Bao yêu thương lắng đọng, bao cảm xúc thăng hoa, mỉm cười thỏa mãn Thành Huy ôm Vân Nhi vào lòng, để cô nằm trên ngực anh khẽ nói:
– Về thành phố A với anh đi! Mình còn làm đám cưới nữa!
Vân Nhi áp má lên ngực Thành Huy, trầm giọng:
– Bố em mới mất… mình chưa làm đám cưới được anh ạ.
– Ừm… nhưng cũng cần đăng ký kết hôn, mình cưới sau cũng được.
– Vâng… có điều em đã hứa lên đây làm việc ít nhất một năm rồi nên…
– Một năm… Vậy anh phải làm sao hả?
Vân Nhi phì cười trước vẻ lo lắng của Thành Huy, cô ngẩng lên nhìn khi anh cúi xuống.
– Vậy lúc nào rảnh anh lên thăm em.
– Em muốn anh chết vì nhớ em à?
– Làm người phải giữ chữ tín anh à…
Vân Nhi nhẹ giọng, làm vẻ mặt đáng thương. Thành Huy đầu hàng trước cô gái anh yêu hơn tất thảy này rồi, anh bĩu nhẹ môi nói:
– Em không chịu về thì anh ở đây với em vậy.
Hả? Vân Nhi tròn mắt, ngơ ngác nhìn Thành Huy. Ý anh… là sao?
– Hệ thống nhà thuốc của anh sẽ mở chi nhánh ở đây… em thấy được không?
Ánh mắt rạng rỡ của Vân Nhi thay cho lời nói, cô gật gật đầu, nhướn người hôn chụt một cái vào má anh. Nơi này cũng là một thị xã, dù không được như thành phố A nhưng nhu cầu của người dân không phải là không có, cũng là một hướng phát triển cho hệ thống nhà thuốc Hoàng Tâm mà anh tâm huyết.
Sáng hôm sau, dù chẳng muốn nhưng Thành Huy cũng phải trở lại thành phố A, anh cần phải sắp xếp công việc mới có thể trở lại tỉnh T. Sáng đó Vân Nhi cũng đến đồn công an để giải quyết việc với San. Cô ta cố sống cố chết van xin Vân Nhi, dù cô muốn tha cho cô ta nhưng Thành Huy đã nói là không thể. Cô suýt chết vì cô ta, nếu không có Thành Huy chắc chắn cô đã thành cái xác khô trong rừng sâu. Cả những đứa trẻ cũng gặp nguy hiểm bởi tay San, con người như cô ta quá độc ác, cho cô ta thoát khỏi pháp luật là gián tiếp để cô ta tiếp tục gây hại cho người khác, thậm chí là chính cô sau này. Một bản án là thích hợp cho San để cô ta có thể ân hận trong tù.
Chuyến trở lại tỉnh T Thành Huy đem theo một đoàn thiện nguyện là các nhân viên của chuỗi nhà thuốc Hoàng Tâm cùng khách sạn Kim Liên. Nhiều nhu yếu phẩm cùng thuốc men được anh trao gửi cho chú Thế giám đốc. Khỏi phải nói chú cảm động thế nào, cũng tin vào cách nhìn người của mình thế nào.
Các cô các chú trong đoàn thiện nguyện ẵm bế các bé mà nước mắt lưng tròng, họ đều hẹn ngày quay lại. Chuyến đi đem đến nhiều cảm xúc cho mọi người, cũng là cách để trung tâm được giới thiệu đến với nhiều người hơn. Từ lúc Vân Nhi làm việc ở đây, nhờ cô mà đã có trên dưới mười đoàn khách biết đến, có vài bé đã được đón về nuôi, đồng thời trung tâm vẫn nhận thêm trẻ mồ côi từ nhiều nơi trong tỉnh gửi đến. Số tiền ủng hộ cho trung tâm của đoàn thiện nguyện mà phần lớn là từ Thành Huy giúp các em bé tội nghiệp có thêm thức ăn tấm áo cho mùa đông sắp đến.
Đầu tuần tiếp theo Vân Nhi xin phép trung tâm để về quê giải quyết việc gia đình. Thành Huy cũng về quê Vân Nhi, cùng cô làm các thủ tục cần thiết để pháp luật chính thức công nhận hai người là vợ là chồng.
Bà Lụa mừng rỡ, đưa tay chấm nước mắt khóe mi trước tin vui của con gái. Dù trong lòng còn ngổn ngang nỗi buồn nhưng trước việc vui của Vân Nhi bà vẫn làm mấy mâm cơm thắp hương mời ông Khiêm về chung vui cũng như mời những người thân thiết trong gia đình đến ăn thay lời báo hỉ. Việc mỗi cuối tuần Gia Khang đến chơi nhà Vân Nhi bà Lụa đã kể lại cho cả hai người, bà cũng nhờ Thành Huy gửi lại tiền cùng những món quà mà Gia Khang biếu bà để lấy lòng. Người đàn bà tần tảo nhắc lại lời Vân Nhi, bà không muốn nhận gì của một người mà con gái bà không muốn. Chuyện Gia Khang không biết Vân Nhi ở đâu cũng được bà xác nhận, lần nào gặp bà anh ta cũng dò hỏi về nơi Vân Nhi đang ở.
Thành Huy giấu một camera nhỏ trong phòng khách nhà Vân Nhi ở quê để quay lại xem Gia Khang thường nói gì làm gì với bà Lụa. Không phải vì anh không tin mẹ con Vân Nhi, anh đã hoàn toàn tin tưởng cô rồi, chỉ là anh muốn nhờ mẹ cô giúp anh tương kế tựu kế một chút. Anh cần có bằng chứng nói chuyện với hắn.
Cuối tuần đó quả nhiên Gia Khang lại về quê Vân Nhi. Bà Lụa chẳng quen diễn nhưng bà chiều con rể nên nhận lời Thành Huy.
Gia Khang thắp hương cho ông Khiêm xong, ngay sau đó anh ta đặt hộp sâm Triều Tiên lên bàn nước, ngọt ngào nói:
– Cô, con có chút quà biếu cô. Em Nhi… tuần vừa rồi có về quê không cô?
– Ừm… không.
– Lâu rồi em Nhi không về, em ấy tệ quá cô nhỉ? Có bận gì cũng phải về hương khói cho bố chứ phải không cô? Hay cô gọi em ấy về đi! Không thì… cô cho con xin số điện thoại mới của Vân Nhi… để con gọi em ấy về ạ!
– Tôi… tôi không biết.
– Cô, cô là mẹ em ấy mà sao lại không biết? Cô thấy con chân thành với em ấy thế nào rồi phải không ạ? Em Nhi đang ở đâu… nếu cô không tiện cho con số điện thoại thì… cô cho con biết đi, con đến đó gọi em ấy về cho cô!
– Tôi… cũng không biết.
– Lần nào con hỏi cô cũng giấu con… thôi cô nghỉ ngơi đi ạ. Con về đây!
Thành Huy đanh mặt trước những gì video trực tiếp truyền đến. Thằng chó giả dối, nó sẽ biết tay anh!
Ngay tối hôm đó, Gia Khang bị một nhóm đàn ông xăm trổ quây lại. Bị chụp bất ngờ khiến anh ta không kịp trở tay, cuối cùng bị dần cho một trận tơi tả. Đoán kẻ gây ra là Thành Huy nhưng anh ta chẳng có bằng chứng nào cả, căn bản anh ta gây thù chuốc oán với quá nhiều người rồi!
Lảo đảo ôm bụng cùng thân thể bầm tím leo lên xe, Gia Khang bất ngờ nhận được tin nhắn z.alo của Thành Huy. Video sắc nét buổi sáng ghi lại được Thành Huy gửi cho Gia Khang khiến anh ta tái mặt, ngay sau đó bức ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh và Vân Nhi khiến anh ta gầm lên một tiếng. Thành Huy nghiêm túc tuyên bố hắn không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt vợ chồng anh thêm một lần nào nữa!
Bà Phương Liên cùng ông Trần Khải là hai người biết chuyện kết hôn của Thành Huy và Vân Nhi sau cùng. Thành Huy cố tình không nói với ba mẹ anh. Chính mẹ anh là người giấu chuyện anh gặp tai nạn với Vân Nhi, còn cố ý xóa sạch tin nhắn mà cô gửi cho anh, cũng có nghĩa, bà nên biết chuyện anh kết hôn với Vân Nhi là khi sự đã rồi.
Một buổi sáng đẹp trời Thành Huy đưa Vân Nhi về biệt thự nhà họ Trần. Bà Phương Liên há hốc miệng, cơn tức giận khiến mặt bà đỏ ửng lên khi thấy Vân Nhi bước theo Thành Huy vào phòng khách. Bà run run đứng dậy, ngỡ ngàng hỏi:
– Huy… con vẫn còn yêu nó… sau bao nhiêu chuyện nó làm với con sao?
– Mẹ… Vân Nhi không làm gì có lỗi với con cả. Tại sao mẹ lại giấu chuyện con gặp tai nạn với vợ con?
– Vợ?
Bà Liên sốc đến mức muốn xỉu ngang. Chẳng lẽ hai đứa nó…
– Con và Nhi đã đăng ký kết hôn rồi. Chúng con sẽ dời lại đám cưới vào năm sau vì bố Vân Nhi mất. Hừm, tại sao mẹ còn giấu con cả chuyện này nữa hả?
– Con bị nó lừa như thế còn chưa tỉnh ra à? Nó không xứng với con, thế nên mẹ mới làm như vậy!
Ông Khải giữ lấy tay vợ, muốn bình tĩnh nghe con trai giải thích. Bà Liên giật tay chồng bước nhanh đến gần con trai cùng con dâu.
– Huy, mẹ không chấp nhận!
– Tại sao? Chỉ vì cô ấy nghèo, nhà cô ấy không môn đăng hộ đối với nhà mình sao mẹ?
Bà Liên không muốn con trai hiểu lầm bà quá quắt, thế nên bà tức giận chỉ tay vào Vân Nhi nói:
– Mẹ đã định mặc kệ con, để con muốn yêu ai thì yêu, thời gian qua mẹ đâu có cấm con, thế nhưng với đứa con gái lăng loàn như nó thì mẹ không thể chấp nhận được! Mẹ đã xem những hình ảnh trong điện thoại của con rồi, mẹ… mẹ không thể tin nổi sao lại có đứa trơ trẽn như nó!
Thành Huy cau mày, chuyện cũng đúng với suy đoán của anh. Suốt một năm qua mẹ anh để anh tự do yêu đương không ngăn cấm dù anh gắn bó với Vân Nhi, giờ nếu vì những bức ảnh kia thì chuyện đơn giản hơn nhiều!
– Mẹ hiểu lầm vợ con rồi, cô ấy bị thằng Khang ép buộc mà thôi! Mẹ tin con hay tin nó hả?
– Mẹ… Con đừng để nó lừa nữa đi Huy. Một lần thì còn có thể nhưng đã nhiều lần lắm rồi con hiểu không?
– Thằng Khang là cái loại người như vậy đấy mẹ! Con hối hận vì bao nhiêu năm coi nó là bạn thân nhất! Mẹ biết không, Vân Nhi căm ghét ngăn cấm nó mà nó vẫn còn làm bao nhiêu trò ép buộc cô ấy, việc Vân Nhi bỏ thành phố để trốn chạy nó cũng đủ cho con hiểu nó dối trá đến mức nào. Không có tình yêu nào giữa Vân Nhi và nó hết!
Bà Liên không thể tin ngay vào những lời con trai bà nói, tuy nhiên thái độ của bà cũng có chút dịu đi.
– Mẹ nghe con đi, giờ nó không biết Vân Nhi đang ở đâu đâu! Chỉ riêng việc ấy thôi đã đủ để mẹ có thể tin vợ con rồi đấy!
Bà Liên thở hắt một hơi, chuyện này… kiểm chứng thế nào chứ? Thành Huy nhún vai nói:
– Mẹ xem video này đi, chuyện xảy ra ở nhà vợ con đấy! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
Bà Liên xem đoạn video mà camera nhỏ ghi lại ở nhà bà Lụa cuối tuần vừa rồi, bà ngỡ ngàng rồi gật đầu nhẹ giọng:
– Được, nếu con Nhi đúng là một lòng một dạ với con thì mẹ chẳng có gì cấm cản hai đứa.
– Tuyệt vời! Con biết là mẹ thương con nhất mà!
Thành Huy nịnh bợ bước ra sau bóp lưng cho mẹ, còn giục Vân Nhi:
– Em gọi mẹ một tiếng đi Nhi! Xong lại đây bóp vai cho mẹ cùng anh!
Vân Nhi ngại ngùng, cô chẳng thể mở miệng nổi. Cuối cùng lại chính bà Liên mỉm cười trước vẻ e dè của cô con dâu mà bà hiểu lầm quá nhiều lần. Tội nghiệp con nhỏ, xinh đẹp quá cũng là một cái tội, chẳng khác gì bà ngày trẻ!
– Nhi, lại bóp vai cho mẹ, dạo này vai mẹ cứ nhức nhức ấy con ạ!
Vân Nhi ngỡ ngàng trước thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của bà Liên, có chút không tin cô cứ lừng chừng. Thành Huy phì cười, anh kéo tay cả mẹ cùng vợ về ghế sofa, để hai người ngồi cạnh nhau anh mới nói tiếp:
– Chúng con xin lỗi ba mẹ vì để ba mẹ biết chuyện muộn, thế nhưng đám cưới của chúng con thì chắc chắn ba mẹ phải là hai người đầu tiên lên kế hoạch đấy nhé!
– Haha… được rồi, ba chỉ sợ mày mê việc mà quên lấy vợ thôi chứ thế này thì ba yên tâm rồi!
Ông Khải vốn dĩ rất ưng tướng mạo cùng tính cách Vân Nhi dù ông chỉ điều tra về cô thời gian đầu cô ở bên Thành Huy, lúc này ông tươi cười nhận lời con trai. Bà Liên bĩu nhẹ môi rồi cũng gật đầu nói:
– Được… cũng còn cả năm nữa cơ mà, hai đứa cứ yên tâm. Thôi thì hai đứa sơm sớm có con đi cho nó được ăn cưới ba mẹ nó!
– Mẹ yên tâm, chuyện đó chúng con tính cả rồi… haha.
Không khí gia đình ấm áp làm Vân Nhi cởi mở hơn, lòng rộn ràng cô âu yếm mỉm cười nhìn Thành Huy. Người cô gọi là ba mẹ chồng… gia đình mới của cô… quả thực lúc này cô vẫn còn chưa dám tin mình được họ chào đón. Tất cả là nhờ người đàn ông mà cô may mắn được anh yêu, người cô được gọi anh là “chồng”. Dù số phận có vùi dập cô và anh thế nào thì cuối cùng hạnh phúc cũng đã mỉm cười sau cơn giông bão.
Một năm sau, Vân Nhi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của cô ở trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh T. Một tòa nhà khang trang xây mới sạch sẽ tiện nghi cũng đã được xây dựng làm nơi giáo dưỡng các em bé có khởi đầu không may mắn. Nhiều người đến đây giúp đỡ các em, nhiều người đến góp sức gây dựng và phát triển trung tâm, không khí nhộn nhịp cùng những tiếng cười nói của hơn một trăm trẻ có mặt tại trung tâm làm ông Thế chỉ biết cười hà hà hài lòng. Dạo này ông bận tiếp khách đến tối mày tối mặt. Nhiều đoàn thiện nguyện ở khắp nơi trong và ngoài nước đến thăm, nhiều em bé mới đến trung tâm có vài hôm đã có cha mẹ yêu thương đến nhận nuôi. Nhớ lại những ngày đầu khó khăn quạnh vắng ông không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn cho trung tâm, may mắn cho các bé, may mắn cho ông vì đã được bao con người có tâm giúp đỡ, đặc biệt là cô gái miền xuôi có tên Vân Nhi không quản ngại khó khăn một mình lặn lội đến nơi này.
Thành Huy nhận thấy nhà thuốc của anh mở ra ở tỉnh T không cần anh phải có mặt nữa rồi. Dù Duy Hải có chút tiếc nuối một đàn anh đầy ắp kiến thức mà anh vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ nhưng Thành Huy còn phải hộ tống bà xã của anh sang Pháp du học theo chính sách đãi ngộ của tỉnh T.
Thành Huy cũng tranh thủ học lên cao trong lúc vợ anh học tập tại Pháp. Đây chẳng phải là mong muốn của anh sao, cơ hội tuyệt vời thế này anh phải tận dụng thôi, dù bào thai lỡ kế hoạch trong bụng vợ làm anh lo sốt vó nhưng mà không sao cả. Các giáo sư ở Pháp cũng động viên hai vợ chồng cố gắng, nhiều người vẫn đảm bảo cả việc học lên cao và việc sinh nở an toàn tại đây.
Lời nói ngày nào của bà Phương Liên đã thành sự thật. Đến khi cu Thành Đạt biết ăn biết chạy ba mẹ nó mới làm đám cưới, tất cả cũng chỉ vì Vân Nhi bận rộn quá, mà cái đám cưới lại chẳng quan trọng với hai người cho lắm, thành ra… thôi thì hai vợ chồng tặc lưỡi, để cu Đạt chụp chung ảnh cưới với ba mẹ đi không kẻo lớn hơn một chút nó lại ăn vạ không cho nó ăn cưới ba mẹ.
Bên dòng sông Seine thơ mộng, nắm chặt tay người chồng yêu thương hơn tất thảy, Vân Nhi quay sang ngắm nhìn Thành Huy. Anh còn bận tay kia bế cu Đạt, ánh mắt âu yếm nhìn con trai mà chưa kịp quay sang nhìn vợ. Đôi mắt Thành Huy có chút thâm quầng vì đêm qua dậy pha sữa cho con mấy bận, thế mà nét rạng ngời vẫn ngập tràn trong đáy mắt. Vân Nhi phì cười, cảm thấy cuộc đời này cô chẳng còn mong cầu gì hơn nữa. Chính xác là… từ lúc được ở bên anh, cuộc đời cô đã được rải đầy những cánh hoa hồng. Dù có phải vất vả, dù có bao gian nan cô cũng chẳng quản ngại, bởi tình yêu anh dành cho cô đã thắp sáng niềm tin, soi đường cho cô biết nơi đâu là hạnh phúc.
KẾT THÚC.
Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi bộ truyện:*