15.
Đợi sau khi Nhan bá bá rời khỏi, ta mới hứng thú mà nhìn về phía Mạnh Tề.
Sớm đã nói rồi, con người Mạnh Tề này, khí chất trên người hắn thường khiến cho người khác không thể nhận ra được thân phận hắn là một thị vệ.
Chính là tình huống vừa rồi, thị vệ bình thường làm gì dám chen miệng vào chứ? Thế mà hắn lại vô cùng tự nhiên mà mở miệng, Nhan bá bá cũng không hề gây khó dễ.
Nhưng hắn quả thực là thị vệ của ta, hơn nữa còn cùng ta lớn lên, điểm này ta thực sự thừa nhận.
Chẳng lẽ Nhan bá bá yêu ai yêu cả đường đi hay sao?
Ta nghĩ không thông, nhưng mà nghĩ không thông cũng lười mà tiếp tục nghĩ nữa.
“Thực ra thì 17 tuổi cũng không tính là nhỏ gì nữa. Cháu gái ngoại của hộ bộ Trương thượng thư 17 tuổi đã sinh hài tử rồi.” Ta tuôn ra một câu.
“Tiểu thư muốn sinh ư?” Mạnh Tề hỏi ta.
“Không muốn.”
“Vậy thì 17 tuổi vẫn còn nhỏ.”
Ta nghe lời này liền cảm thấy có chút gì đó thú vị.
“Nếu như đến 20 tuổi ta cũng không muốn sinh thì sao?”
“Vậy thì 20 tuổi cũng vẫn còn nhỏ.”
“Nếu 30 tuổi thì sao?”
“Vậy thì 30 tuổi cũng vẫn còn nhỏ.”
Mạnh Tề thành công chọc cười ta.
Cái logic này rất hay, ta rất thích.
Không hổ là người của ta, rất biết cách nghĩ thay cho ta.
16.
Nhan Trường Phong ở bên cạnh nghe cảm thấy vô vị, kêu la: “Nhỏ không nhỏ cái gì, hai người không đói à?”
“Vừa rồi cơm còn chưa ăn chúng ta đã đi rồi.”
Ta nghe vậy xoa xoa bụng, quả thực là đói rồi.
“Ta mời, chúng ta tới Phúc Thuận ăn gà xào đi.” Ta phất tay, quyết định ra tay hào phóng, dù sao thì hôm nay Nhan Trường Phong đã lãng phí rất nhiều tiền rồi
Nói ra thì, có hơi nhớ Trân Châu, tay nghề của Trân Châu cũng không kém gì đầu bếp ở tửu lầu Phúc Thuận.
Nếu như Trân Châu ở trong phủ, thì bọn ta làm gì tới nỗi phải lưu lạc ăn uống bên ngoài thế này.
Àiiii
Ngày thứ bao nhiêu đó nhớ Trân Châu.
17.
Ngày hôm sau, ta bị đánh thức bởi mùi bánh sữa cuộn mật ong.
Ta kinh hỉ mở mắt ra, hét lớn tiếng: “Trân Châu!”
Quả nhiên liền nhìn thấy Trân Châu bưng nước lên, mỉm cười đỡ ta rời giường.
“Trân Châu tỷ tỷ, ta nhớ tỷ quá.” Ta nhào qua ôm chầm lấy tỷ ấy làm nũng, cọ cọ nói: “Nhớ tỷ tới nỗi ăn không ngon ngủ không yên”
“Đại tiểu thư đúng là miệng lưỡi ngọt ngào khiến người khác vui vẻ.” Trân Châu giả vờ tức giận, nhưng mà giọng nói của tỷ ấy lại vô cùng dịu dàng, người như tỷ ấy làm sao mà có thể hung dữ được chứ: “Ta thấy người mà tiểu thư nhớ không phải ta đâu, là nhớ bánh sữa cuộn mật ong này thì đúng hơn đấy.”
Được rồi, ta bị vạch trần một cách tàn nhẫn, không dám giở trò nữa, thành thành thực thực mà rời giường chuẩn bị dùng bữa.
Người trong viện rất ít, bọn ta thường quây quần cùng nhau dùng bữa.
Còn về việc tại sao trong viện lại ít người, là bởi vì năm ta cập kê ấy người trong viện đều là do ta tự nuôi, vì vậy liền cho hết những người hầu khác đi.
Chỉ còn giữ lại Mạnh Tề làm thị vệ ở bên cạnh, Trân Châu vừa làm bếp vừa kiêm nha hoàn, tự dùng tiền của bản thân nên là vẫn khá là đau lòng.
Hơn nữa một mình ta sống, thực sự thì không cần phải có nhiều người ở bên cạnh như vậy.
Những người ngoài kia chê cười ta bủn xỉn, ta lại chê cười bọn họ yếu ớt.
Cái gọi là không phải người trong nhà không biết dầu muối đắt. Có lẽ đây chính là phiền não của người trưởng thành nhỉ, ta uống từng ngụm từng ngụm canh, thầm nghĩ.
Nghĩ lại, chỉ cần có Trân Châu nấu ăn, ta liền không còn phiền não.
Trong phút chốc tâm trạng liền tươi tỉnh lên.
18.
Nhưng mà chưa vui vẻ được bao lâu, lại suy sụp.
Vừa dùng bữa xong, Trân Châu thu dọn bát đũa mang tới nhà bếp, Mạnh Tề ra ngoài mua đồ cho năm mới, nhũ mẫu vẫn còn chưa trở về.
Ta một mình ngồi bên hồ xem cá.
Một số chỗ trên mặt hồ đã bị đóng băng, chỉ còn một vài nơi vẫn có thể nhìn thấy nước, bầy cá bơi thành từng đàn về phía mặt nước, những chiếc đuôi đỏ rực ve vẩy trong làn nước, trông vô cùng vui mắt.
Vừa mới ngắm được một lúc, liền có một vị khách không mời mà tới.
“Việt Việt.”
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vị thân sinh phụ thân của ta – Tống đại nhân đang đứng ngay trước mắt.
Trong nhất thời ta cảm thấy đau đầu, nghĩ đáng ra phải sớm đi ngủ rồi mới đúng.
Những năm này, số lần ta và cha gặp mặt ít tới nỗi đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa hầu hết đều không vui vẻ gì cả. Rất nhiều lần ông bị ta làm cho tức điên, còn ta, sau khi ông ấy đi ta cũng chẳng thể nuốt nổi cơm.
Quan hệ giữa hai người bọn ta không được tính là tốt, thậm chí còn có thể nói là vô cùng tệ.
Cha thì lại không thể thân, mẹ thì lại là mẹ kế.
May là những thân tín của ta đều là hồi môn của mẫu thân, mới không bị Trương thị, cũng chính là người mẹ kế trên danh nghĩa của ta nói xấu sau lưng.
Nói thật, tuy rằng những năm này ta cùng bọn họ sống trong một phủ, bởi vì ở trên phố ta dùng roi dạy dỗ tên công tử nhà Quý ngự sử khi hắn sàm sỡ con gái nhà lành, kết quả tên đăng đồ tử ấy lại là nhi tử độc nhất của biểu ca Trương thị, sau khi việc xảy ra cha ta đã tới tận nơi khuyên ta hành sự phải biết phép tắc, không được bồng bột.
Khuyên bảo hết nước hết cái, chẳng phải vẫn là đang thiên vị vị tân phu nhân của ông ấy hay sao? Ta vô cùng ấm ức.
Lần này tới tìm ta, không biết lại vì chuyện gì đây.
Ta cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy gần đây bản thân mình vô cùng thành thực, không làm ra chuyện xấu gì cả.
Vì vậy liền vô cùng tự tin mà nhìn thẳng vào mắt ông ấy.
19.
Không ngờ rằng lần này ông tới đây lại chẳng phải oán trách ta.
Kì lạ.
“Tiệc trừ tịch tối ngày kia, con cùng bọn ta tiến cung đi.”
Hả?
Ta có chút bối rối.
Cái yến tiệc trừ tịch này, có liên quan gì tới ta chứ?
Ta sống đến tận bây giờ, đến một buổi cung yến bình thường cũng chưa từng tham dự, càng không nói tới đêm trừ tịch quan trọng như vậy.
Cho dù cha ta có là quan nhị phẩm thân cận với thiên tử, năm nào cũng có thể dẫn theo người trong phủ tiến cung, nhưng từ trước tới nay chưa từng có phần của ta.
“Con không đi.”
Ta mở miệng từ chối.
“Bắt buộc phải đi. Gần đây thân thể điện hạ không tốt, muốn gặp con một lần.”
Ta lại càng ngạc nhiên hơn, khó hiểu mà nhìn ông.
Điện hạ làm sao có thể biết được ta cơ chứ?
Danh tiếng của ta ở kinh thành này lớn như vậy sao?
Hơn nữa, điện hạ sinh bệnh thì sinh bệnh, muốn gặp ta là có ý gì đây.
Chẳng lẽ ông định gả ta cho điện hạ để xung hỉ chứ?
Không thể nào?
Con người ta ngốc nghếch, nhưng cha ta vừa nói xong liền đi rồi, không để lại cho ta một lời giải thích.
Ông không hề muốn giải thích với ta.