Văn Nhân Dạ đương nhiên không bị phân tâm bởi cái cớ “sửa cửa” này. Hắn nhìn chằm chằm vệt máu trên môi Giang Chiết Liễu, vươn tay cởi khuy áo kim loại ra, chiếc áo choàng dính máu theo đó rơi xuống đất.
Văn Nhân Dạ dùng lòng bàn tay không bị dính máu lau vết đỏ trên môi người kia, nhíu mày: “Ngươi nghiêm túc chút.”
Cánh môi Giang Chiết Liễu rất mềm, hơi lành lạnh, chạm vào dường như cảm nhận được cả hơi thở của tuyết đầu mùa.
Giang Chiết Liễu nắm nắm lấy cổ tay hắn, không để tâm chút nào đến vết máu chưa khô trên cánh tay đối phương. Y nhìn lướt qua cánh tay của Văn Nhân Dạ, không phát hiện ra vết thương nào nên không hỏi gì nữa, nhìn lên hai sừng trên đầu hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu ma tộc à… Sư đệ ta đập hỏng cửa, không may mới đụng trúng vòng tay ta thôi.”
Văn Nhân Dạ nhíu chặt mày: “Sao có thể sơ ý như thế được?”
Gọi hắn là ma tộc cũng chẳng ngoa. Bởi chỉ cần tầm mắt hắn rời khỏi Giang Chiết Liễu, khí thế hung thần ác sát kia lập tức vọt ra tứ phía, hệt như ác nhân trong thư tịch đời thường. Điệu bộ đi một bước giết một người, không có một chút nể nang gì cả.
Văn Nhân Dạ quay người, nhìn lướt qua cửa lớn bị hỏng. Men theo đường nhỏ bị vạch ra trên nền tuyết, hắn nhìn thấy bóng dáng ai đó chống vỏ kiếm gượng đứng dậy.
Hắn nhận ra thanh kiếm kia, cũng nhận ra chiếc vỏ kiếm này.
Vỏ kiếm Lăng Tiêu màu xanh nhạt, làm từ huyền băng ngàn năm. Bên trên có rất nhiều hoa văn kỳ trân dị thú, có cả hoa văn lẫn danh hào của Tứ Tượng, thậm chí còn có cả hai chữ “Lăng Tiêu” phức tạp vị sư tổ lập phái khắc nên, khí thế hào hùng.
Lần đầu Văn Nhân Dạ nhìn thấy thanh kiếm này là khi nó nằm trong tay Giang Chiết Liễu, vỏ kiếm bằng băng toả ra khí lạnh sắc bén. Trên mũi kiếm có một đường máu đỏ tươi, khắc nên vết thương trên ngực, nhuốm máu đầu tim của hắn.
Giang Chiết Liễu xoay cổ tay thu kiếm. Mũi kiếm được tra vào vỏ, một phen kiếm ý kinh tâm động phách, đầy khí khái Lăng Tiêu kia cũng được che lại, chớp mắt trở nên yên lặng.
Văn Nhân Dạ nắm chặt tay, tiếng xương cốt ma sát vang lên giòn giã. Sát tính chưa nguôi khiến mắt hắn tím sậm lại, máu tươi ẩm ướt cả người tí tách chảy xuống theo đầu ngón tay.
Ma thể này là do hắn vội vàng đổi lại lúc quay về. Bình thường bản thể Ma tộc đều rất dữ tợn, hắn cuống cuồng thu về nên vẫn lúc tới đây vẫn chưa biến đổi xong. Mãi đến lúc này, hai chiếc sừng rậm rạp hoa văn trên đầu hắn mới im hơi lặng tiếng mà biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Ngay khi hắn đến gần Chúc Vô Tâm thì bị Giang Chiết Liễu nhẹ nhàng gọi lại.
Ngoại trừ y, trên đời này không có ai có thể gọi được Ma Tôn đại nhân. Nhưng lúc này lửa giận của Văn Nhân Dạ đã bốc lên ngùn ngụt, cả y cũng không thèm nghe, quay lưng về phía Giang Chiết Liễu lạnh lùng thốt: “Thế mà ta không biết trời sinh ngươi thích làm người tốt như này đấy? Bị đánh không giáng trả, bị mắng cũng không cãi lại sao?”
Hắn sao nỡ nổi giận với Giang Chiết Liễu, có thể nói được hai câu này đã là đang cực kỳ tức giận.
Văn Nhân Dạ vươn tay, biến ra một thanh trường đao đen nhánh từ giữa không trung. Chuôi đao được đúc bằng tinh thạch đỏ như máu, thân đao vừa dài vừa mảnh, rộng chừng hai ngón tay, không biết là làm từ chất gì. Một chất lỏng đen kịt chậm rãi chảy xuôi từ phần cong của mũi đao xuống.
Sát khí của Văn Nhân Dạ quá nặng. Lúc hắn cầm mặc đao Sát Cốt đi tới, Chúc Vô Tâm đã dám chắc rằng hôm nay gã phải chôn thây tại đây.
Văn Nhân Dạ dùng song đao, một đen một đỏ, mặc đao Sát Cốt, huyết đao Trảm Hồn. Một thanh chôn vùi thân thể, nghiền xương thành tro, thanh còn lại thì như cực hình mà chém thẳng lên nguyên thần, phanh thây xé xác thần hồn.
Chúc Vô Tâm chống kiếm Lăng Tiêu kiếm đứng dậy, nhìn chằm chặp Văn Nhân Dạ. Đương lúc thanh đao đen ẩn chứa ma khí dữ dội kề sát mặt gã, thì Chúc Vô Tâm nghe thấy giọng nói lạnh lùng hờ hững của sư huynh.
“Văn Nhân Dạ.” Giang Chiết Liễu nói, “Nếu ngươi giết sư đệ ta, dù ta có xuống suối vàng thì cũng không còn mặt mũi nào gặp lại ân sư.”
Chỉ mình y mới có thể gọi được vị này lại. Giang Chiết Liễu nói có một câu này đã cảm thấy phế tạng đau như cắt, ho khù khụ. Thế nhưng y vẫn cau mày nói tiếp: “Song nếu ngươi thật sự muốn đánh cũng chẳng sao, ta không muốn ép ngươi. Chẳng qua là…”
Y khẽ ngừng lại.
“Lúc sư phụ lâm chung đã cầm tay ta, nhờ ta bảo vệ hắn cả đời.” Giang Chiết Liễu nhìn bóng lưng hắn, ngữ điệu càng dịu dàng, chậm rãi nói, "Đường dài trăm dặm, người đi quá 90 cũng mới chỉ là nửa chặng đường*. Giờ ta chỉ còn cách phía bên kia cuộc đời có một bước nữa thôi.”
Ma khí trước mặt Chúc Vô Tâm dùng dằng chẳng biến mất.
Sau một lát, thanh đao từng nhuốm máu bao nhiêu kẻ mới rút về, tàn nhẫn đâm xuống nền tuyết, khiến tuyết ở bốn phía bay lên tán loạn.
Văn Nhân Dạ đứng giữa hai người, quay lại nhìn chăm chăm vào Giang Chiết Liễu, nói: “Sao lại nói chỉ cách một bước? Ta đã cho phép ngươi chết chưa.”
Giang Chiết Liễu hơi ngẩn ra, nghe thấy giọng nói cố chấp của hắn.
“Ta sẽ không giết gã, nhưng ngươi phải chữa bệnh cùng ta. Ngươi mà còn từ chối thì ta sẽ làm thịt gã ngay lập tứci!”
Tiểu ma vương chầm chậm buông tay. Đao đen mảnh dài giữa không trung cũng nương theo ngón tay mà tiêu tán rồi nhập vào cơ thể.
“Chớ có nói gì mà ngươi muốn tự mình quyết định sống chết. Giang Chiết Liễu, ngươi chưa từng sống vì bản thân mình, sao dám cảm thấy không có gì để luyến lưu?” Văn Nhân Dạ đi đến trước mặt y, ma văn trên cổ lờ mờ tỏa sáng, tức giận chưa nguôi, “Ta muốn ngươi ngoan ngoãn điều trị, ngươi phải nghe ta.”
Giang Chiết Liễu trầm lặng một lát, nói: “Bệnh của ta nguy kịch, dù dùng thuốc hay châm cứu cũng không chữa được.”
“Nói bậy nói bạ!” Văn Nhân Dạ không chớp mắt, nhìn y chằm chặp, “Ngươi hứa với ta là sẽ cố gắng chữa bệnh. Nghe lời ta, chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn. Một lúc lâu sau, y mới hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Bắt ta ở lại có ích gì đâu. Ta cũng chẳng nhớ mong điều gì…”
“Thế thì nhớ đến ta đi.”
Lời này bật thốt lên giữa tiếng gió lạnh gào thét, chọc thủng tất cả những trở ngại và do dự.
Giang Chiết Liễu không biết nên nói gì cho phải. Y nhìn vào mắt Văn Nhân Dạ, bỗng cảm thấy ngay cả người như mình cũng không thể nào cưỡng lại tấm lòng chân thành ấy. Huống chi đây còn là kiểu chân tình sục sôi nhiệt huyết, trực tiếp biểu lộ trước mặt này.
Y nắm ngón tay Văn Nhân Dạ, khẽ dỗ một câu: “Ta đồng ý với ngươi. Đừng tức giận nữa, nhé? Tiểu ma vương, sau này ta sẽ không gặp gã nữa.”
Dù Ma Tôn đại nhân có là con nhím thì cũng bị những câu này vuốt cho cụp gai. Lúc Giang Chiết Liễu nói những lời này, giọng y nhỏ nhẹ mà dịu dàng, còn có cả một chút bao dung.
Văn Nhân Dạ nắm chặt tay y, tự dưng thấy ghen tị với Chúc Vô Tâm.
Ghen tị vì gã đã được hưởng thụ sự bao dung và yêu thương vô điều kiện của Giang Triết Lục nhiều năm như vậy mà không hề hay biết, thậm chí mọi chuyện đã ra nông nỗi này rồi mà gã vẫn khiến y phải nhún nhường vì dính dánh tới hai chữ “trách nhiệm”. Gần như đây không còn là trách nhiệm trói buộc Giang Chiết Liễu nữa, mà là thói quen của y.
Là thói quen bảo vệ người khác.
Văn Nhân Dạ đến gần ôm lấy y, nhắm mắt ôm y thật chặt, khàn giọng nói: “Người ta đặt ở trong lòng ta còn sợ làm bẩn y, cớ gì ta cho kẻ khác chạm vào?”
Giang Chiết Liễu im lặng, mãi sau y mới vuốt lưng an ủi hắn, dỗ được tên sư tử đang xù lông này. Y nhẹ giọng nói: “Không sao… Không có ai ức hiếp ta cả, ta cũng không phải chịu uất ức gì.”
Văn Nhân Dạ mở mắt nhìn y một cái, biết ngay người này hoàn toàn không hiểu mình đang giận cái gì. Y càng nói thế, Văn Nhân Dạ càng buồn bực. Hắn vươn tay vuốt mái tóc dài trắng như tuyết của đối phương, nói: “Ngươi uống thuốc trước đi...”
————
Văn Nhân Dạ không biết Chúc Vô Tâm đi từ lúc nào, mà hắn cũng không muốn biết. Đối thoại và hứa hẹn giữa hắn và Giang Chiết Liễu vẫn luôn có sức nặng tựa như ngàn vàng. Mặc dù trong lòng hắn chỉ muốn giết quách người đi cho xong, nhưng nghĩ đến cảnh Giang Chiết Liễu sẽ thất vọng về hắn, Văn Nhân Dạ cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.
Cửa lại được sửa xong, cuối cùng thì cũng thống nhất với phong cách của căn nhà gỗ nhỏ này. Chẳng qua màu sắc biến thành màu đen kịt u ám tựa như miệng của một con thú dữ, không giống nơi Tiên Tôn ẩn cư mà lại giống chỗ ở của mấy đại ma đầu tà tu.
Thế nhưng Giang Chiết Liễu cũng không đặt nặng chuyện này lắm, ngay cả ngọc thạch đỏ rực do Liệt Chân chế ra y còn không ghét, đương nhiên là sẽ không chê gì cái cửa mới này.
Văn Nhân Dạ sắc thuốc lần nữa, đặt lên bàn đợi nguội. Thường Càn mới mua đồ ở dưới chân núi về, suýt nữa không tìm được cửa. Nó cứ ngạc nhiên nhìn mãi.
Giang Chiết Liễu ngồi trên ghế, trên đùi đắp chiếc áo choàng lông nhung trắng muốt kia. Y vươn tay thoa thuốc cho nai con A Sở đang nước mắt lưng tròng.
Sừng trên đầu A Sở đã nứt ra, từ giữa đỉnh sừng bán trong suốt xuất hiện một vết nứt hồng hồng, tơ máu cùng với một vài mạch máu nhỏ đã vỡ nát, trông khá đau.
Nó ghé vào đầu gối Giang Chiết Liễu, cay đắng thầm thì: “Quả nhiên là trùm phản diện mà. Dù ta không đọc phần cốt truyện đằng sau thì ta vẫn thấy kiểu gì người này cũng là tai họa của anh tiên.”
Giang Chiết Liễu vừa bôi thuốc mỡ lên vết thương của nai con, vừa bảo: “Sau này tu hành xong thì đừng lộ sừng. Sừng mới mọc rất mềm, chỉ cần ngoại lực tác động một cái kinh mạch bên trong đã vỡ ra.”
A Sở đáng thương gật đầu, cọ cọ Giang Chiết Liễu, hỏi: “Anh ơi, sao anh lại không giết gã vậy? Diệt trừ hậu hoạn, làm một mẻ, khỏe một đời.”
Động tác Giang Chiết Liễu dừng lại, nói: “Vậy thì phái Lăng Tiêu phải làm sao?”
A Sở không nghĩ tới chuyện này, lập tức đờ người.
“Ta là một phế nhân, đã không thể nào chấp chưởng Lăng Tiêu nữa.” Giang Chiết Liễu hờ hững nói, "Cơ nghiệp vạn năm, thứ ta che chở lót đường hơn một ngàn năm không đáng bị hủy trong một sớm một chiều như vậy.”
“Nhưng mà… Không thể để người khác quản lý sao…”
“Vàng đỏ nhọ lòng son, đổi ai cĩng như vậy thôi.” Giang Chiết Liễu nói, “Vô Tâm chỉ là tùy hứng, tội không đáng chết. Nếu người che chở hắn là ta, người giết cũng là ta. Thất bại trong gang tấc há chẳng phải buồn cười.”
A Sở cái hiểu cái không gật đầu. Nó chỉ là một người xuyên sách vô tội, còn chưa đọc hết bộ truyện này, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn ôm đùi vai chính, y nói gì cũng gật đầu vỗ tay.
Nhưng những lời này của Giang Chiết Liễu không phải nói cho nó nghe, mà là nói cho Văn Nhân Dạ ở bên cạnh.
Y dời mắt nhìn tiểu ma vương đang giận dỗi nhìn chằm chằm bếp thuốc, chẳng thèm nói với y một câu nào.
Ánh đèn lập lòe, Giang Chiết Liễu nhìn hắn trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Ngươi đang làm gì trước khi gấp gáp trở vậy? Có quan trọng lắm không?”
Trước khi Văn Nhân Dạ quay về gấp, Ma giới đang mở ra Huyền Thông cự môn thứ ba, diệt trừ dị chủng bên trong. Đương lúc chiến sự trong thế như chẻ tre, trong đầu hắn bỗng vang lên âm thanh chấn động của chiếc vòng, không kịp suy nghĩ đã về bên cạnh y.
Huyền Thông cự môn thật ra cũng không phải là một cánh cửa, nó là một cái khe dưới nền đất. Ma giới hoang vu cằn cỗi, nhờ vào ba cái Huyền Thông cự môn do tạo hoá ban tặng mới có thể thu hoạch nhiều tài nguyên và bảo vật như vậy. Dưới khe đó có rất nhiều giống loài dị tộc, chưa mở linh trí, cực kỳ hung ác.
Chiến cuộc khi đó đã ổn định, theo lý thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Văn Nhân Dạ nhìn nước thuốc nóng bỏng, nói: “Không có việc gì.”
Sau khi nói xong, hắn quay đầu nhìn y một cái, đúng lúc thấy Giang Chiết Liễu cúi đầu cầm hộp thuốc mỡ, lông mi khẽ rung động, phủ xuống mí mắt một lớp bóng nhàn nhạt. Hắn ngừng nói, một lúc sau mới tiếp tục.
"Cả người ta đầy máu có doạ ngươi không?"
Giang Chiết Liễu kinh ngạc nhìn hắn, ngữ khí mang chút ý cười, đùa cợt đáp: “Năm đó ta trấn áp biên cảnh Ma giới cũng cả người toàn là máu, ngươi có bị doạ không?”
Lúc này Văn Nhân Dạ mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn. Nhưng lúc Giang Chiết Liễu trấn áp biên cảnh Ma giới hắn vẫn còn nhỏ nên mới chỉ nghe thấy chứ không được tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Đợi thuốc nguội, Giang Chiết Liễu được mấy ngụm thì nghe thấy giọng nói của người kia.
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Đan Tâm Quan.”
Ba chữ Đan Tâm Quan này cũng không hề xa lạ, thậm chí vị y tu cần đi tìm cũng rất quen, danh tiếng ở các giới đều như sấm bên tai.
“Tìm Dư Tẫn Niên?” Giang Chiết Liễu nói, “Hắn không cứu ngươic tàn phế sắp chết.”
“Ngươi không phải.”
“Được được được, ta không phải.” Giang Chiết Liễu chỉ có thể nghe theo hắn, trấn an, “Ta sẽ cố gắng sống sót, đều nghe ngươi.”