Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

Chương 11




65.

Thế mà lại thực sự có “cá” tới.

Người đầu tiên bày tỏ thái độ chính là Trường Minh tông, tuy nhiên hắn ta vô cùng cẩn trọng, chỉ âm thầm phái người tới ném một mẩu giấy vào, sợ bị người khác phát hiện.

Sau đó một đoàn người Mạnh gia ngang nhiên bước vào, có Mạnh gia chủ cùng với Mạnh quản sự đồng hành với ta trong suốt đoạn đường từ kinh thành tới đây, còn có cả Mạnh Tề và Mạnh Thanh Nghiễn.

Mạnh gia chủ đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua phần chào hỏi, trực tiếp hỏi ta có phải triều đình thực sự có kế hoạch này hay không, tại sao trước đây ông ta không nghe thấy chút tin tức nào.

“Quả thực là kế hoạch này ta vừa mới nghĩ ra, nhưng mà đã cho người thông báo với kinh thành, chỉ đợi hồi âm của điện hạ thôi.” Ta trả lời.

Mạnh Thanh Nghiễn vội vàng nói: “Ta nói mà, chắc chắn là ngươi đang tự lừa…”

Mạnh gia chủ ngắt lời hắn: “Im miệng, không được vô lễ với Tống cốc chủ.”

Nói xong, lại quay về phía ta tạ lỗi: “Tống cốc chủ, Nghiễn nhi vô tri, mong người đừng tính toán.”

Ta vô cùng hứng thú mà nghe, “Vô tri” ư.

Xem ra tuy rằng Mạnh gia luôn nâng niu vị thứ tử được nuôi dưỡng bên cạnh này, nhưng mà vẫn rất tuân thủ quy tắc không hề nói cho Mạnh Thanh Nghiễn biết thân phận thực sự của ta.

Chỉ có Mạnh Tề biết, bởi vì Mạnh Tề là thiếu chủ.

“Không sao.” Ta cười nói: “Hắn nhỏ hơn ta vài tháng, người trẻ tuổi bốc đồng một chút là chuyện thường tình.”

“Ngươi...” Mạnh Thanh Nghiễn không phục, định phản bác.

Mạnh gia chủ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, nói: “Còn nhiều lời nữa thì cút về đi.”

Khi quay mặt lại, hắn lại cười nhã nhặn: “Tống cốc chủ, mấy năm nay Tề nhi may mà có người chiếu cố. Vẫn chưa chính thức nói lời tạ ơn với người, hôm khác ta nhất định mang quà tới tận nơi tạ ơn.”

“Nói ra thì, ta và mẫu thân người cũng từng là nghĩa huynh muội, nếu như người không để ý, thì có thể gọi ta một tiếng cữu cữu.”

Nghe xong, ánh mắt ta tràn ngập ý cười, khách khí nói: “Không dám trèo cao.”

Gọi hắn là cữu cữu, vậy thì Mạnh Tề chẳng phải sẽ là biểu ca của ta hay sao? Mạnh Thanh Nghiễn chẳng phải sẽ là biểu đệ của ta ư?

Ta bất giác nghĩ tới Tề Nguyệt, biểu ca biểu muội gì đó, thật khiến người ta không thoải mái.

Mạnh gia chủ nói một tiếng đáng tiếc rồi cũng không kiên trì nữa.

Mạnh Tề đứng ở bên cạnh nhìn ta từ đầu đến cuối, không nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe.

Ta quét mắt qua nhìn hắn vài lần, không nhìn lâu, vừa mới phân rõ ranh giới, gặp mặt như này vẫn còn rất dằn vặt, ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

“Mạnh gia chủ, ta cũng không vòng vo nữa, nếu như triều đình đồng ý với ý kiến của ta, ta có thể đảm bảo thứ Mạnh gia có được sẽ không ít hơn các gia tộc khác. Mạnh gia làm việc cho triều đình nhiều năm qua, triều đình đều lưu tâm.” Ta nói.

Mạnh gia chủ nghe vậy khóe miệng giương lên, nói: “Hôm nay Mạnh gia thăng lên vị trí thứ 3 trong tứ đại gia tộc, toàn bộ đều là triều đình chiếu cố, hơn nữa khi Mạnh quản sự quay về Bình Dương báo cáo tình hình ở kinh thành đã từng khen ngợi với ta về khả năng của Tống cốc chủ, nữ tử không hề thua kém gì nam tử, kể cả lúc Tề nhi nhắc tới người cũng khen ngợi rất nhiều, vì vậy, ta đương nhiên tin tưởng Tống cốc chủ.”

“Mạnh gia chủ quá khen.” Ta không mặn không nhạt đáp.

“Tinh Nguyệt cốc gần Bình Dương, nếu như rảnh rỗi cốc chủ có thể tới Bình Dương thăm thú.” Mạnh gia chủ chân thành mời.

“Nhất định.” Ta mỉm cười đáp ứng.

“Vậy không quấy rầy Tống cốc chủ nữa.” Mạnh gia chủ đứng dậy nói lời cáo từ.

Ta đứng dậy tiễn bốn người ra ngoài cửa, nói: “Các vị đi thong thả.”

Trước khi rời khỏi, Mạnh Tề lại nhìn ta một cái, không nói gì.

Ta trốn tránh ánh mắt của hắn.

66.

Đợi tới tận đêm khuya cũng không có môn phái nào tìm tới cửa nữa. Ta thở dài một hơi, định đi nghỉ ngơi, ngủ dậy rồi tiếp tục cố gắng.

Không ngờ tới vừa mới đi đến cửa, liền có phi tiêu bay tới, ta nhìn kĩ, hóa ra bên trên còn có một mẩu giấy.

Ta gỡ mảnh giấy ra, nhìn thấy bên trên viết 4 chữ Thành Dương Tiêu gia.

Không đầu không đuôi, đây là có ý gì?

Tiêu gia thể hiện sự hứng thú? Hay là có người nào đó muốn nhắc nhở ta điều gì?

Ta ngủ một giấc thật dài, liền cho người gọi Dung trưởng lão, hỏi về tình hình của Tiêu gia, nghe xong cũng không thấy có gì không thỏa đáng.

Vậy thì thật kì lạ.

“Trước tiên cho người để ý động tĩnh của Tiêu gia.” Ta phân phó.

Dung trưởng lão nhận lệnh lui ra ngoài.

Ta nhìn bóng lưng của Dung trưởng lão dần rơi vào trầm tư.

Con người Dung trưởng lão, trông thì có vẻ không có gì nổi bật, nhưng mà hành sự vô cùng thỏa đáng, những việc được phân phó ông đều làm vô cùng chu toàn, từ trước tới nay chưa từng hoài nghi quyết định của ta, luôn vô cùng phối hợp.

Hắn đảm nhiệm vị trí cốc chủ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có chút tư tâm nào sao?

Nghĩ tới đây, ta lắc lắc đầu, tự cười bản thân mình mới làm cốc chủ chưa được bao lâu đã mắc bệnh đa nghi rồi. Người ta làm việc theo bổn phận, lại bị ta đoán già đoán non, như vậy không tốt.

Không tiếp tục nghĩ nữa, quay người về phòng tiếp tục ngủ.

67.

Điều khiến người ta vui vẻ chính là, hai ngày tiếp theo, lại có hai nhà âm thầm đưa thư tới thể hiện sự hứng thú. Một nhà là Thanh Lâm sơn trang xếp thứ 11, nhà còn lại khiến ta có chút bất ngờ, là gia tộc trước đây từng chế nhạo ta – Lạc Dương phái.

Quả nhiên, trên đời này chẳng có ai vĩnh viễn là địch cả.

Ta trả lời, nói cho bọn họ biết tiếp theo đây ta sẽ căn cứ theo ý nguyện của bọn họ mà báo với triều đình.

Đến ngày thứ ba, cơ bản các gia tộc môn phái đã nghỉ ngơi xong, liền lần lượt rời khỏi.

Tới đây, võ lâm đại hội chính thức kết thúc.

Tiễn những người của môn phái cuối cùng rời khỏi, cuối cùng thì ta cũng thở phào một hơi. Bận rộn hai tháng liền, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

Nhan Trường Phong tới tìm ta. Hắn là người duy nhất ở lại Tinh Nguyệt cốc.

“Ngươi không quay về kinh thành ư?” ta nằm bò trên mặt bàn, vô lực hỏi hắn.

Trước mặt là phong quang, phía sau là cẩu, chính là nói ta ngày hôm nay. Mệt quá đi, không cần phải giả vờ nữa ta liền không vực nổi tinh thần.

Nhan Trường Phong lại vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, gục đầu bên cạnh ta, không cần mặt mũi mà hỏi ta một câu: “Không tìm thấy đường về nhà.”

Ta lập tức ngồi thẳng dậy, đẩy hắn ra, nói: “Bên kia còn có ghế.”

“Ta cứ muốn ngồi đây đấy, chỗ này rộng.” Nhan Trường Phong đáp.

....

Ta không thèm để ý tới hắn, lại dựa vào lưng ghế.

“Tống Việt Việt, muội thực sự thích Mạnh Tề ư?” Nhan Trường Phong quay lưng về phía ta đột nhiên hỏi.

“Trước đây quả thực là thích.”

“Bây giờ thì sao?” Nha Trường Phong truy hỏi.

“Nói không rõ được.” Ta trả lời, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Tùy tiện hỏi thôi.”

...

Ta nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt.

“Tống Việt Việt.” Nhan Trường Phong lại mở miệng.

“Cái gì?”



“Mấy người chúng ta cùng nhau trưởng thành, ta lại không biết muội thích Mạnh Tề từ lúc nào.” Giọng nói của Nhan Trường Phong có chút không vui.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng trên đỉnh núi hét lên ta thích hắn hay sao?”

“Không phải ý này.” Nhan Trường Phong phủ nhận, lại hỏi: “Sao muội lại thích Mạnh Tề mà không thích ta?”

Lúc nói câu này hắn đã quay người lại, không chớp mắt nhìn ta, đợi ta trả lời.

Con người Nhan Trường Phong này, tướng mạo bình thường, duy chỉ có đôi mắt là cuốn hút, lúc tức giận thì như thể muốn g.iết người vậy, nhưng mà lúc ấm ức thì trông đáng thương như mắt cún.

Lúc này hắn cứ dùng ánh mắt tủi thân như vậy nhìn ta, ta liền có chút không chống lại được.

“Trên đường từ kinh thành tới đây có phải ngươi bị cô hồn dã quỷ bám theo không?” không chịu được không chịu được, nên châm chọc vẫn là nên châm chọc: “Chúng ta có thể bình thường chút được không.”

...

Một lúc sau.

“Không phải không thích ngươi.” Trong sự im lặng, ta nhượng bộ một bước: “Dù là ngươi hay là Trân Châu, ta đều thích hết, chỉ là kiểu thích này là kiểu thích đối với bạn bè đối với người thân, thứ tình cảm với Mạnh Tề không giống như vậy.”

Nhan Trường Phong vẫn không nói gì.

Ta day trán.

Lúc đang định tiếp tục nói, thì Trân Châu như một cơn gió chạy vào, hét lớn: “Không hay rồi, cốc chủ.”

“Sao vậy?” ta ra hiệu cho tỷ ấy nói từ từ.

Trân Châu không kịp thở, nói: “Điện hạ băng hà, vừa mới nhận được tin từ kinh thành, điện hạ băng hà nửa tháng trước, hoàng thái tôn lên ngôi.”

68.

Nói thật, ta vốn không có tình cảm sâu sắc gì đối với tiên hoàng cả, cho dù đó là ngoại tổ phụ cùng huyết thống.

Chỉ là khi vừa mới nghe thấy tin này ta liền cảm thấy mất mát.

Cứ như vậy yên tĩnh được vài ngày, trừ xử lí việc trong cốc ra, thời gian còn lại ta đều luyện võ.

Nhan Trường Phong như cũ vẫn không hồi kinh, mỗi ngày đều cùng ta luyện tập, luyện mấy ngày này cũng có hiệu quả, ví dụ như cuối cùng thì khinh công của ta cũng có tiến bộ, khả năng chịu đòn của Nhan Trường Phong càng tăng.

“Nghỉ một chút, nghỉ một chút.” Nhan Trường Phong lắc lắc tay ra hiệu dừng lại, ngồi xổm xuống thở phì phò như trâu.

Ta thu roi lại, ngồi xuống bên cạnh dúi nước cho hắn, khen: “Không tồi nhỉ, gần đây tiến bộ nhanh đấy.”

Nhan Trường Phong trừng mắt, tố cáo: “Mỗi lần muội đều làm thật, nếu còn không tiến bộ nữa thì ta sẽ bị muội đánh c.hết luôn. Ta thật không thể hiểu nổi, chúng ta cũng chẳng thiếu tiền, nếu sợ nguy hiểm thì mời thêm vài cao thủ tới là được rồi, tại sao cứ phải tự mình tập võ chứ?”

“Nhũ mẫu từng dạy ta rằng, ‘dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân’. Võ công này chỉ cần luyện được thì chính là của bản thân, không ai có thể lấy đi được. Còn tiền và người, thì đều có thể nói mất là mất.” Ta nói: “Ngươi đừng có thấy ở đây người người quỳ xuống gọi ta là cốc chủ, vô cùng oai phong, nhưng mà thực tế từ đầu đến cuối đều không yên ổn. Dù sao cái vị trí cốc chủ này cũng là bọn họ cho ta, bọn họ có thể cho ta, thì tương lai có thể lấy nó đi.”

“Hiện giờ muội càng ngày càng nghĩ xa hơn rồi.” Nhan Trường Phong uống nước xong quay đầu nhìn ta, cảm thán: “Tuổi còn nhỏ, mà như là cụ già bảy tám mươi tuổi rồi.”

Ta ngồi xuống, sau đó nằm ra phía sau, nhìn phiến lá bị gió thổi, cười nói: “Ta cũng cảm thấy bản thân mình già rồi, nói ra thì, sinh nhật của ngươi sắp đến rồi nhỉ? Ta nhớ là tháng 6.”

“15 tháng 6.” Nhan Trường Phong quay người lại ngồi xuống cạnh ta, hỏi: “Vài ngày nữa ta định về nhà thăm cha.”

“Được, tới lúc đó ta sắp xếp người đưa ngươi hồi kinh. Nếu không ngươi không tìm được đường ta lại có tội.” Ta nhắm mắt mở miệng: “Lần này chia cách có thể hai chúng ta sẽ rất khó gặp mặt nữa, khoảng cách giữa kinh thành và Tinh Nguyệt cốc quả thực quá xa.”

“Rất nhanh sẽ gặp lại thôi, sinh nhật xong ta sẽ lại quay lại.” Nhan Trường Phong nói.

Ta giật mình mở mắt, hỏi: “Còn quay lại?”

Nhan Trường Phong đột nhiên nâng khóe miệng lên cười, nói: “Bất ngờ chưa? Lần này quay về ta định khuyên cha cưới thêm thê tử, từ khi mẫu thân ta qua đời, nhiều năm như vậy ông cũng không có một người bầu bạn, giờ đây Phúc bá cũng quay về quê nhà. Trước đây ông không cưới thêm thê tử là vì sợ mẹ kế đối xử không tốt với ta, giờ đây ta đã lớn như vậy rồi, mẹ kế cũng chẳng thể làm gì được ta nữa. Ngược lại nếu bên cạnh ông ấy có thêm người bầu bạn thì tốt, ta có rời đi cũng yên tâm hơn. Muội nói xem có phải không?”

“Ngươi cũng không thể cứ ở Tinh Nguyệt cốc mãi được. Nhan bá bá sẽ nhớ ngươi đấy.” Ta lúng túng nói.

“Dù sao thì muội ở đâu ta sẽ ở đó.” Nhan Trường Phong ra vẻ bất cần.

Nụ cười trên môi ta tắt ngúm: “Ta ở đâu thì ngươi sẽ ở đó, nếu nói như vậy, thì chẳng lẽ ta gả cho người ta ngươi cũng gả theo sao?”

“Cũng không phải không thể.”

...

“Vậy ngươi thực sự lợi hại.” Ta hết mực tán thưởng.

69.

Chớp mắt đã tới ngày Nhan Trường Phong rời khỏi. Nhan Trường Phong vẫy tay với ta, nói một câu: “Đợi ta quay lại.” Liền đi theo người dẫn đường - Lục Tử.

Trân Châu ở bên cạnh tò mò hỏi: “Nhan công tử còn quay lại không?”

“Có lẽ có.” Ta cười nói.

Ta quay người, sắc mặt chùng xuống.

Trước đây gửi tin vào kinh thành chưa biết tin hoàng thượng băng hà, giờ đã qua hơn hai tháng, vẫn chưa nhận được tin từ kinh thành, cũng không biết được trước khi đi trong lòng điện hạ nghĩ gì.

Nhưng chắc là bận rộn với việc đăng cơ nên nhất thời quên mất việc này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã tới tháng 8.

“Cốc chủ, chắc Nhan công tử sắp tới rồi nhỉ?” Trân Châu đưa sổ sách tháng trước cho ta, thuận tiện hỏi.

“Có lẽ vậy.” Ta ngẩng đầu nhìn tỷ ấy, nói đùa: “Sao tỷ cứ mong hắn tới vậy?”

“bởi vì lúc Nhan công tử ở đây người rất vui vẻ.” Trân Châu trả lời như một điều đương nhiên.

Ta ngây người, hỏi: “Có ư?”

Trân Châu gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Chỉ lúc ở cạnh Nhan công tử thì cốc chủ mới cười thực sự vui vẻ. Đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, cả ngày cứ nhăn mày nhăn mặt, sắp thành bà lão tới nơi rồi.”

“À đúng rồi.” Đột nhiên Trân Châu nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: “Mạnh gia và Tề gia đã chính thức định hôn.”

Tay ta run lên, làm rây mực ra sổ sách. Lúc nói tiếp, ta cơ hồ không thể nghe thấy giọng nói của mình nữa: “Ai?”

“Nghe nói là Mạnh thiếu chủ và tiểu thư Tề gia.”

Bàn bạc rất lâu, cuối cùng thì cũng đã hạ định.

“bao giờ thành thân.”

“Mùng mười tháng 10, ý là thập toàn thập mĩ.”

Ta siết chặt tay, nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị quà cưới sớm đi.”

Không sao cả Tống Việt Việt.

Không sao cả.

70.

Lại qua vài ngày nữa, mặt nhũ mẫu vô cùng nghiêm trọng bước vào phòng ta trực tiếp mở miệng.

“cốc chủ, một người bằng hữu cũ của ta ở trong kinh thành gửi tin tới, sau khi tân hoàng đế lên ngôi, liền thanh trừng các tham quan, liên lụy rất rộng.”

“Nhưng mà trong cốc hiện giờ lại chưa nhận được bất cứ tin tức gì cả.” Ta nhướng mày, lạnh giọng nói: “Xem ra là có người đang giấu giếm.”

“Có lẽ vậy.” Nhũ mẫu đáp lời.

Ta trầm ngâm một lúc, hỏi lại: “Thân phận của Dung trưởng lão là gì?”

“Ông ấy là bằng hữu mà tiền cốc chủ kết giao khi còn ở giang hồ, nghe nói là trẻ mồ côi, sinh ra ở Giang Nam, sau này trở thành trưởng lão đầu tiên của Tinh Nguyệt cốc.” Nhũ mẫu đáp: “Cốc chủ nghi ngờ là Dung trưởng lão.”

“Những người xông pha giang hồ đều thích nói mình là trẻ mồ côi nhỉ.” Ta thấp giọng cười: “Nhũ mẫu, bà nói xem trong Tinh nguyệt cốc này có bao nhiêu người chúng ta có thể tin tưởng được?”

Nghe lời này sắc mặt nhũ mẫu vô cùng căng thẳng, trầm giọng nói: “Nô tì và Trân Châu vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội cốc chủ.”

“Ta đương nhiên tin tưởng mẫu nữ hai người.” Ta đứng dậy an ủi bà, “Chẳng phải đã từng nói rồi hay sao, hai người vĩnh viễn không cần xưng nô tì trước mặt ta. Chúng ta là người một nhà. Nhưng mà rốt cục thì lòng người khó đoán, trừ hai người, những người khác trong Tinh Nguyệt cốc ta đều không tin tưởng.”

“Những năm nay ta đều đi lại giữa kinh thành và Tinh nguyệt cốc, tình hình ở Tinh Nguyệt cốc ta cũng hiểu chút ít, những người ở đây luôn trung thành với triều đình, không hề có tâm tư khác.” Nhũ mẫu nói

“Trung thành với triều đình, không có nghĩa là trung thành với ta.” Ta bực dọc cau mày, lại nhớ tới trước kia sắp xếp Lục Tử đi theo Nhan Trường Phong, liền hỏi nhũ mẫu: “Phía bên Lục tử vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Nhũ mẫu lắc đầu.

Lòng ta càng thêm bất an.

Theo lí mà nói, bất kể là Nhan Trường Phong muốn quay lại Tinh Nguyệt cốc hay không, Lục Tử cũng sẽ gửi thư về, nhưng mà hiện giờ hai người bặt vô âm tín.

“Cốc chủ, có cần ta gửi thư tới nhờ vị bằng hữu đó hỏi thăm tình hình của Nhan công tử không?” nhũ mẫu hỏi.

“Không cần. Bà và Trân Châu đi chuẩn bị một chút, chúng ta vào kinh.’

“Ngộ nhỡ Nhan công tử cũng đang trên đường tới, chúng ta để lỡ thì sao?” nhũ mẫu không tán thành.

“Để lỡ lại tốt, ta chỉ sợ hắn không thể tới đây được nữa.”

71.

Ta sắp xếp việc trong cốc xong, lấy lí do chúc mừng tân đế đăng cơ, cùng nhũ mẫu và Trân Châu thu dọn đơn giản rồi lên đường, thúc ngựa thật nhanh đi tới kinh thành.

Trước khi đi Dung trưởng lão ý vị thâm trường nhìn ta, nhìn tới nỗi trong lòng ta liền rung lên hồi chuông cảnh báo.

Càng gần kinh thành, lại càng cảm thấy bất an, gọi nhũ mẫu qua, nói với bà rằng đem theo Trân Châu đi liên hệ tin tức sẽ đáng tin hơn, sau đó đợi ta ở vịnh trang gần kinh thành nhất.

Nhũ mẫu vô cùng phản đối, cuối cùng cũng bị ta thuyết phục.

5 ngày sau, cuối cùng cũng tới cửa tây kinh thành.

Ta xuống ngựa xếp hàng vào thành, nhớ tới ba ngày trước lúc uống trà nghỉ chân nghe được bàn bên cạnh đang nói chuyện phiếm.

“Lần này thanh tẩy quan trường quả thật sấm rền gió cuốn, đến giờ đã có mười mấy vị quan bị ngã ngựa rồi.” Một nam tử dáng người thấp hơn nói.

Nam tử vóc người cao hơn đáp lời: “Theo ta thì thủ đoạn của vị này thực sự vô cùng quyết liệt, quyết liệt hơn vị trước rất nhiều. ngươi xem hai ngày trước vị hộ bộ thị lang đó, ngài ấy là đại quan tam phẩm đấy, người ta nói hết liền hết rồi.”

“Cái này ta biết, nghe nói lúc lục soát nhà đã soát ra được vô số kim ngân châu báu, thư pháp đồ cổ, chậc, nặng tới nỗi khiến người khuân vác không thể đứng thẳng mà đi, bách tính bốn phía thì vỗ tay khen hay.” Gã lùn nói.

Ta nghe xong liền đứng bật dậy, hỏi: “Các người nói vị hộ bộ thị lang nào cơ?”

Nam tử cao cao nghe thấy vậy liền mỉm cười nói: “Hơ, hộ bộ chẳng phải chỉ có một vị thị lang đó hay sao?”

Nói rồi, lại hỏi người đàn ông lùn kia: “Người đó tên là gì nhỉ? Nhan cái gì đó, ta không nhớ là…”

Không đợi hắn nói xong, ta liền ném chén trà lại quay người đi.

Soát nhà.

Ta nhìn binh lính canh giữ ở cổng kinh thành, khôi phục thần trí.

Tân đế vừa mới đăng cơ đã làm ra hành động lớn như vậy, chưa hề có tiền lệ, lần đầu được nghe thấy.

Chỉ là, tại sao lại lấy Nhan gia ra để khai đao?

Nếu như chỉ vì lòng tham, nếu như bảng hiệu của Phủ Thuận bị sụp đổ, vậy thì đáng lẽ phải rơi trúng ba tham quan chứ.

Tại sao lại là Nhan gia?

72.

Sau khi vào thành, ta đi thẳng tới Nhan phủ, nhìn thấy tấm biển Nhan phủ quả nhiên đã bị gỡ xuống, cổng lớn cũng bị dán dấu niêm phong. Tim ta đập nhanh, chìm hẳn xuống.

“Đại tiểu thư?”

Nghe thấy có người gọi, ta liền ngẩng đầu nhìn về phía đó, liền nhìn thấy Tằng bà tử người bên cạnh Trương thị.

Nhìn thấy ta, bà ta liền kinh ngạc: “Ôi trời ơi, thật sự là đại tiểu thư.”

“Cha ta ở nhà không?” ta không vòng vo, chỉ muốn tìm người hỏi rõ tình hình của Nhan gia.

Nhan phủ bị niêm phong rồi, Nhan bá bá thì sao? Còn có Nhan Trường Phong nữa?



Niêm phong nhà cũng có từng mức độ, không biết Nhan phủ là loại niêm phong nào đây?

“Lão gia vừa mới bãi triều về phủ, ôi không, phu nhân bảo nô tài đi tới đây mua chút đồ...” Tằng bà tử căng thẳng nói.

Không đợi bà nói hết, ta liền đi tới Tống phủ. Gõ cửa, người mở cửa là một tiểu tư, hắn nhìn thấy ta liền kinh ngạc giống như Tằng bà tử: “Đại...đại tiểu thư quay về rồi!”

Sau đó, liền thông báo ta đã trở về. Vừa mới đi được nửa đường liền nhìn thấy đại bá và Trương thị vội vã ra đón.

“Cha, phu nhân.” Ta vội vàng gật đầu hành lễ, chuẩn bị hỏi.

Đại bá cau mặt, quay người nói: “Vào thư phòng.” Ta liền đi theo sau.

Sau khi đóng cửa xác nhân không còn ai, ta mở miệng trước: “Cha, rốt cuộc Nhan phủ xảy ra chuyện gì?”

“Việc này nói ra rất dài dòng, bệ hạ từ sau khi đăng cơ, hành sự vô cùng mạnh mẽ, so với trước đây như hai người khác nhau. Mấy tháng ngắn ngủi, đã có tới 13 vị quan bị ngã ngựa rồi, người thì lưu đày, người thì bị tịch thu.” Đại bá thở dài, nói từ từ.

“Vậy người trong Nhan phủ thì sao? Nhan bá bá và...” ta truy hỏi.

“Hiện giờ Nhan thị lang bị giam ở Đại Lý tự, nói ra thật kì lạ, cả Nhan phủ đều bị tịch thu hết rồi, nhưng mà việc của Nhan thị lang thì mãi vẫn chưa được hạ định.” Nói tới đây, đột nhiên đại bá ép chặt giọng, nhỏ tới nỗi vài chỗ không thể nghe thấy: “Ngày tịch thu nhà Nhan Trường Phong không có ở trong phủ, ta đã sai người giấu nó ở trong một con hẻm nhỏ ở Bắc Tam hạng.”

Nghe tới đây ta giật mình, ngẩng đầu lên nói: “Cha...”

“Ta biết con có quan hệ tốt với thằng bé Nhan Trường Phong này, nhưng mà ta chỉ có thể làm như vậy thôi, những cái khác ta không giúp được. Chi Chi thân là hoàng hậu, ta cũng phải suy nghĩ cho nó.”

Như vậy đã là tốt lắm rồi. Người vẫn còn sống là tốt rồi.

Ta liền quỳ xuống dập đầu: “Là nữ nhi bất hiếu, làm khó cho phụ thân.”

Chứa chấp tội nhân, ta biết rất rõ nó có bao nhiêu nguy hiểm.

Đời này đại bá vì cha ta và ta đã phải hi sinh rất nhiều, chúng ta nợ ông.

Còn chưa đợi nói tới câu thứ hai, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó giọng nói của quản gia liền truyền vào: “Lão gia, Dương công công tới truyền khẩu dụ của bệ hạ, triệu đại tiểu thư vào cung.”

Ta và đại bá nhìn nhau, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Ta chân trước vừa vào tới phủ, chân sau điện hạ lại phái người tới triệu ta vào cung, tin tức không thể nào nhanh tới vậy, khiến người ta ớn lạnh.

73.

Lúc xuất cung đã là chiều rồi, Dương công công tới đón ta vào cung giờ lại tiễn ta ra khỏi cung, trước khi rời khỏi còn đặc biệt dặn dò: “Việc điện hạ phân phó, Tống tiểu thư đừng trì hoãn quá lâu.”

Ta gật đầu ra hiệu đã biết.

Sau đó liền không trì hoãn thêm nữa, ta liền lên đường tìm Nhan Trường Phong.

“Tống Việt Việt, sao muội lại quay về?” Nhan Trường Phong nhìn thấy ta vẻ mặt vô cùng khủng bố, nói năng lộn xộn: “Ở đây nguy hiểm, muội mau đi…”

“Điện hạ vẫn luôn biết ngươi ở đây.” Ta cố gắng trấn an hắn.

Nhưng mà dường như lại phản tác dụng.

Sắc mặt Nhan Trường Phong trắng bệch.

Ta liền vội bổ sung: “Điện hạ biết rõ cha ta phái người giấu ngươi ở đây, chỉ là niệm tình Tống gia ủng hộ, mắt nhắm mắt mở không truy cứu.”

Nói rồi, ta nhìn xung quanh hỏi: “Lục Tử đâu? Nó không ở cùng một chỗ với ngươi ư?”

Cuối cùng Nhan Trường Phong cũng đã ổn định lại nói: “Lục Tử ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi, tới tối mới quay lại. nó là người lạ, quan binh sẽ không bắt nó đâu.”

Ta nghe xong liền yên tâm hơn. Nhất thời trầm mặc không nói gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lời nói của điện hạ vang lên bên tai ta.

“Nhan Trường Phong, ngươi có muốn gặp cha ngươi không?” do dự một lúc, cuối cùng ta cũng mở miệng.

“Muốn.” Nhan Trường Phong không hề do dự trả lời.

“Ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy.”

Điện hạ cho ta một lời đảm bảo, đồng ý cho ta dẫn Nhan Trường Phong đi gặp Nhan bá bá.



Buổi sáng, trong ngự thư phòng.

“Việt Việt biểu muội quả là như tiên đế từng nói, là người trọng tình trọng nghĩa.” Điện hạ tùy ý nghịch chiếc kim bài miễn tử của ta, từ tốn nói: “Tấm kim bài miễn tử này chỉ có một muội muốn cứu ai?”

“Đương nhiên là cứu cả hai người.” ta trả lời.

“Quá tham lam.” Điện hạ xoa xoa ngón trỏ, tỏ vẻ không tán thành: “Lòng nhân từ của phụ nữ.”

“không biết điện hạ muốn thế nào?” ta hỏi.

“Muốn nghe sự thật?” điện hạ nâng mắt lên nhìn ta, thấy ta gật đầu, khóe miệng nhếch lên nói: “Đáng tiếc, ta tạm thời vẫn chưa nghĩ xong.”

Nhìn thấy ta làm thinh, liền ném kim bài miễn tử cho ta, vẻ mặt vô vị, uể oải nói: “Thu về đi, người một nhà không cần khách khí như thế.”

“Người niệm tình cũ như muội, từ trước tới nay hoàng gia thật hiếm gặp.” điện hạ nheo mắt nhìn ta, ý cười không chạm tới đáy mắt: “Sinh ra ở Tống phủ, cũng không biết có phải là phúc của Tống phủ hay không.”

74.

Bên trong ngục Đại Lý tự, dường như Nhan bá bá đã sớm biết ta và Nhan Trường Phong sẽ tới, ngồi ngay ngắn trên giường, trên người xem như là sạch sẽ gọn gàng, như thể chưa từng chịu qua hình phạt nào cả.

“Nơi đây không có bàn ghế, hai con cứ đứng đi.” Nhan bá bá mỉm cười mở miệng trước.

“Cha…” Nhan Trường Phong mở miệng, nhất thời không nói được lời nào khác.

Nhan bá bá liếc nhìn ống tay áo rách rưới của Nhan Trường Phong tỏ vẻ chán ghét: “Con ở bên ngoài sao trông còn tệ hơn ta ở trong ngục vậy?”

Nhan Trường Phong ngây ngốc nhìn cha hắn, không hiểu tại sao cha hắn lại cười được.

Nhìn thấy cảnh này, Nhan bá bá không nhịn được cười, ánh mắt nhìn Nhan Trường Phong dần dần dịu lại, cảm thán nói: “Đôi mắt này của con cứ như thể cùng một khuôn đúc ra với mẫu thân con vậy. đáng tiếc khuôn mặt lại giống ta, thật nhàm chán, nếu như giống với mẫu thân con thì tốt biết mấy.’

“Điện hạ trị tội ta, không có chuyện nào là ta bị oan cả. vì vậy, các con cũng đừng nghĩ người khác có gì mất gì.” Nhan bá bá bình tĩnh mở miệng.

Đột nhiên ta có dự cảm chẳng lành.

“Hiện giờ ta vẫn nhớ hình ảnh lần đầu tiên ta nhận hối lộ.’

Nhan bá bá lộ ra vẻ hồi tưởng, ta và Nhan Trường Phong yên lặng lắng nghe.

“Mùa hạ năm đó, ta vừa được bổ nhiệm làm hộ bộ thị lang, vốn dĩ định quay về phủ chúc mừng cùng nhi mẫu hai người, không ngờ tới mẫu thân con bị bệnh. Người xưa thường nói, “Bệnh tới như núi đổ.” Quả không phải là giả, mẫu thân con bệnh tới tận mùa thu, không hề thuyên giảm chút nào.”

“Nghĩ ta đường đường là hộ bộ thị lang, đứng hàng nhất hành nhị trong triều đình, chỉ chống chọi được ba bốn tháng, đã nghèo tới mức không thể mua nổi thuốc chữa bệnh cho mẫu thân con rồi. đó chính là lần đầu tiên ta biết được tiền là thứ quan trọng như thế nào. Kết quả sau này, vết sẹo này cứ mở ra liền không khép lại được nữa. đã lên thuyền cùng người ta, làm gì có chuyện để cho ngươi xuống.”

“Nhưng mà mẫu thân con vẫn không sống nổi. Thanh danh nửa đời làm quan của ta cũng không đổi lấy được mạng sống của mẫu thân con.” Giọng nói của Nhan bá bá từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, chỉ là vẻ mặt vô cùng cô độc.

Nhan Trường Phong ngồi xuống cạnh cha hắn, đặt tay lên chân ông, chỉ nghe mà không nói một lời, đôi mắt phiếm đỏ.

Nhan bá bá cúi thấp đầu nhìn hắn, đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Trường Phong, cười nói: “Những năm này cha con khó khăn cũng từng trải qua, phúc cũng đã từng hưởng, cưới một người vợ xinh đẹp, lại sinh được một nhi tử, không còn gì hối tiếc cả.”

Lúc này Nhan bá bá vừa nói vừa nôn ra một ngụm máu đen, nhưng mặt vẫn nở nụ cười.

Nhan Trường Phong hoảng loạn, lấy tay áo lau đi: “Cha, hôm đó con tới Xuân Y quán, Bạch đại phu nói ông ấy đồng ý gả Bạch đại nương tử cho người làm vợ lẽ. Bạch đại nương tử con cảm thấy rất tốt…”

“Cẩu thả.” Nhan bá bá đưa tay ra gõ trán Nhan Trường Phong, lại xoa xoa đầu Nhan Trường Phong nói: “Con yên lặng nghe lão tử nói hết đã, đừng tranh lời ta. Sau khi ta c.hết, cứ tùy ý tìm một gốc mai mà an táng ta. Một đời này ta thích ngắm hoa mai, c.hết rồi cũng muốn năm nào cũng được ngắm nhìn mai nở. Tuyệt đối đừng lập bia cho ta, ta sợ bị người ta nhận ra rồi nhổ vào mộ của ta. Cũng đừng an táng ta cùng với mẫu thân con, người hận ta rất nhiều, đừng để liên lụy đến bà ấy.”

Nhan bá bá nói xong, do dự một lúc, lại nhìn về phía ta, gọi ta lên phía trước.

“Việt Việt, bí mật thì nên mang theo vào q.uan t.ài, con nói xem có đúng không?”

Câu nói không đầu không đuôi này...

“Tâm tư Trường Phong đơn thuần, có những chuyện không nhất thiết phải nói với nó.” Nhan bá bá đầy mong đợi nhìn ta, đợi ta hiểu.

“Vô tri mới có thể sống lâu hơn một chút, đôi tai này của ta, không cẩn thận nghe được quá nhiều rồi.”

Cuối cùng ta cũng nghe hiểu, mở miệng, nhưng lại không biết nói điều gì.

“Còn phải nhờ con sau này chăm sóc Trường Phong.” Nhan bá bá ôn hòa thỉnh cầu, “Có được không?”

“Trên thế giới này nó không còn người thân nào nữa rồi.”

75.

Một mạch ba ngày liền Nhan Trường Phong không ăn không uống, từ đầu đến cuối chỉ ngồi ở bên cạnh q.uan t.ài, nhìn Nhan bá bá ở bên trong. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhưng mà không hề rơi một giọt lệ.

Ta ở bên cạnh nhìn hắn, không biết nên an ủi thế nào.

Điện hạ đã hạ chỉ, nói rằng vì tiền hộ bộ thị lang Nhan Chính thành thật nhận tội, thái độ thành khẩn, để x.ác nguyên vẹn, đưa về quê nhà, ngoài ra trả lại cho Nhan Trường Phong 1200 lượng bạc đã tịch thu trong gia sản để làm phí an trí, nhưng mà con cháu trong vòng ba đời không được làm quan.

Nghĩ lại thì, như vậy đã quá là khai ân rồi.

...

“”Nhan bá bá đã hạ táng rồi.” Ta đứng bên cạnh Nhan Trường Phong, thấp giọng nói.

Nhan Trường Phong chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta.

“Tống Việt Việt.”

“Ta ở đây.”

“Ta lạnh.”

Nhan Trường Phong nhìn ta, nước mắt đột nhiên trào ra, khẽ nói, như khẩn cầu van xin: “Có thể để ta ôm một chút không?”

Ta không nhịn được, quay người ôm lấy hắn. Hắn ôm chặt lấy ta, rất lâu sau đó không hề nói một lời nào.

76.

Qua vài ngày, xử lí xong hậu sự của Nhan bá bá, ta và Nhan Trường Phong định rời khỏi kinh thành.

Trước khi lên đường, ta lại đến gặp điện hạ và Tống Chi Chi.

Điện hạ vẫn mang vẻ mặt khó hiểu như trước, không thể đoán ra được người đang nghĩ gì, chỉ nói với ta người đồng ý kiến nghị lúc trước của ta, triều đình sẽ cho người đến thương nghị cụ thể, mở ra tư cách của bộ phận hoàng thương.

Còn Tống Chi Chi, cũng chính là hoàng hậu hiện giờ, phong cách lại hoàn toàn khác với hoàng thượng.

Đầu tiên tỏ rõ rằng cách đây không lâu đã biết được cha ruột của ta là ai, sau đó liền khuyên ta hành sự phải suy nghĩ cho bản thân, đừng có sống c.hết chỉ biết thay người khác làm việc, cuối cùng lại bị người ta qua cầu rút ván.

Người ta là ai, bọn ta không hề nhắc tới, nhưng mà trong lòng đôi bên đều biết rõ là người nào.

“Tỷ cứ yên tâm đi làm việc lớn của tỷ, không cần lo lắng đi sai một bước sẽ liên lụy tới Tống gia.” Tống Chi Chi nghiêm túc mở miệng: “Cơ nghiệp trăm năm của Tống gia, ngoại tổ Trương gia của ta cũng là Giang Nam vọng tộc, chứ không phải kiểu không có căn bản như Nhan gia, tùy ý để người khác quay như chong chóng.”

Ta trầm ngâm nghe, lại càng cảm thấy Tống Chi Chi đáng yêu.

“A Tỷ, muội làm hoàng hậu là vì muội bắt buộc phải làm, hoàng hậu chỉ có thể là muội. Nhưng mà dựa vào đâu nữ tử Tống gia chúng ta lại phải bán mạng cho cái hoàng thất này. Cuộc sống trước đây của tỷ, muội luôn cảm thấy như vậy là tốt nhất.”

Ánh mắt Tống Chi Chi kiên định nhìn ta, vẻ điên cuồng lại nghiêm trọng dần dần xuất hiện trên mặt muội ấy, nói: “Thiếu nữ khắp kinh thành này đang nhìn vào tỷ, nếu như tỷ thành công, vậy chứng minh rằng con đường này có thể đi. Chứng minh rằng nữ tử cũng có thể đội trời đạp đất giống như nam tử, tiêu sái mà không phải chỉ bị nhốt trong khuê các.”

“Từ nhỏ muội đã ngưỡng mộ tỷ, vì vậy đừng để cho muội thất vọng.”

77.

Nói ra may mắn, nói ra cũng chẳng may mắn, hai lần trong đời ta được người khác ngưỡng mộ, đều có một sức nặng đè lên vai ta.

Ta lên ngựa, vừa đi vừa xuất thần.

Cho tới khi một giọng kiêu ngạo nói từ nơi không xa truyền tới, mới cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

“Ồ, đây không phải là Nhan đại công tử sao? Sao giờ đây lại sa sút đến mức độ này rồi?”

Ta nhìn về hướng giọng nói đó, liền phát hiện là Thụ Tả Tư của Thụ quốc công gia. Người này cũng là một trong những kẻ quyền quý trong kinh thành, tiếc là không hòa nhập được với nhau, kể cả trong giới ăn chơi cũng không được xếp hạng.

Hắn từng ở Nam Phong quản dùng tiền cướp người với Nhan Trường Phong, tranh không lại, cảm thấy mất mặt, vẫn luôn ôm hận trong lòng.

Nhan Trường Phong bình tĩnh tới không thể ngờ, mí mắt cũng chẳng thèm hạ xuống, ra hiệu cho ta tiếp tục đi.



Thụ Tả Tư lại đi tới ngăn cản, chế nhạo nói: “Làm sao, biến thành rùa tụt cổ rồi? Nhan Chính c.hết rồi không còn ai lau mông cho ngươi nữa đúng không?”

“Thụ Tả Tư ngươi làm cái rắm gì vậy! Ta thấy miệng chó của ngươi không thể nhổ ra ngà, cả ngày chính sự không làm lại chạy tới đây học người ta giậu đổ bìm leo.”

Lời này không phải ta nói, cũng không phải Nhan Trường Phong nói.

Ta nghi hoặc nhìn về phía Lý Thần Lâm không biết xuất hiện ở nơi nào, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặt trời…mọc đằng tây rồi…nhỉ?

“Còn không mau đi, ban nãy ta vừa thấy cha ngươi tới đây.” Lý Thần Lâm dọa Thụ Tả Tư, Thụ Tả Tư cái con người nhát gan này sợ tới mức vừa mắng chửi vừa bỏ đi.

“Vị tiểu thư này…” Nhan Trường Phong mở miệng, không biết nói thế nào.

“Cái gì mà vị tiểu thư này vị tiểu thư nọ, Nhan Trường Phong, huynh không nhớ ta sao? “Lý Thần Lâm không dám tin mở miệng, ánh mắt tràn đầy hi vọng.

Nhan Trường Phong rũ mắt: “Thứ lỗi.”

Ta ở bên cạnh nhìn tới nỗi ngượng ngùng, liền giúp giới thiệu: “Vị này là tôn nữ của Tế Tửu Quốc Tử Giám – Lý Thần Lâm.”

“Huynh vậy mà không nhớ ta. Uổng công ta…” Lý Thần Lâm nghe xong liền hồn bay phách lạc.

Ta nhiều lần đối đầu với cô ta, đã từng thấy qua dáng vẻ chanh chua, cũng từng thấy dáng vẻ giận dữ của cô ta, nhưng lại chưa từng thấy được dáng vẻ tổn thương này.

“Vẫn luôn là như thế, trong mắt huynh chỉ có Tống Việt Việt. Suốt ngày cứ Tống Việt Việt dài Tống Việt Việt ngắn.” nói rồi, Lý Thần Lâm trừng ta một cái.

Đang yên đang lành bị trừng mắt, ta đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy những năm này cô ta luôn không vừa mắt với ta, chính là vì Nhan Trường Phong?

Nghĩ tới đây, ta lại trừng Nhan Trường Phong, Nhan Trường Phong vô tội nhìn ta.



Thôi bỏ đi.

Đại nhân đại lượng, tể tướng có thể ôm thuyền trong bụng(*), trái tim ta cũng vô cùng rộng lượng.

(*) nó là một câu chuyện, nhưng mà dài lắm, đại loại là kể về ông này làm tể tướng sau đó phát hiện vợ hay thiếp của mình gian díu với người hầu, ông này phát hiện nhưng vì mặt mũi nên không bắt tại trận, mà gọi bà này tới đọc cho một bài thơ, thế là bà này biết ông đã biết mọi chuyện rồi, nên cũng đối lại một vài câu, trong đó có câu trên, ông này nghe xong thì tha cho, còn cho tiền để thành toàn cho hai người, chuyện này được truyền đi, nên mọi người ca ngợi ông là người đại nhân đại lượng, hào phóng, khoan dung.

Lý Thần Lâm điều chỉnh lại tâm trạng tổn thương một chút, tiếp tục nói: “Các người định rời khỏi kinh thành ư?”

“Đúng vậy.” Nhan Trường Phong đáp.

“Vậy, bảo trọng.” Lý Thần Lâm mím môi, không nỡ mở miệng.

Bảo trọng cái gì mà bảo trọng, thích mà không dám theo đuổi?

“Tống đại tiểu thư.” Lý Thần Lâm lại nói.

“Vẫn nên gọi tên của ta đi. Ngươi gọi ta như vậy không quen.” Ta nghe cô ta gọi liền nổi cả da gà.

“Tống Việt Việt.” Lý Thần Lâm nói lại: “Cảm tạ ngươi không vứt bỏ huynh ấy.”

“Có lúc ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi, có thể làm tất cả những gì mình muốn.” Lý Thần Lâm cười nhìn ta, nhưng nụ cười ấy lại có chút khổ sở.

Tim ta rung lên, nhớ lại trước đây Tống Chi Chi cũng nói lời này với ta.

“Thiếu nữ khắp kinh thành đang nhìn vào tỷ.”

Cổ vũ cô ta: “Nếu như ngưỡng mộ, không bằng hành động đi.”

Lý Thần Lâm lắc đầu, thanh tỉnh nói: “Từ nhỏ ta đã được hưởng thụ từ cái danh phận tôn nữ của Tế Tửu Quốc Tử Giám, ăn sung mặc sướng, sai khiến nô tỳ, thì cần phải có trách nhiệm tương ứng với cái danh phận này. Hơn nữa, ta cũng biết được rằng bản thân mình không chịu nổi cuộc sống khổ cực bên ngoài, càng không chịu nổi sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác với mình.”

Cô ta ngưỡng mộ nhìn ta: “Tống Việt Việt, ngươi thực sự là một nữ tử lợi hại, từ trước tới nay không hề để tâm tới cái nhìn của người khác.” Trong mắt cô ta chính là sự ấm áp mà ta chưa từng thấy qua.

“Không nói nhiều với hai người nữa, gia gia ta mà biết được sẽ tức giận.” Lý Thần Lâm mỉm cười, lại nói một câu bảo trọng, liền quay người rời khỏi.

Ta nhìn bóng lưng của cô ta, nhất thời vô cùng cảm khái.

78.

Cuối cùng hai người bọn ta ra ngoài cổng thành tập hợp cùng với Lục Tử, lại cùng nhau tìm bọn nhũ mẫu.

Trước đây tách nhau ra, dự định là nếu trên đường ta có xảy ra vấn đề gì, bọn họ cách ta xa một chút, cũng dễ tìm cơ hội hành sự. Đáng tiếc ta không có nguy hiểm gì, những thứ này không phải dùng tới.

Nhũ mẫu nhìn thấy ta, kích động kéo ta lại nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng thở phào một hơi, nói: “May mà không xảy ra chuyện gì. Sau này cốc chủ tuyệt đối không thể tự hành động nữa, khiến người lo lắng bao nhiêu ngày.”

Nói xong, đầy áy náy nhìn Nhan Trường Phong, nói: “Nhan công tử kìm nén bi thương.”

Nhan Trường Phong gật đầu, nói ừ một tiếng, nói một câu đa tạ đã quan tâm.

Ta cho nhũ mẫu một ánh mắt, ra hiệu bà đừng nhắc tới nữa, nhũ mẫu hiểu được, liền lập tức chuyển chủ đề: “Hôn lễ của thiếu chủ Mạnh gia sẽ được cử hành vào tháng sau, bây giờ xuất phát, đi nhanh cũng cần phải tốn chút công phu.”

“Mạnh gia thiếu chủ, Mạnh Tề ư?” Nhan Trường Phong hỏi: “Hôn lễ của hắn?”

Ta gật gật đầu, nói: “Mạnh gia thiếu chủ trừ hắn ra thì còn ai nữa chứ? Hôn lễ định vào mùng 10 tháng 10.”

“Vậy mau chóng lên đường thôi, chỉ còn có nửa tháng nữa, thời gian cũng khá gấp gáp.” Nhan Trường Phong kiến nghị.



Thực ra cũng không gấp đến vậy.

Ta gọi nhũ mẫu qua, dặn dò bà dẫn vài người đi trước, cố gắng quay về kịp mùng 10 tháng 10, đem lễ vật đã chuẩn bị từ trước tới tặng.

“Cốc chủ không đi cùng bọn ta sao?” nhũ mẫu hỏi.

“Ta cùng Nhan Trường Phong đi từ từ, nếu kịp thì sẽ đi, không kịp thì đành thôi. Nhan Trường Phong vừa mới trải qua nhiều chuyện, ta cùng hắn đi chậm một chút coi như giải khuây.” Ta giải thích.

“Thực sự ta…” Nhan Trường Phong nói được một nửa, bị ta bóp cổ liền thay đổi: “Quả thực là ta muốn giải khuây.”

Ta vừa ý buông tay, vỗ vỗ vai hắn tỏ ý tán thành: “Ngươi đã nói như vậy, vậy thì ta đành ở lại chiếu cố ngươi thôi.”

Nhan Trường Phong gật gật đầu phối hợp: “Đúng.”

Ánh mắt nhũ mẫu phức tạp nhìn ta, giả vờ như không nhìn thấy chút gian dối của bọn ta, thỏa hiệp: “Vậy hai người cứ từ từ mà giải khuây.”

Ta liền sửa lại: “Là hắn muốn giải khuây, ta là đi cùng hắn.”

“Được được được, là Nhan công tử muốn giải khuây.” Nhũ mẫu bất lực nhìn ta, lại nhìn về phía Nhan Trường Phong, “Nhờ Nhan công tử chăm sóc cốc chủ của chúng ta.”

“Tất nhiên là vậy.” Nhan Trường Phong đáp.

Chính là như vậy, ta và Nhan Trường Phong đi từ từ, mất hai tháng rưỡi mới tới Bình Dương.

Trên đường đi 4 lần tranh đấu vì chính nghĩa, đi đường vòng ngồi thuyền lênh đênh trên sông mất 3 ngày, không ngờ cả hai đều say sóng, nôn thốc nôn tháo.

79.

11 tháng 11, cổng Bình Dương thành, gió nhẹ, trời trong.

“Muội không vào thành xem sao?” Nhan Trường Phong nhìn chằm chằm tôi.

“Thật đáng tiếc nhỉ, bỏ lỡ mất rồi.” ta chớp chớp mắt, giả vờ tiếc nuối.

“Tống Việt Việt.” Nhan Trường Phong gọi ta.

“Hử?”

“Muội không cần sợ.” Nhan Trường Phong giữ chặt vai ta, cúi người xuống nhìn ta, nghiêm túc nói: “Cho dù gặp phải người nào, xảy ra chuyện gì, thì ta luôn ở đây, sẽ không để một mình muội phải đau lòng đâu.”

Ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn vào hàng lông mi vừa cong vừa dày của hắn, bóng hàng mi rủ xuống tạo thành hình chiếc quạt, từng cánh từng cánh, dường như đang quét lên trái tim ta.

“Thôi bỏ đi, ván đã đóng thuyền. người ta đã cưới vợ rồi, ta còn đi làm gì nữa.” ta mỉm cười nói: “Về Tinh Nguyệt cốc đi, bảo Trân Châu làm một bàn thức ăn thật ngon cho chúng ta.”

Nhan Trường Phong không tán thành nhìn ta.

“Ăn chay.” Ta lại bổ sung: “Ta cùng ngươi ăn chay.”

Nói rồi, ta quay đầu ngựa, đi về Tinh Nguyệt cốc trước, nói lại: “Ngươi nhanh lên, mất dấu thì ta không đi tìm ngươi đâu đấy.”

Nhan Trường Phong lập tức thúc ngựa đuổi theo. Cứ như vậy truy đuổi, ấy vậy mà lại là tốc độ nhanh nhất trong mấy ngày trở lại đây.