Hôm nay, Dư Tẫn Niên cảm thấy mình như được quen Giang Chiết Liễu thêm một lần nữa.
Lúc Giang Chiết Liễu còn ở địa vị cao, y sẽ chẳng bao giờ cười đùa thoải mái như này cả, vẻ lạnh nhạt và tính tình tiết dục cũng nổi ngang với thực lực của y. Bởi vậy, mặc dù ngoài mặt Dư Tẫn Niên muốn y nghiêm túc một chút nhưng trong lòng thật ra lại đang nhẹ nhõm thở phào.
Không bị đám người kia làm cho đau lòng, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Thương thế của Giang Chiết Liễu trầm trọng không thể chữa, kết quả không khác gì so với những lần Văn Nhân Dạ thăm dò, tất cả kinh mạch đều vỡ vụn, quấn vào nhau y như một mớ bùi nhùi. Dưới tình huống này, thân thể y xảy ra chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên, huống chi hiện giờ chỉ là thị lực kém.
Khi Dư Tẫn Niên nói những lời này, thật ra Giang Chiết Liễu không có phản ứng nào, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt lẳng lặng nhìn lại đây, cảm xúc không hề thay đổi chút nào. Nhưng Văn Nhân Dạ bên cạnh nghiêm túc ngồi nghe lại tỏ vẻ cáu kỉnh, chốc chốc lại liếc mắt nhìn Giang Chiết Liễu một cái, cuối cùng tầm mắt ngừng lại trên đôi mắt y, thế nào cũng không rời mắt nổi.
Dư Tẫn Niên nói: "Giang Tiên Tôn, nếu ngươi vẫn muốn giữ lại đôi mắt này thì ở lại chỗ của ta đi, chứ loại bệnh nan y như này cần nhiều thuốc lắm. Đúng lúc gần đây ta mới viết một quyển dược thiện, để ta bảo mấy đứa nhỏ nhân sâm nấu cho ngươi. Còn tiền khám bệnh thì... Ân tình năm xưa vẫn còn đó, sao vãn bối dám đòi. Vả lại, đây còn là chuyện lớn có thể chứng tỏ y thuật ta đã lên đến đỉnh cao."
Giang Chiết Liễu gật đầu, biết chứng bệnh nan giải của mình vạn năm khó gặp, dù có chữa khỏi hay không thì đều có ích cho y tu. Thấy vậy, y bèn hỏi chuyện khác: "Hai nhóc nhân sâm ư? Chúng nó còn chưa cao bằng bếp đâu."
"Chuyện đó thì không cần phải lo." Dư Tẫn Niên nói, "Ta dám chắc trù nghệ của hai đứa nhóc đó sẽ giữ Giang tiền bối ở lại đấy."
Hắn nói với vẻ rất tự tin. Nhưng Giang Chiết Liễu đã tích cốc nhiều năm, đồ ăn trần gian có vị gì khéo y cũng chẳng nhớ nên y cũng không tin tưởng mấy lời này.
Sau đó, vị Y thánh này cứ dông dài mấy chuyện đẩu đâu suốt một canh giờ. Hắn nhiệt tình giải thích các phương án điều trị, các loại thuốc thang khiến cho Giang Chiết Liễu ngồi nghe mà đầu óc cứ như lọt vào sương mù. Cuối cùng y nghe đến mệt, chống cằm đáp một vài tiếng lấy lệ. Thế nhưng khi vô tình ngước mắt lên, Giang Chiết Liễu lại nhìn thấy đôi mắt Văn Nhân Dạ sáng rực, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú gật đầu.
... Chú tâm nghe vậy sao?
Màu mắt tím của Tiểu Ma Vương thường xuyên thay đổi theo ánh sáng và tâm trạng. Lúc này đây Giang Chiết Liễu nhìn hắn, y cảm thấy đôi mắt của vương tộc Ma giới này thật xinh đẹp, đặc biệt là khi chuyên chú, đôi mắt tím trầm ấy như phát sáng, hệt như một loại đá quý tuyệt thế vô song, bên trong thuần khiết không một hạt bụi.
Y nhìn người kia một lát rồi kéo ống tay áo hắn, thấy Văn Nhân Dạ quay đầu nhìn mình, Giang Chiết Liễu mới hỏi: "Ngươi nghe hiểu à?"
Văn Nhân Dạ nghiêm nghị đáp: "Nghe hắn nói thì phức tạp đấy, nhưng ta còn có tài năng thiên bẩm mà."
"Vậy hắn nói thế nào?"
"Ý hắn là," Văn Nhân Dạ trịnh trọng nói, "Dù ngươi có là một quả bong bóng đi chăng nữa, chỉ cần lập tầng tầng lớp lớp bảo vệ bên ngoài, ngươi muốn vỡ cũng không vỡ được."
Giang Chiết Liễu: "Còn có tài ví von nữa đấy."
Đến bây giờ, cuối cùng Dư Tẫn Niên cũng nói xong, hắn uống vài ngụm nước thấm giọng rồi kêu một tiếng, sai hai đạo đồng đi sắp xếp phòng ở. Sau đó quay sang nói với Giang Chiết Liễu: "Đằng sau quán Đan Tâm có một cái ao thuốc, đúng lúc có thể để ngươi dùng tiếp Ngọc Hồn Tu Thể Đan. Với cả..."
Dư Tẫn Niên nói đến đây mới nhớ ra Ngọc Hồn Tu Thể Đan là bảo bối của Ma giới, hắn nhìn thoáng qua Văn Nhân Dạ, vừa nghĩ vừa hỏi: "Ngươi... Là vị nào trong vương tộc Ma giới vậy? Có quen Ma Tôn không?"
Hàng năm Dư Tẫn Niên ở trong quán Đan Tâm nghiên cứu thuốc mới, thi thoảng mới ra ngoài tìm cảm hứng. Nhưng dù có ra ngoài, hắn vẫn thường đến Nhân giới hơn nên không biết nhiều chuyện của các giới khác lắm. Tỷ như việc Ma giới đổi chủ, hắn chỉ nghe được phong thanh, đến tên cũng không nhớ được nói gì đến dung mạo người nọ.
Nhưng vì Giang Chiết Liễu đang dùng bảo vật Ma giới, hơn nữa đôi mắt tím của Văn Nhân Dạ còn rành rành ra đó nên Dư Tẫn Niên đoán địa vị người này hẳn là không thấp, phỏng chừng là vì ù ù cạc cạc nên bị mỹ mạo Tiên Tôn hạ cổ... Với dung mạo ấy thì chưa cần kể đến Ma tộc, Dư Tẫn Niên hắn đến gần Giang Chiết Liễu thôi mà đã cảm thấy như đang kiểm tra định lực rồi.
Văn Nhân Dạ nhíu mày, nói: "Ta chính là Ma Tôn."
"À, ngươi chính là... Hả?" Dư Tẫn Niên nói được nửa chừng mới chợt nhận ra người kia vừa đáp cái gì, hắn sững cả người.
Hắn suy nghĩ một lúc, chậm rãi quay đầu nhìn Giang Chiết Liễu, thật lòng cảm phục: "... Tiền bối đã ra nông nỗi này rồi, vậy mà vẫn chấp nhận hy sinh bản thân để ổn định Ma giới. Tấm lòng vị tha này, vãn bối thán phục vô cùng."
Giang Chiết Liễu cũng đang nhìn Văn Nhân Dạ, hơi ngạc nhiên chứ không khiếp sợ cho lắm. Y ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ừm... Không hổ là ta."
Xét về trình độ, năm đó cha Văn Nhân Dạ cũng không thể nào sánh kịp hắn. Tôn vị thay đổi, tuần tự tiếp nối là chuyện đương nhiên. Chuyện ngoài ý muốn chính là...
"Tôn chủ..." Y thuận theo sửa lại xưng hô, nhướng mày nói, "Tấm lòng vị tha không cầu hồi đáp mà tôn chủ dành cho ta, thật khiến Giang Chiết Liễu ngại ngùng."
Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm đôi mắt đen sâu thẳm của y, cúi người lại gần. Mùi tùng bách thoang thoảng trên người hắn hòa vào ma khí bay lại đây, gần như bao phủ khắp người Giang Chiết Liễu.
Dáng vẻ ung dung của Tiểu Ma Vương xen lẫn chút ít thấp thỏm, môi mỏng mím chặt, cực kỳ chính xác bảo trì khoảng cách gần nhất với ranh giới của Giang Chiết Liễu để y không tránh đi. Sau khi đến gần, hắn mới trầm giọng nói: "Không phải không cần hồi đáp. Ta muốn nhốt ngươi lại, bí mật nuôi* ngươi."
Giang Chiết Liễu nhìn hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hầu kết Văn Nhân Dạ phập phồng, giọng điệu hơi căng thẳng: "... Sau đó dùng vũ lực, bắt ngươi về Ma giới."
Giang Chiết Liễu suýt bật cười, dí tay vào trán Tiểu Ma Vương, nói: "Được thôi."
Văn Nhân Dạ không ngờ y sẽ đồng ý, khẽ ngẩn người. Lúc sau bị y chọc vào trán, hắn mới nắm chặt ngón tay lạnh lẽo thon dài, chêm vào một câu: "Ta là Ma Tôn giết người không chớp mắt, ăn người không nhả xương, sao ngươi chẳng sợ chút nào thế?"
Hai người nói chuyện hòa hợp đến mức Dư Tẫn Niên không tìm được cơ hội xen vào, hắn chỉ đành viết các yêu cầu lên giấy đưa cho Văn Nhân Dạ. Nhưng dựa vào quan sát của hắn, mấy cái gì bảo vật Ma giới này, Giang Tiên Tôn mà thích khéo khi Văn Nhân Dạ còn sẵn lòng coi đấy là mấy cục kẹo để dâng lên.
Hai ba ngày sau, Dư Tẫn Niên đã hoàn toàn được mở mang hiểu biết về đam mê của vị Ma Tôn tân nhiệm này ——
Một lần nữa, Văn Nhân Dạ lại sắp xếp phòng Giang Chiết Liễu y như đang xây tổ.
Ban đầu, mỗi gian nhà trong quán Đan Tâm đều giản dị, thanh tịnh. Nhưng Văn Nhân Dạ người này... Ma này thật sự quá kén chọn. Hắn đổi lại tất cả đồ vật, trên mặt đất cũng trải một lớp thảm lông có viền bằng tơ vàng chỉ bạc. Vừa đẩy cửa phòng ra thì đã bị cảm giác xa hoa, đắt đỏ nhưng cũng không kém phần lãng mạn ập vào mặt.
Giang Chiết Liễu ngồi trong phòng, quả thực là báu vật quý nhất trong này, đẹp đến kinh người.
Những thứ này vẫn bình thường, mãi đến khi Dư Tẫn Niên phát hiện một tủ... Quần áo.
Nào thì tiên bào mang cấm chế, áo choàng lông thú quý hiếm, còn có cả mấy cái trường bào rực rỡ đính đầy trân châu đá quý, đủ thứ đủ kiểu, không sao đếm xuể.
Ngày hôm ấy đến bắt mạch định kỳ, Dư Tẫn Niên trơ mắt nhìn nai con đi cùng Giang tiền bối mở tủ quần áo ra, ôm đến một kiện áo choàng nhung mỏng màu đen có bảy tầng cấm chế sang quý khôn kể trong Tu chân giới, thuận miệng lẩm bẩm: "Hãy để ta chiêm ngưỡng Kỳ Tích Liễu Liễu* ngày hôm nay nào..."
... Đâu đâu cũng tràn ngập cảm giác ngọc sáng bị vấy bẩn.
Trái lại Giang Chiết Liễu rất bình tĩnh tiếp nhận tình huống này, việc Văn Nhân Dạ thích xây tổ thích xây tổ cho y cũng không phải ngày một ngày hai, mà chút đam mê thay trang phục nho nhỏ của A Sở cũng không phải khó chấp nhận. Không sao, mọi thứ đều tốt, đều rất ổn, tâm thái y đã sớm đạm nhiên, dường như dù ngày mai có phải xuống mồ thì y vẫn bình tĩnh khoai thai như vậy.
Thường Càn và A Sở cũng đến đây cùng y, hai đứa chúng nó ngồi trong chiếc xe ngựa thứ hai. Mà Thường Càn đã bị trù nghệ của mấy nhóc nhân sâm hấp dẫn, mấy ngày nay toàn ở lì trong phòng bếp học trộm.
A Sở lại khác, nhóc A Sở vẫn thích xoay quanh y nhất. Không có việc gì cũng phải sáp lại hít một hơi rồi mới vui vẻ đi làm chuyện khác. Tu hành thì chẳng nghiêm túc chút nào, thế nhưng ở khía cạnh hít y này thì lại rất nghiêm túc, còn cực kỳ chuyên nghiệp.
A Sở ngồi bên cửa sổ, chế thuốc theo chỉ định của y sĩ, gom một đống chai lọ về đựng thuốc, chia đều phân lượng mỗi ngày. Sau đó, nhóc sờ bên ngoài bát dược thiện, thấy độ ấm vừa phải thì tung tăng nhảy đến đưa bát thuốc cho Giang Chiết Liễu.
Tuy thị lực Giang Chiết Liễu không còn tốt như trước, nhưng y vẫn rất thích đọc sách. Hơn nữa nơi này của Dư Tẫn Niên lại có rất nhiều tiểu thuyết ái tình, cũng coi như là còn giữ được chút lạc thú cuối cùng.
Giang Chiết Liễu nhận bát thức ăn, cân đo một chút phân lượng. Y thấy hai nhóc nhân sâm kia đang muốn vỗ béo y, không thì sao lượng cơm lại càng ngày càng nhiều như này.
Có điều là bọn nhóc đó nấu cơm ngon thật. Giang Chiết Liễu vừa thong thả, nhãn nhặn ăn cơm, vừa nghe A Sở lẩm bẩm lầm bầm tính ngày tháng, tựa hồ cuối cùng cũng tính đúng, nhóc chớp chớp đôi mắt: "Anh tiên ơi, anh tiên à. Có phải hôm nay anh nên ngâm thuốc tắm không?"
Động tác Giang Chiết Liễu khựng lại, ngước mắt liếc nó một cái, lông mi tuyết trắng mảnh dài khẽ rung động.
Hôm nay Văn Nhân Dạ không ở đây, là bởi vì...
"Anh Văn Nhân hình như đang ở ao thuốc chờ anh đó!" A Sở ôm mặt, nháy mắt với y, "Có phải các anh sẽ như này như này, rồi như này như này. Sau đó em sẽ... Ấy da!"
Nhóc bị Giang Chiết Liễu cốc đầu.
Giang Chiết Liễu chầm chậm nói: "Bớt đọc sách ở chỗ này đi."
A Sở nhìn y vừa nói, vừa lật giở tranh minh họa của cuốn sách sắc tình kia, phồng má thì thầm: "Nhưng anh vẫn xem kia mà..."
"Ta đang mở mang kiến thức." Giang Chiết Liễu nghiêm trang nói.
A Sở: "À... Vậy thì em chỉ đang háo sắc... Á... Đừng đánh, đừng đánh, đánh nữa là em ngốc giờ QAQ..."
————
Xung quanh ao thuốc của Dư Tẫn Niên trồng rất nhiều linh thực, tất cả đều là cây ưa bóng không cần ánh sáng mặt trời, đa số đều sẽ nở hoa.
Linh thực phủ kín thành ao bằng bạch ngọc, nước ấm bên trong đã được điều chỉnh, thế nhưng còn hơi nóng.
Đúng lúc Giang Chiết Liễu cảm thấy buồn ngủ, đốt ngón tay y bị một bàn tay nắm lấy. Tiểu Ma Vương ở bên cạnh y, nhỏ giọng nhắc nhở y đừng ngủ, không thì sẽ không hấp thụ được hết dược hiệu.
Sóng nước khẽ gợn, chầm chậm tản ra. Thành ao thuốc có thắp hai ngọn đèn, giá đèn được trang trí bằng hoa cỏ cùng dây leo.
"... Lần thứ hai tới Ma giới chơi?" Giang Chiết Liễu gắng gượng tỉnh táo, nương theo lời người kia nhớ lại, "Đứa nhóc đó chính là ngươi sao?"
Văn Nhân Dạ không ngờ rằng lúc nhắc đến lần đó, y chỉ coi mình là một đứa trẻ: "Khi đó ta đã rất lợi hại rồi."
Mặc dù hiện tại trước mặt Giang Chiết Liễu, có đôi khi hắn vẫn lộ ra tính khí trẻ con.
Giang Chiết Liễu nghĩ ngợi một hồi mới nhớ ra đúng là y có ra mạt đánh tan khiêu khích của hắn, thuận miệng hỏi: "... Ta động thủ với ngươi thật à? Nếu tâm trạng ta mà xấu hơn một chút, rất có thể ngươi sẽ mất mạng đấy."
Văn Nhân Dạ nắm tay y, nhìn chăm chăm vào mái tóc tuyết trắng ướt sũng vương trên vai y, nhỏ giọng nói: "Ngươi sẽ không. Lúc đó là thời điểm tốt nhất để hòa hảo quan hệ với Ma giới, sao ngươi lại hạ sát thủ được?"
Giang Chiết Liễu cuối cùng cũng mường tượng ra khung cảnh khiến người kia lưu luyến khôn nguôi. Chỉ là trong trí nhớ y, sự kiện này cực kỳ mơ hồ, so với chuyện Văn Nhân Dạ vừa kể thì tự dưng có cảm giác hư ảo kỳ lạ.
"Chỉ vì chuyện này ư?" Giang Chiết Liễu nói, "Ngươi cũng thù dai thật đấy."
Văn Nhân Dạ nghẹn lời: "Không phải mang thù, mà là..."
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt đen nhắn của đối phương, trái tim vốn đang yên đang lành lại bắt đầu nhảy loạn xạ, lại đùa chết mấy con nai trong lòng, cứ mỗi lần đứng trước Giang Chiết Liễu, lần nào hắn cũng tốn mất vài con nai. Cuối cùng hắn cũng không chịu được, hầu kết khẽ trượt xuống, vươn tay che lại mắt đối phương.
Hai mắt Giang Chiết Liễu tối sầm, y còn chưa phản ứng kịp: "... Thế nào? Ngươi còn không cho ta nói?"
Hơi thở của người kia dồn dập, bầu không khí căng thẳng như cộng hưởng cùng đáy lòng ngập tràn cảm giác mập mờ, muốn nói lại thôi.
Một tay Văn Nhân Dạ bao trùm lên đôi mắt của Giang Chiết Liễu, cảm nhận được đôi mi trắng tuyết mảnh dài khẽ cọ vào mỗi khi chớp mắt, lòng bàn tay hắn nóng bừng, ngứa ran hết cả lên. Một tay hắn đỡ bờ vai của y, cách một tầng áo mỏng ướt đẫm dán vào vai Giang Chiết Liễu.
Cơ thể dưới lòng bàn tay mỏng manh yếu ớt, sờ được cả xương khiến hắn không dám cử động. Văn Nhân Dạ cảm thấy mình hết sức hồi hộp, hắn thấy nói mấy lời này còn căng thẳng hơn cả lúc dẫn đầu nhóm đại ma chém giết ở cự môn Huyền Thông. Hắn lạc cả giọng, âm thanh phát ra cứ khàn khàn, trầm xuống, giống như đang dâng hết thảy tình ý của mình lên nơi mềm mại nhất trên trái tim, tùy ý để cho y dụng hình.
Nhưng Giang Chiết Liễu đâu phải loại người này, dường như y nhận ra bầu không khí đã thay đổi, cũng trầm mặc theo một lát. Y không thúc giục hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ta không thể nhìn ngươi sao?"
Những lời này làm Ma Tôn đang rối thành một nùi vì gặp được mối tình đầu tìm được trọng tâm câu chuyện, hắn sát lại bên tai đối phương, giải thích: "Ngươi nhìn ta, khiến ta nói gì cũng không dám."
Vành tai Giang Chiết Liễu bị phả vào đến mức nóng bừng, hoặc cũng có lẽ không phải do hơi thở của người kia nhuốm vào, mà là do tự tai y nóng lên.
"Ta không phải mang thù." Văn Nhân Dạ nói, "Thật ra ta..."
Lời hắn lại ngừng lại, như thể mấy chữ kia chính là trở ngại không thể vượt qua. Văn Nhân Dạ thầm mắng bản thân không có tiền đồ, vừa thấy người này là bắt đầu trở nên vô dụng, chẳng nghĩ được điều gì.
Sau vài hơi thở, Giang Chiết Liễu nhận thấy có một thứ mềm mại hạ xuống mi tâm. Một nụ hôn cần rất nhiều dũng khí, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước bay nhanh. Bàn tay che mắt của đối phương dời dần đi, hơi thở càng ngày càng nóng bỏng.
Y nghe thấy giọng nói của Văn Nhân Dạ, trầm khàn, nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Người... Đã hiểu chưa?"
Giang Chiết Liễu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tím trầm của đối phương đang ngóng nhìn mình sáng lên, chân thành mà bền bỉ. Mặc dầu hắn chẳng nói gì, nhưng đã dâng cả trái tim mình lên.