao anh phải khách sáo với cô ta như vậy làm gì?” Tào Oánh Oánh lấy làm lạ, nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.

“Cô bảo gì cơ!” Phùng Hoa Bân lườm Tào Oánh Oánh một cái, mặt mũi ngập tràn giận dữ.

“Tôi nói là cô ta chỉ là hạng người chẳng ai thèm, đừng nói là đồ trong cửa hàng chúng tôi mà bất kỳ thứ gì trong trung tâm thương mại này cô ta cũng đều không đủ tiền mua.” Tào Oánh Oánh còn tưởng là Phùng Hoa Bân nổi giận vì biết được thân phận thật sự của Cố Muội Ly nên mới giải thích một cách đầy ngạo mạn như vậy.

“Bốp!"

Tiếng tát giòn tan vang lên, Tào Oánh Oánh bụm mặt, kinh ngạc.

“Giám... Giám đốc Phùng?” Tào Oánh Oánh sững sờ.

Cô ta đã làm việc ở trung tâm thương mại này gần mười năm, trong suốt mười năm qua, cô ta chỉ mới thấy Phùng Hoa Bân phê bình nhân viên trong cuộc họp, còn khi ở trước mặt khách hàng, ông ta chưa bao giờ chỉ trích một ai, lại càng không có chuyện đánh người khác.

Phùng Hoa Bân cực kỳ tức giận, ông ta không quan tâm tấm thẻ ngân hàng này có phải của người phụ nữ trước mắt này hay không, lại càng không quan tâm thân phận hiện tại của người phụ nữ này là gì.

Bất kể người nào cầm tấm thẻ này đi mua sẳm thì đều sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất.



Tấm thẻ này quan trọng như vậy, chắc chản không ai lại tùy tiện đưa nó cho người khác, điều này có nghĩa là dù cho người cầm tấm thẻ ngân hàng này không phải là chủ thẻ thì ít nhất cũng là người thân thiết với chủ thẻ.

Phùng Hoa Bân thực sự không dám đắc tội đối phương.

“Tào Oánh Oánh, cô bị sa thải!” Phùng Hoa Bân lạnh lùng nói.

Cô ta đắc tội một nhân vật quan trọng như vậy, nếu như bị cấp trên khiển trách thì đừng nói là cửa hàng này của cô ta mà có khi cả trung tâm thương mại này đều có nguy cơ bị đóng cửa.

“Không chỉ mình cô bị sa thải mà chủ của cô dùng sai người, toàn bộ nhãn hiệu mà cửa hàng làm đại lý đều sẽ bị loại khỏi trung tâm thương mại này, đồng thời ki-ốt này cũng bị đóng cửa!”

“Gì cơ? Giám đốc Phùng!”

Tào Oánh Oánh lảo đảo suýt ngất, có năm mơ cô ta cũng không ngờ được rằng mình lại bị xử phạt nặng như vậy.

Nếu cửa hàng này bị dẹp tiệm thì tổn thất của chủ cửa hàng tối thiểu cũng trên trăm triệu.

Cô ta bị SKN đuổi việc, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ phải bỏ nghề, bởi vì không có bất kỳ trung tâm thương mại nào

khác dám tuyển dụng cô ta nữa.

Rốt, rốt cuộc Cố Muội Ly là ai?