Tối nay đúng là có sao băng thật.
Giang Chiết Liễu tính ra chuyện này trước lúc vá lớp kết giới. Núi Chung Nam tọa lạc nơi hảo lánh nên cũng rất phù hợp để ngắm sao băng lần này.
Năm đó khi Giang Chiết Liễu vẫn còn tu vi, y đã sớm đoán được cảnh tượng đêm nay. Nhưng lúc ấy, y không ngờ rằng bản thân lại có một ngày buông bỏ hết thảy, bình thản ngắm nhìn như này.
Bờ vai Giang Chiết Liễu được một chiếc áo choàng trắng muốt ôm lấy, lông nhung mịn màng tinh xảo nhẹ nhàng ôm sát thân mình. Bên cạnh cổ áo có một sợi dây màu đỏ được Văn Nhân Dạ buộc chặt, một ngọn gió cũng không lùa vào được.
Trên đầu gối y có đặt một chiếc lò sưởi tay của Ma tộc, ấm áp kề sát vào lòng bàn tay y. Lúc này, bốn phía tĩnh lặng, màn đêm dày đặc, ánh sao lập loè.
Trên núi Chung Nam đâu đâu cũng có tuyết rơi, ở đình nhỏ cũng không ngoại lệ. Giang Chiết Liễu ngồi trong đình nhỏ trên đỉnh núi, ấm rượu đun trên bàn đá sôi lên, tiếng bọt khí vang lên ùng ục.
Chẳng qua đấy là của Văn Nhân Dạ, còn y thì an phận uống trà.
Lúc Giang Chiết Liễu cúi đầu uống trà, mái tóc dài màu tuyết trắng khẽ phất phơ theo làn gió đêm, im hơi lặng tiếng xoã xuống vành tai. Trong mắt Văn Nhân Dạ, cảnh ấy mỹ lệ đến mức tưởng chừng như ảo cảnh, chẳng thể nhìn thấu.
Ma Tôn đại nhân sợ Giang Chiết Liễu lạnh nên che kín cả người y, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy trên người y thật lạnh, mãi cũng chẳng dễ gì mà ấm lên được.
"Thế nên thói quen của ngươi là lấy đại cục làm trọng sao?" Văn Nhân Dạ còn chưa quên chuyện trước kia, vẫn chưa hết bực. Hắn vừa rót rượu vừa nói, "Kiểu người như ngươi sớm muộn gì cũng bị mệt chết."
Thật ra những lời này của Văn Nhân Dạ cũng chẳng hung dữ lắm, trên cả đó, lại là vẻ thất vọng mịt mờ.
Giang Chiết Liễu nghe xong cũng không tức giận, ngược lại, y gật gù tán thành, nhấp một ngụm trà đắng rồi bình: "Chết kiểu này ta cũng nghĩ đến nhiều lần, may mà giờ vẫn còn thoải mái lắm. Có lẽ ta vẫn còn có thể hy vọng được an ổn lúc tuổi già... Ngươi sẽ chôn cất cho ta chứ?"
Ai cũng không thể đoán được tâm trạng Văn Nhân Dạ lúc này. Hắn nhìn chằm chằm Giang Chiết Liễu, như thể núi lửa lâu chưa tuôn trào: "Ta thèm vào mà quan tâm ngươi chết ở đâu."
Tên ma tộc này vẫn quen thói miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo như vậy. Hắn càng để ý, càng cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy chẳng đáng gì mà người kia phải làm như vậy, ắt càng không chịu mở miệng khuyên lơn. Lòng hắn như có ngọn lửa cháy như thiêu như đốt, vậy mà chỉ bằng một câu của Giang Chiết Liễu, ngọn lửa ấy đã tắt ngúm, chỉ còn lại vài đốm lửa sắp lụi tàn, cháy đến cả tim đều đau.
"Tuyệt tình." Giang Chiết Liễu lại bình thêm một câu, y ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn từng chòm sao lập loè giữa màn đêm, "Ngươi còn trẻ, lại rất có thiên phú. Con đường phía trước ắt sẽ dễ dàng."
Lúc nói chuyện, Giang Chiết Liễu luôn tự coi mình là trưởng bối, mà cũng đúng là thế thật. Khi y đàm phán hiệp nghị, tranh quyền đoạt lợi cùng cha đối phương ở phái Lăng Tiêu, đương lúc sóng ngầm cuồn cuộn chảy, Văn Nhân Dạ vẫn còn là thiếu niên, tuổi trẻ nhiều năng lượng, trong mắt chỉ có kiếm pháp và tu vi.
"Ta mà có người nối nghiệp như vậy, e rằng nằm mơ cũng có thể vì cười mà tỉnh, dưới suối vàng có biết thì cũng..."
Y còn chưa dứt lời đã bị Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm khẩn, nghe có vẻ rất khó chịu vì mấy lời này của y.
Giang Chiết Liễu biết ý tránh chủ đề này, vừa vân vê lò sưởi trong tay, vừa nói: "Sư đệ cũng còn trẻ, thiên phú cũng rất tốt."
Chúc Vô Tâm? Văn Nhân Dạ ở bên cạnh lắng nghe, lặng lẽ quan sát vẻ mặt đối phương.
"Chẳng qua trởi sinh tính hắn buông thả, không chú tâm việc tu hành học tập. Nhưng dù vậy, ta cũng phải nỗ lực gấp trăm lần ngàn lần mới có thể vượt qua hắn." Giang Chiết Liễu bình tĩnh, giọng điệu hờ hững, nhẹ nhàng bâng quơ, "Ta nghĩ rằng... Ta thân là sư huynh, nếu không thể trở thành người mạnh nhất thì chẳng lẽ khi gặp nguy hiểm, ta lại để cho sư để mình bảo vệ chở che ở đằng trước ư?"
Cần cù thì bù thông minh*, y đã rõ đạo lý này từ nhỏ.
"Tiếc rằng sư đệ ngươi chẳng cảm kích mấy." Văn Nhân Dạ nói, "Không thì sao lại để ngươi một mình chuyển đến núi Chung Nam."
Giang Chiết Liễu nói: "Là ta muốn rời khỏi, huống hồ núi Chung Nam có gì xấu đâu? Có ngươi là hàng xóm ta mà."
Trong mắt Văn Nhân Dạ, y chẳng khác gì đang nói đỡ cho sư đệ mình. Nhưng hắn cũng không phản bác tiếp, bởi vì có hắn ở đây, chắc chắn Giang Chiết Liễu sẽ không phải chịu khổ.
Nước trà khẽ gơn sóng, bị gió đêm thổi nguội một chút, Giang Chiết Liễu đặt chén trà lên trên bàn đá.
"Bản tính Vô Tâm kiêu ngạo tự phụ, khi gặp chuyện chưa chắc có thể chín chắn như ngươi." Giang Chiết Liễu nhìn về phía chân trời xa xăm, "Ta buông tay như vậy, không biết mai này sẽ ra sao..."
Văn Nhân Dạ nghe mà không thể nhịn được nữa, hắn bóp nát chén rượu trong tay, sau đó lại lấy ra một cái mới, lạnh mặt nói: "Sư phụ ngươi nuôi ngươi, đúng là đã kiếm được một món hời. Được ngươi cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."
Giang Chiết Liễu liếc hắn một cái: "Lại tức giận, rốt cuộc ta phải nói gì ngươi mới không tức giận?"
Văn Nhân Dạ cũng không ngờ cảm xúc mình lại dao động kịch liệt như vậy, đợi người kia chỉ rõ mới phản ứng lại. Hắn vươn tay cầm đầu ngón tay lạnh băng của y, im lặng một lúc lâu rồi buồn bực nói: "Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Giang Chiết Liễu nhìn hắn, đôi mắt đen như mực, trầm lặng như vực sâu không đáy, bên trong ngoại trừ hồ nước lạnh băng thì chẳng có gì.
"Ngươi đừng luôn nghĩ mình chết như nào được không?" Ma Tôn đại nhân hơi bực, "Ngươi hẳn phải nghĩ sống sót như nào mới đúng."
Giang Chiết Liễu không nói gì, vòng qua chén rượu của hắn chén rượu, múc một muôi rượu nóng thơm lừng trên bếp nhỏ, rót vào trong tách, vờ là trà.
Động tác của y nước chảy mây trôi, khiến người khác tạm thời không phát hiện ra hành động này có gì không đúng. Cánh tay vươn ra khỏi tay áo tinh tế nhỏ gầy, tái nhợt vô sắc, ngay cả móng tay cũng mang lại cảm giác mỏng manh yếu ớt, giống như tác phẩm được bạch ngọc khắc thành hơn cả một người sống sờ sờ.
Rượu nóng đổ xuống tách trà, lúc Giang Chiết Liễu bỏ muôi gỗ xuống, Văn Nhân Dạ mới nhận ra có gì không ổn. Hắn nắm lấy cổ tay của y: "Ngươi không thể uống rượu."
Nhiệt độ cơ thể trong lòng bàn tay cực thấp, xương cổ tay tinh tế, cơ hồ bẻ cái là gãy.
"Rượu của thiếu tôn chủ thơm quá." Giang Chiết Liễu nói, "Cho ta nếm thử đi."
"Sức khoẻ của ngươi không tốt, bản thân ngươi còn không biết sao? Giang Chiết Liễu..."
Hắn vừa mới nói xong, Giang Chiết Liễu tóc bạc da trắng ở phía đối diện lập tức tới gần, tặng cho hắn một cái mỹ nhan bạo kích ngay trước mặt.
Hơi thở của đối phương lạnh lẽo thanh hàn, tựa như gió tuyết của trời thổi qua.
"Cái gì cũng không được làm mà vẫn phải cố gắng sống sót thì có nghĩa gì đâu?"
Giọng y nhẹ nhàng, nhưng trọng lượng thì không hề nhẹ. Suy nghĩ Văn Nhân Dạ ngưng trệ một lúc mới phát hiện ra những lời này là đang trả lời hắn.
Lời y nói rất có đạo lý, nhưng lại có chỗ nào không đúng...
Giang Chiết Liễu thừa dịp khoảng lặng này mà thổi nguôi đi độ nóng của ly rượu, thưởng thức một chút rượu ở Ma giới.
Vị ngọt.
Thật khiến người khác bất ngờ.
Văn Nhân Dạ vừa không để ý đã thấy mặt y không biến sắc uống cạn cả chén rượu, lại còn ung dung, bình tĩnh đặt ly xuống, hệt như bản thân cái gì cũng chưa làm.
Văn Nhân Dạ nhìn sườn mặt y, rồi thoáng qua rượu nóng trên bếp, trong đầu rối bời như cuộn len bị mèo cào. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Giang Chiết Liễu."
"Hửm?"
"Rượu này rất mạnh, tác dụng chậm."
"Thật sao?" Giang Chiết Liễu dừng một chút, "Ta không cảm thấy gì."
"Một ly rượu kia của ngươi có thể hạ gục bốn năm đại ma ở Ma giới."
"..."
Một lát sau, Văn Nhân Dạ mới nhìn thấy y dời tầm mắt, nghi ngờ hỏi: "Thế sao lại còn ngọt như vậy?"
Đầu Ma Tôn đại nhân như búa bổ: "Hương vị thì có liên quan gì đến cường độ đâu. Ngươi... Không sao chứ?"
Đối phương không nói gì.
Vậy mà ngay lúc hắn còn đang lo lắng khôn nguôi, Giang Chiết Liễu lại an tĩnh ngồi ở chỗ cũ ngắm sao băng. Văn Nhân Dạ còn đang tưởng tửu lượng y hơn người, ngàn ly không gục, định kéo tay y về căn nhà gỗ tùng thì chợt phát hiện ra đôi mắt tối tăm trước nay của đối phương có chút ươn ướt.
Bờ môi nhợt nhạt của y phiếm hồng, vành tai đỏ bừng, rực rỡ vô cùng.
Văn Nhân Dạ vừa kiểm tra tình trạng thân thể y, vừa chăm chăm nhìn vào đôi mắt thất thần kia, nhỏ giọng hỏi: "Say rồi à?"
Giang Chiết Liễu chớp chớp đôi mắt, chậm chạp hồi thần. Y vừa đứng dậy đã ngã vào lòng hàng xóm tốt, nhìn thoáng qua chẳng khác gì đang ăn vạ.
Vẫn là món đồ sứ mỏng manh, vừa đụng vào là phải mang cả Ma giới ra mà đền, người thường ai cũng không dám đỡ.
Văn Nhân Dạ vững vàng đỡ lấy y, một tay vòng qua eo ôm lấy Giang Chiết Liễu, tay kia kia kiểm tra thân thể y thấy vẫn ổn mới dán vào tai y, nói: "Cẩn thận nhiều năm như thế, sao ở bên ta lại buông thả thế này?"
Nhiệt độ cơ thể Giang Chiết Liễu rất thấp, giờ hình như y buồn ngủ nên vươn tay ôm lấy cổ Văn Nhân Dạ.
Nai con trong lòng Văn Nhân Dạ bắt đầu chạy loạn, được hơi thở băng tuyết của đối phương trùm lên quấn quýt, sừng hươu bị đụng gãy tận chục cái. Văn Nhân Dạ hít một hơi thật sâu, ôm đối phương lên.
"Ngươi không thể cố gắng nghỉ ngơi à? Ngươi nhung nhớ cái tên Chúc Vô Tâm nhiều năm như vậy, tại sao ngươi lại không..."
Văn Nhân Dạ không nói nên lời.
Hắn muốn nói ngươi lại không thể nhớ ta dù chỉ một chút thôi? Thế nhưng lời đến cửa miệng, hắn mới nhớ ra từ trước đến nay bản thân vẫn chỉ là một người "hàng xóm tốt", nào có tư cách đòi người kia vì mình mà sống yên ổn?
Huống hồ trước đó, Giang Chiết Liễu đâu có quen hắn, đâu nhớ rõ hắn. Hắn có thể bầu bạn với người này, cũng may là nhờ lợi dụng lúc không người.
Văn Nhân Dạ vươn tay sờ vành tay phiếm hồng của y, tựa hồ nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói: "Hoá ra ngươi không phải trời sinh đã không ăn đồ ngọt."
Lúc Văn Nhân Dạ ôm y về vẫn còn rất sớm, cả Thường Càn lẫn A Sở đều chưa ngủ.
Hai tiểu yêu biết anh tiên chúng nó uống rượu say, nhìn nhau, giận mà không dám nói. Nai con A Sở nhìn Thường Càn đun canh giải rượu, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong nhà, lúc lại lo lắng mà lèm bèm một câu, lúc lại lo lắng nên lèm bèm câu nữa. Câu ra câu vào đều trách Ma Tôn đại nhân không trông y cẩn thận.
Văn Nhân Dạ tự biết mình đuối lý, cũng không rảnh quan tâm lời A Sở nói có ý gì. Hắn dịch góc chăn của cây liễu héo còn uống say này ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.
Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc, nhưng đến rạng sáng, Giang Chiết Liễu lại tự dưng phát sốt. Lúc này liền Thường Càn cũng ngồi không yên được nữa, vừa ở trên tầng bốc thuốc, vừa khuyên chú nhỏ mình.
Văn Nhân Dạ dùng thân thể tinh lọc linh khí, để truyền sang cho y. Nghiên cứu một lúc lâu cũng không biết vì sao y lại phát sốt, thậm chí hắn còn nghi ngờ cả thành phần trong rượu Ma giới.
Mãi đến khi Giang Chiết Liễu tỉnh ngủ.
Y đau đầu vô cùng, tỉnh rồi cũng không muốn dậy, liếc mắt nhìn Văn Nhân Dạ một cái, rồi cúi đầu định ngủ tiếp.
Nhiệt độ thân thể y vốn thấp, giờ lại đang phát sốt, tương phản lớn như vậy khiến người khác không thể yên tâm. Văn Nhân Dạ thấy y tỉnh, cúi xuống sờ mặt y, khẽ hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Người ngươi phát sốt chẳng biết là do cái gì."
Dường như hắn rất sốt ruột.
Giang Chiết Liễu muộn màng phản ứng lại, cố căng mắt ra nghiêng đầu chặn tay hắn: "Không có việc gì."
"Không có việc gì?"
"Thiên linh thể." Giang Chiết Liễu lời ít ý nhiều, "Nó muốn sinh con."
Văn Nhân Dạ: "???"
Trước kia y có tu vi, có thể dùng tu vi áp chế. Hiện giờ tu vi y không còn, đương nhiên sẽ không ngăn được dấu hiệu của thể chất đặc thù này.
Giang Chiết Liễu nói xong một câu này là mặc kệ, dường như không hề nghĩ đến dư chấn của mấy lời này.
Văn Nhân Dạ sửng sốt hồi lâu, giật mình lo lắng nhìn mỹ nhân ốm yếu đang ngủ, trong đầu toàn là câu nói kia, không biết giờ nên cạy đầu Giang Chiết Liễu xem có phải y đang nói mê sảng, hay là nên cạy đầu mình ra xem có phải thính giác mình bất thường hay không.
Hắn quả thật bị buộc phải im lặng một lúc, mãi sau mới chật vật hỏi một câu.
"Vậy mặc kệ nó sao?"
Văn Nhân Dạ vốn nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, những lát sau, hắn nghe thấy âm thanh ậm ờ mệt mỏi của Giang Chiết Liễu.
"Ừm, không sao đâu."
Lúc sau, y lại lẩm bẩm nói: "Đừng nói nữa, để ta ngủ..."
Cây liễu nhỏ ốm yếu này đã ngủ ngon thì còn xơi mới tỉnh được, bị quấy rầy thì sẽ gắt ngủ. Văn Nhân Dạ không nói nữa, đầu ong ong vang lên một lúc lâu thì ánh mắt hắn ma xui quỷ nhìn xuyên qua tấm chăn, xuyên qua áo lót mà dời đến bụng người kia.
Cơ thể... Muốn sinh con?
Thiên linh thể thì hắn biết, nhưng đây lại là cái gì?
Văn Nhân Dạ cảm thấy được ma sinh mình gặp phải cú sốc thật lớn.