Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

Chương 6




25.

“Ta có tiền, nhưng mà ta thích đem tiền của mình đi ăn uống, gái gú cờ bạc, ờm không đúng, ta không cờ bạc, đương nhiên, điều này không quan trọng. Điều quan trọng là cho dù có nói như thế nào, tóm lại thì ta không muốn tiêu tiền của mình cho việc nuôi người hầu. Sau đó thì hành động này đã tạo thành rắc rối cho ta, như vậy không sai chứ?”

Ta dần dần làm rõ.

“Nếu như các người để ý những điều này, không bằng các người đưa tiền cho ta để ta mời nhiều người hơn?” ta chân thành kiến nghị: “Thực ra thì ta không chê việc nhiều thêm một vài nha hoàn đâu.”

“Muội cũng từng nhắc tới chuyện này với cha, nhưng mà cha lại luôn cấm muội và mẹ can thiệp vào chuyện của tỷ. Mọi việc mẹ đều làm theo lời cha nói, còn muội chỉ là bậc tiểu bối không thể nói nhiều.” Tống Chi Chi khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc, nói: “Thôi vậy, tại sao cha lại làm như vậy, muội cũng không thể hiểu nổi, tóm lại thì tỷ chỉ cần biết mẹ của muội không hề có chút ác ý nào với tỷ cả.”

“Ừm, ta biết.”

Quả thực là không hề có ác ý đối với ta, chỉ là trong mắt không có người như ta mà thôi.

“Vậy thì tốt.” Tống Chi Chi thở phào một hơi, nói: “A Tỷ cứ đi dạo đi, ngày kia muội sẽ tới đón tỷ. lần đầu tiên tỷ vào cung, trong cung có một số quy tắc và điều cấm kị tỷ buộc phải biết rõ, vì vậy cần phải theo sát muội.”

Ta gật đầu lia lịa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Mạnh Tề tay xách một đống đồ từ phía xa đi tới, ta liền vẫy vẫy tay gọi hắn.

Mạnh Tề nghe thấy liền nhìn về phía này, nhìn thấy ta và Tống Chi Chi liền bước về phía bọn ta.

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư.”

Tống Chi Chi ừ một tiếng xem như đáp lời, nhưng lại không hề nhìn hắn, chỉ quay lại nói với ta: “A Tỷ, muội đi trước đây.”

“Được.”



Đợi sau khi Tống Chi Chi rời đi.

Ta nhìn về phía Mạnh Tề, phát hiện hắn đang nhìn Tống Chi Chi.

Lại quay sang nhìn Trân Châu, phát hiện Trân Châu cũng đang nhìn Tống Chi Chi.

“Có thể nhìn ta không? Hai vị.”

26.

Mạnh Tề hồi phục lại thần trí nói: “Đại tiểu thư, tại sao nhị tiểu thư lại ở cùng một chỗ với người?”

“Ngươi chưa từng nhìn thấy tỷ muội tình thâm hay sao?”

Ta có hơi ghen, sao mà hễ mở miệng ra là nhị tiểu thư thế.

“Vừa nãy đại tiểu thư và Lý đại tiểu thư có lời qua tiếng lại với nhau, nhị tiểu thư tới giúp đại tiểu thư nói chuyện, sau đó nói ngày kia sẽ tới cùng đại tiểu thư nhập cung.” Trân Châu ở bên cạnh kiên nhẫn mà giúp ta tổng kết.

Tuy rằng ta không đồng ý lắm với việc Trân Châu tự giải thích, nhưng từ trước tới giờ tỷ ấy là một người rất tốt, không nhìn nổi việc ta và Mạnh Tề cãi nhau, luôn ra mặt mà hòa giải. nhiều lúc hai người bọn ta quá tức giận, cũng khá là khó khăn cho tỷ ấy.

“Được rồi, đại tiểu thư, chẳng phải hôm nay chúng ta tới đây mua trang sức sao? Gặp phải chuyện không hay, thì chúng ta mau một bộ quý nhất để xua đuổi vận rủi, người thấy thế nào?” Trân Châu dỗ ta.

Tỷ ấy cố ý nói như vậy để chuyển sự chú ý của ta. Ta nghĩ nghĩ quả thực cũng chẳng có gì mà không vui cả, liền vội vàng nói: “Được, mua bộ đắt nhất, trừ vào tiền của tỷ.”

Tỷ ấy nhăn mặt, kết hợp với vẻ mặt cay đắng nói: “Vậy chẳng phải cả đời này ta sẽ không còn tiền hàng tháng nữa hay sao.”

Ta cười haha.

Trân Châu cũng cười theo, vừa cười vừa nói: “Đại tiểu thư cười lên vẫn là đẹp nhất.”

Ta sửa lại lời của tỷ ấy: “Lúc không cười cũng đẹp.”

“Đúng đúng đúng, đại tiểu thư là diễm quán quần phương, là người đẹp nhất.” Trân Châu gật đầu lia lịa mà sửa lại.

“Đó là điều đương nhiên.”

Cười nói một trận, ba người chúng ta rất nhanh đã mua được hai chiếc trâm bạch ngọc, còn về Mạnh Tề, mua quà mừng năm mới có được tính hay không?



Sáng hôm nay, cuối cùng thì nhũ mẫu cũng quay trở về rồi.

Hình như bà không hề bất ngờ về việc ta phải vào cung, chỉ cười gật gật đầu biểu thị đã biết, nhưng mà không dặn dò gì nhiều.

Như thế này quả thực không giống với tính cách của bà ấy lắm.

Từ trước tới giờ bà thích cằn nhằn ta nhất.

Ta không hiểu nổi, liền trực tiếp hỏi, nhưng bà lại không trả lời, ngược lại còn hỏi ta: “Đại tiểu thư, người có muốn rời khỏi kinh thành hay không?”

Tim ta hẫng một nhịp, chỉ cảm thấy sắp có việc gì lớn xảy ra.

27.

Ta có muốn rời khỏi kinh thành không?

Đương nhiên muốn, vô cùng muốn.

Hồi nhỏ nghe bọn họ kể về chuyện của mẫu thân ta, ta liền hỏi nhũ mẫu, ta có thể đi xông pha giang hồ hay không, giống như mẫu thân ta vậy.

Nhũ mẫu nói nhất định ta sẽ giống như mẫu thân, nhưng mà ta vẫn còn nhỏ, vì vậy phải đợi vài năm nữa mới có thể xông pha.

Nhưng mà cứ đợi, cứ đợi, năm nào cũng không được.

Hỏi cha ta, thì ông bảo mọi chuyện ta phải nghe theo nhũ mẫu.

Cũng từng yêu cầu Mạnh Tề đưa ta rời khỏi, Mạnh Tề không đồng ý.

Trân Châu lại càng không phải nói, ta vừa nhắc, tỷ ấy liền lắc đầu nguầy nguậy.

Đương nhiên, ta cũng đã thử âm thầm trốn đi, nhưng mà mãi vẫn không thể ra khỏi được cổng kinh thành.

Đến ngày ta cập kê, ta lại hỏi nhũ mẫu một lần nữa, ta có thể ra ngoài thế giới kia dạo chơi hay không, nhũ mẫu vẫn cứ nói không được.

Từ đó trở đi ta đành phải không nghĩ tới chuyện này nữa.

Ta nghĩ ban đầu nhũ mẫu nói đợi ta lớn hơn một chút có lẽ chỉ là để dỗ một đứa bé thôi.

Không hề ngờ tới, hôm nay nhũ mẫu lại nhắc tới vấn đề này.

Ta nghĩ nửa ngày, cuối cùng thành thực trả lời một câu muốn.

Nhũ mẫu một mặt hài lòng, vuốt ve đầu ta nói: “Đại tiểu thư, rất nhanh thôi người sẽ được tự do.”

Tự do?

Trước đây ta không tự do hay sao?

Thì ra trước đây ta không rời khỏi được kinh thành, chính là một loại không tự do.

Ta cái hiểu cái không, chỉ đợi đêm trừ tịch tới.

Bởi vì nhũ mẫu nói, đêm hôm đó sẽ có điều bất ngờ chờ đón ta.

28.

Rất nhanh đã tới đêm trừ tịch.

Vừa mới sáng sớm, nhũ mẫu đã dựng ta dậy sửa soạn.

Nhưng mà kì lạ ở chỗ, người không thể vào cung là Mạnh Tề cũng rất chú trọng tới ăn mặc. thường ngày tuy rằng hắn đều mặc đồ của thị vệ, nhưng mà y phục vô cùng tùy ý, không giống như hôm nay, ăn mặc trang trọng như vậy.

Thậm chí ta còn nghi ngờ hắn cố tình mua một bộ mới, tinh tế tới nỗi đến cả cổ tay áo cũng được thêu những gợn mây bồng bềnh bằng bạc.

Đến khi nhớ ra việc hôm nay Tống Chi Chi sẽ tới đón ta, ta mới chợt nhận ra điều gì đó.

“Chẳng phải vì hôm nay Tống Chi Chi muốn đến tiểu viện thôi sao? Được lắm tên gia hỏa này, tới nỗi ngươi phải ăn vận như vậy?”

Thì ra nam nhân cũng có thể vì một người mà ăn vận như vậy, ta thấy bản thân mình đã biến thành một con gà ngâm giấm chua rồi, không ngừng tỏa ra mùi giấm chua.

Hắn ngược lại không hiểu, còn hỏi lại ta: “Cái gì?”

Ta thở dài, còn giả vờ.

“Từ bỏ Tống Chi Chi đi, ngươi và muội ấy không có khả năng đâu.” Ta khuyên.

Mạnh Tề nhìn ta như thể đang nhìn một đứa thiểu năng.

Hừ, bao nhiêu lâu rồi vẫn còn.

Hắn có cái vẻ mặt này chính vào lúc ta khuyên rằng bọn họ không có khả năng đâu?

Vậy thì đừng có trách ta không khách khí nữa nhá, ta quyết định cho hắn một liều thuốc mạnh.

“Tống Chi Chi chính là thái tôn chính phi đã được định của hoàng gia, hơn nữa bản thân muội ấy cũng bằng lòng. Trước đây ta vô tình nghe được, vẫn luôn không nói cho ngươi biết, sợ ngươi đau lòng. Nhưng mà giờ đây thấy ngươi càng ngày càng lún sâu, nghĩ là không thì nói sớm với ngươi một chút vẫn là tốt hơn.”

Những lời này không phải ta bịa ra để lừa hắn, mà là sự thật.

Ta vô cùng đồng tình nhìn hắn.

Vẻ mặt của hắn thay đổi vô cùng kì quái, kì lại tới mức méo mó, ta nhất thời không thể nhìn ra được hắn rốt cục muốn cười hay muốn khóc.

“Tống Việt Việt, có những lúc ta thực sự rất tò mò, trong đầu người chứa thứ gì?”

c.hết tiệt, gay rồi gay rồi gay rồi, chọc tức hắn rồi, đến cả tên ta hắn cũng trực tiếp nói ra luôn.

Ta chột dạ, cảm thấy hơi lạnh, liền quay người muốn đi tìm nhũ mẫu.

Nhưng mà Mạnh Tề lại giữ lấy góc y phục của ta, sau đó quay người ta lại, đối mặt với hắn.

c.hết tiệt, thật là thô bạo.

“Tống Việt Việt, muội là heo à?”

Ta mới không phải ấy, ngươi đừng có nói linh tinh!

Nhưng mà ta chỉ dám gào thét ở trong lòng, bởi vì không thể khiêu khích nam nhân đang bị thất tình.

“Từ lúc nào mà ta thích Tống Chi Chi rồi?”

“Việc đến nước này, ngươi cũng đừng trốn tránh nữa, yêu đơn phương một người nhưng lại không có được thể xác, cũng chẳng có được trái tim của người đó, cảm giác thống khổ này, ta hiểu được.”

“Muội hiểu cái gì chứ.”

“Ta thực sự hiểu mà.”

Đột nhiên Mạnh Tề chóang váng, dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Muội yêu thầm ai ư?”

“Đúng vậy.” Ta không cần suy nghĩ mà gật đầu.

Nói xong mới kịp phản ứng, nhanh chóng bịt miệng mình lại.

Xong rồi.

Mạnh Tề ngây người, yên lặng rất lâu mới hỏi: “Ai?”

Quá yên tĩnh rồi, ta hoảng loạn.

Ta véo véo ngón tay, không ngừng hít sâu, nghĩ rằng những điều nên nói đã nói rồi, chi bằng lợi dụng cơ hội này mà nói với hắn.

“Thực ra, cái đó...xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, là...”

“Là ngươi.” Hai chữ này còn chưa kịp nói ra, giọng nói của Nhan Trường Phong liền truyền tới.

“Tống Việt Việt, nghe cha muội nói hôm nay muội phải vào cung tham gia yến tiệc, chúng ta cùng đi đi.”

Ta hoảng sợ tới nỗi ngọn lửa liền bốc lên, quay người hét vào mặt hắn: “Nhan Trường Phong ngươi có bệnh à.”

Nhan Trường Phong ngây người, gãi gãi đầu, nhảy từ trên tường xuống, đi tới gần mới mở miệng: “Không phải chỉ là hôm qua đi Xuân Phong lầu không gọi muội hay sao, có tới mức phải tức giận như vậy không?”

Cái gì?

“Ngươi đi Xuân Phong lầu vậy mà lại không dẫn ta theo?”

“Hôm qua lúc trước khi đi ta có tới tìm muội, nhưng mà muội không ở trong phủ.”

ồ.

29.

Ai thèm nói chuyện này với ngươi chứ.

Ta phiền não mà gãi gãi đầu, trong lòng nghĩ lúc tỏ tình làm sao có thể xuất hiện người thứ ba được chứ.

Vốn dĩ các mũi tên đã sẵn sàng để lên dây, nhưng mà lại đột ngột bị thu về.

Thật là bực bội mà.

“Nhan Trường Phong không được.”Mạnh Tề mở miệng rồi, khuôn mặt hắn đen như đít nồi.

Chờ chút, hình như hắn hiểu nhầm gì đó rồi thì phải.

Ta muốn giải thích, nhưng mà Nhan Trường Phong còn vội hơn cả ta, một mặt hiếu kì hỏi: “Sao ta lại không được?”

Nhìn tên phiền phức Nhan Trường Phong, ta bực bội, kéo hắn ra ngoài: “Không có việc của ngươi, tránh sang một bên.”

“Mạnh Tề...” ta mở miệng.

“Hắn quá hoa tâm(*), vì vậy không được.” Mạnh Tề cắt đứt lời ta nói.

(*) lăng nhăng

Ta định lần nữa mở miệng, Nhan Trường Phong lại chen miệng vào, bất mãn nói: “Tuy ta không biết hai người đang nói cái gì, nhưng mà không được vu khống ta, ta vẫn là một nam nhân ngây thơ, lấy đâu ra hoa tâm chứ?”

“Có thôi đi không hả? Có thôi ngay không! Có để cho ta nói không đây?” cuối cùng thì ta cũng bộc phát.

Mạnh Tề nhìn ta, Nhan Trường Phong cũng nhìn ta.

“A Tỷ thế này là sao đây?”

Ta quay đầu, nhìn thấy Tống Chi Chi cùng nha hoàn đang đi tới.

Chà, điều này cũng chẳng cần nói nữa rồi.

Trước khi đi, ta nắm bắt cơ hội cuối cùng thấp giọng nói với Mạnh Tề: “Đợi ta quay về sẽ nói với ngươi, đợi ta, không cho phép ngủ.”

Ánh mắt Mạnh Tề phức tạp nhìn ta, không trả lời.