Ngõ 44 phố Khởi Tình, thôn Mộng Lý.
Đối với những dân sống quanh đây mà nói, có lẽ những kẻ sống trong con ngõ này đều vô cùng quái dị!
Lúc đầu thì nghe nói có chuyện ma quái xảy ra ở nhà số 54 trong ngõ.
Tiếp đó thì yêu ma tác quái, còn mời đạo sĩ tới lập đàn làm phép.
Càng về sau, những tin đồn âm khí bao phủ, hung thần trấn giữ dần được truyền ra, những người trong con phố này, nhẹ thì làm ăn không thuận, nặng thì táng gia bại sản, thần trí điên loạn, vì vậy người dân cũng dần di tản, thường ngày cũng không có ai dám đến gần, cả con phố đều vắng tanh như phố không người.
Vào một ngày khi mấy căn nhà trong ngõ đều đã đóng đầy mạng nhện, đột nhiên có một cô gái trẻ đẹp tuổi chừng hai mươi, bàn bạc với các chủ nhà, mua lại toàn bộ những căn hộ trong ngõ 44.
Lúc đầu, những cư dân xung quanh đều ôm thái độ tò mò và chờ mong, muốn xem coi cô gái nhỏ tuổi này lấy đâu ra lá gan và dũng khí để vào sống trong con ngõ quỷ ám đó, còn thi nhau đoán xem tới lúc nào thì cô sẽ bị dọa sợ mà chạy trốn mất dạng.
Nhưng gần mười năm trôi qua, sự thật chứng minh cô không chỉ có tài lực kinh người, mà ngay cả dũng khí cũng hết sức kinh người, chẳng những sống rất tốt mà còn cho thuê những căn nhà ấy. Có lẽ là do vật hợp theo loài! Dù sao thì trong mắt thế tục, một cô gái xinh đẹp có thể sống được trong con ngõ quỷ ám ấy, còn bình an vô sự mà trở thành bà chủ nhà trọ thì cũng chả thể bình thường cho được.
Trừ lần đó ra, thỉnh thoảng cô còn nhặt mấy "con chiên" lạc đường về nuôi, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người ngoài tuy vẫn âm u, quỷ dị, nhưng đã không còn lặng lẽ, tiêu điều như trước mà ngày càng có khuynh hướng "khai chi tán diệp"...
Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay, cô đã xuất hiện trước mặt hắn.
Cô đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện bên cạnh hắn, hắn không rõ lắm, cũng chưa từng hỏi cô, hắn chỉ biết cô là người đầu tiên hắn ghi tạc vào đầu.
Người bình thường có trí nhớ từ lúc mấy tuổi, hắn không biết, hắn chỉ biết từ rất lâu, rất lâu trước kia, hắn đã nhớ được tất cả mọi chuyện.
Sớm đến mức hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu đầu tiên thì đã nhận ra cô.
Khoảnh khắc khi hắn ra đời, hắn không hề khóc, bởi vì lúc ấy, hắn đang tò mò mở to mắt, nhìn ngắn cô gái trước mắt đang chọc cười hắn.
Đêm khuya lặng lẽ, hắn cũng im lặng không khóc, bởi vì có cô bên cạnh làm bạn.
Lúc bi bô tập nói thì người đầu tiên hắn gọi không phải ba mẹ, cũng không phải bất kỳ kẻ nào có quan hệ máu mủ với hắn, mà là "Nỉ Nỉ".
Hắn từng bị tưởng nhầm là đứa trẻ điếc, cùng từng bị xem là đứa tự kỷ, hắn nghĩ, có lẽ không ai thấy được cô, không biết rằng lúc hắn đang yên lặng ngồi một góc thì luôn có người chơi cùng với hắn.
Cũng có lẽ, vì hắn là một đứa nhỏ không bình thường nên cha mẹ mới có thể xem hắn là đứa quái thai, vô cùng chán ghét!
Ngay khi chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy chị gái "Nỉ Nỉ" đó là do tự hắn tưởng tượng ra chứ chưa bao giờ tồn tại trong thực tế thì cô bước ra từ không gian thứ ba, nơi chỉ mình hắn biết, đi về phía hắn, mang theo nụ cười ẩn chứa sự hoài niệm và yêu thương như lúc hắn vừa chào đời.
Ngày hắn tròn một tuổi.
Lúc đó, hắn vừa học đi, bước chân vẫn còn chập chững, mang theo cảm xúc quyến luyến chưa từng có với cha mẹ, vội vã chạy về phía cô.
Cô giơ tay, ôm chặt cơ thể nhỏ bé của hắn vào ngực.
Hắn biết, cha mẹ không thương hắn, nhưng cô yêu.
Lời cô nói với cha mẹ hắn, đến nay hắn vẫn còn nhớ...
Các người không cần nó, tôi cần.
Từ hôm nay trở đi, nó là của tôi.
Phượng Diêu. Hắn tên Phượng Diêu, không được dùng cái tên đầy tục khí kia để nhục mạ hắn.
Cho tới bây giờ cô đều gọi hắn là Phượng Diêu, từ trong tiềm thức hắn cũng đã nhận định đây là cái tên duy nhất của hắn. Cô nói, chỉ có cái tên thanh nhã, xuất trần thế này mới xứng với hắn.
Vì vậy, mỗi khi cha mẹ gọi A Bảo thì hắn cũng chả buồn đáp lại.
Từ đó, hàng năm cô đều tới gặp hắn một lần, giao tiền nuôi dưỡng cho cha mẹ hắn, nhà của hắn cũng trở thành nơi nuôi hộ.
Rất hoang đường, nhưng lại là sự thật.
Trong mắt cha mẹ, hắn là đứa trẻ không may mắn. Ngày hắn ra đời, cha bị tai nạn xe cộ, từ đó chỉ còn một chân.
Ngày hắn đầy tháng, công trình cha vừa nhận thầu lại đột nhiên lại bay mất.
Những tai nạn xảy ra liên tiếp khiến cho gia đình vốn khá giả trở nên ngày càng lụn bại, còn hắn là lại đứa nhóc từ lúc ra đời đã không khóc cũng chả cười, có cha mẹ nhưng không gọi cũng chả thân thiết, chỉ biết lầm lì ngồi trong góc tự mình chơi đùa, chả trách không được người nào thương yêu.
Một thầy bói nói hắn là đứa trẻ có mệnh hung, hắn lại chả biết làm gì cho người khác vui, có bị vứt bỏ cũng phải. Đến khi mẹ mang thai được đứa thứ hai thì cái nhà kia cũng không còn chỗ cho hắn dung thân nữa.
Mỗi ngày họ luôn lo lắng, sợ sệt, nghĩ tới lời của thầy bói, sợ đứa trẻ không may là hắn sẽ hại bọn họ cửa nát nhà tan.
Bọn họ thà giữ lại đứa nhỏ chỉ mới hai tháng, chưa một lần gặp mặt trong bụng mẹ.
Khác với hắn, đứa trẻ kia vừa sinh ra đã giúp nhà hắn phát tài.
Năm ấy, hắn sáu tuổi.
Xảy ra chuyện gì, hắn không còn nhớ rõ, cũng không muốn nhớ, tóm lại, hôm đó cha mắng hắn là sao chổi, không thể chịu nổi hắn nữa.
Rồi sau đó, cô xuất hiện.
Khi đó cô nói với cha mẹ hắn: "Các người xác định không cần nó? Không hối hận?"
Cha nói: "Tại sao tôi phải hối hận? Từ khi thằng nhóc này ra đời đến giờ, nhà tôi không được một ngày yên bình, từ nhỏ nó đã muốn khắc chết cả nhà tôi..."
Khó trách, hắn không khóc không cười, luôn lạnh mặt nhìn họ, nhìn cái nhà này lụn bại. Đôi mắt lành lạnh không chút tình cảm, khiến người xem sợ hãi.
Còn mẹ thì dù sao cũng đã mang thai mười tháng, không phải không có tình cảm, cũng từng thử yêu, chỉ là đứa nhỏ này thật sự khiến người ta không thể yêu được. Bà không vượt qua được lời của thầy bói, nói hắn là ác quỷ chuyển thế, sẽ phá hủy cả nhà bà...
"Thế nhân..." quá mức nông cạn, chỉ biết nhìn mặt ngoài. Tôn Y Nỉ cười cười, tựa như cười cợt, lại tựa như châm chọc.
"Tái ông mất ngựa, chưa biết là họa hay phúc. Một ngày nào đó, khi nhà các người đã hiểu những lời này, tôi muốn xem các người hối hận không kịp, quỳ xuống mà sám hối nhận lỗi với nó."
Ngày đó, cô dẫn hắn đi.
Từ đó, hắn cắt đứt mọi ràng buộc với cái nhà mà mình sinh ra, suốt mười mấy năm trời cũng không hề nghe được chút tin tức nào của bọn họ.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, cô nhi viện đã bắt đầu một ngày mới.
Bước qua cửa nhà bếp, chàng thanh niên đặt giỏ đựng thức ăn xuống, lại chất những nguyên liệu trong giỏ trúc lên bàn, những thứ này đủ để cô nhi viện ăn trong một ngày.
Sau khi xử lý xong, hắn đi về phòng tắm rửa, tẩy hết mồ hôi trên người, sau đó hắn sẽ ra ngoài giúp bác viện trưởng làm một vài việc nặng nhọc. Có lúc, đám nhóc không chịu rời giường, hắn sẽ đến xách từng đứa xuống giường, canh chừng bọn nó đánh răng, rửa mặt, cho đến khi bọn nó ngồi vào bàn ăn.
Lúc này, phòng bếp cũng sẽ mang một cái nồi thức ăn thật to lên.
Đàn ông trong cô nhi viện không nhiều, đại đa số khi lớn lên đều sẽ vào thành phố lớn tìm việc, những người không quên ân dưỡng dục thì lúc rãnh rỗi sẽ về thăm bác viện trưởng một chút, nếu có chút thành tựu thì thỉnh thoảng sẽ quyên góp một khoản tiền, duy trì cuộc sống trong cô nhi viện, hơn nữa bác viện trưởng đã lớn tuổi, thể lực không bằng lúc trước, vì vậy những lúc cần hắn, hắn luôn cố sức giúp đỡ.
Đến đêm, mới thật sự là thời gian riêng tư của hắn.
Hắn vừa tắm xong, còn chưa ngồi xuống bàn được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Hắn quay đầu nhìn, thấy là bác viện trưởng thì chủ động ra đón: "Có việc gì muốn cháu giúp sao?"
"Không có gì, không có gì." Viện trưởng vỗ vỗ lên tay hắn: "Phượng Diêu, cháu quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?"
Hắn suy tư, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay mình.
Mặc dù không nhớ rõ thì khi thấy món đồ trên tay bác viện trưởng, hắn cũng nghĩ tới.
Bác viện trưởng cười cười, đặt món quà được gói tỉ mỉ lên bàn: "Đây là quà cô ấy tặng cháu, cô ấy chờ cháu ở phòng chơi, nếu cháu muốn gặp cô ấy..."
Hắn không đáp, trầm mặc giống năm năm trước.
Biết trong lòng đứa nhỏ này bị tổn thương nên viện trưởng cũng không ép hắn, chỉ nhắn nhủ chi tiết rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đưa mắt nhìn bác viện trưởng đi khỏi, hắn trở lại trước bàn, mở máy tính viết tiếp chương trình hôm qua còn dở.
Sửa lại mấy lỗi sai trong chương trình, mắt chăm chú dừng lại trước màn ảnh nghiền ngẫm, vừa đưa tay quờ quạng tìm kiếm nước trà bên phải, đầu ngón tay lại chạm trúng cái hộp xa lạ, hắn khựng lại một chút rồi đưa mắt nhìn sang.
Mười tám tuổi, sinh nhật vui vẻ.
Mạch suy nghĩ trong đầu chợt chuyển sang hộp quà sinh nhật cô tặng.
Những lời này được cô nói ra, châm chọc đến cỡ nào.
Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi nắm cái hộp ném ra khỏi cửa sổ.
Lực tay của hắn rất tốt, cái hộp bị ném đi rất xa, xa đến mức không còn nhìn thấy.
Hắn không quan tâm vật trong hộp là giá trị liên thành hay không đáng một đồng, những thứ cô cho, đến tận bây giờ hắn đều không cần.
Mắt không gợn sóng dời trở lại màn hình máy tính, cứ như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mười hai giờ, hắn đóng máy tính, đúng giờ leo lên giường ngủ.
Xem ra hắn vẫn chưa nguôi giận.
Sau khi người trên giường đã ngủ say, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện bên cửa sổ. Tôn Y Nỉ thu thuật ẩn thân lại, bước ra khỏi bóng tối, đứng trước giường, đưa mắt nhìn thanh niên đang ngủ trước mặt.
"Thật là hao tâm tổn trí..." Cô phiền muộn cúi đầu, lẩm bẩm, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lại, từ lúc bảy tuổi đến giờ cũng đã ném mười một món quà sinh nhật cô tặng rồi, hắn còn định tức giận đến bao giờ chứ?
Tuy nói như thế, nhưng cô vẫn nhanh nhẹn leo lên giường hắn, vùi mặt vào lồng ngực hắn, hoàn toàn không để tâm xem đối phương có đồng ý hay không, chỉ mặt dày mày dạn dán lên người hắn.
Dựa sát vào rồi, cô mới thấy hắn có gì đó không ổn.
Cả người hắn đều sốt cao, dung nhan tuấn tú đỏ ửng lên, hơi thở dồn dập mà yếu ớt, tim đập rất loạn...
Không đúng, trên người hắn có mùi không sạch sẽ!
Cô kề mũi vào cổ hắn hít hà một lúc.
Là mị hương.
Mị hương được hoa yêu dùng để hấp dẫn ong bướm, khiến người động tình rơi vào cạm bẫy tình dục.
Không chỉ Hoa yêu mà trước đó cũng đã có đủ loại yêu ma quỷ quái. Tuy bây giờ thân thể của Phượng Diêu là người phàm, nhưng tiên cốt vẫn còn, là một món ngon đối với mấy thứ yêu ma quỷ quái đó, thế nên cô mới tặng "Ích tà" (Trừ tà) cho hắn, ai ngờ hắn còn chả thèm mở ra xem đã ném đi...
Cô buồn bả lầm bầm, nâng cổ tay, cái hộp vừa bị hắn ném lúc nãy đã nằm lại trong tay.
Món trang sức phát sáng trong suốt màu hổ phách này có tên là "Ích tà", cô vì hắn mà phải mặt dày đi xin xỏ Chung Quỳ đại ca! Để có được nó, cô còn phải uống rượu với Chung Quỳ, say mèm đến cả 30 ngày mới tỉnh lại được...
Cô than thở, cúi người chạm lên cánh môi âm ấm, hút những tà khí đang tác quái trong cơ thể hắn ra...
Nóng, nóng quá.
Cả người hắn đều đẫm mồ hôi, gần như muốn tan chảy trong cái nóng thì...
Một dòng khí lạnh như băng được rót vào người.
Sự đan xen giữa lạnh và nóng khiến mi mắt hắn nhíu chặt, bất giác rên rỉ.
Có lẽ là ảo giác xuất hiện trước khi chết, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một mảng tuyết trắng xóa.
Là ảo giác thật sao! Nếu không thì sao có thể nhìn thấy cả trời núi tuyết giữa lòng Đài Loan thế này. Vách đá dựng đứng, nhà trúc, cầu nhỏ, ao sen, linh hồ,... đều là cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim cổ trang.
Nhiệt độ trong người ngày càng cao, hắn để mặc cho cái nóng của dục vọng xâm chiếm, lật người đè lên cơ thể mềm mại của cô gái, chiếm lấy sự dịu dàng tốt đẹp của cô.
Quen thuộc như đã làm trăm ngàn lần, tay chân thon dài tinh tế của cô quấn chặt lấy hắn, đẩy vật đó của hắn vào càng sâu, mỉm cười, thở hổn hển, gặm mút cánh môi hắn, giống như một con mèo nhỏ không ngừng đòi hỏi tình yêu.
Còn hắn thì ôm chặt cái eo mảnh khảnh không xương của cô, đẩy nhanh tần suất tiến công, lắng nghe tiếng rên rỉ yêu kiều đứt quãng của cô bên tai, lửa dục luân chuyển, quấn quýt mà triền miên...
Trước đó, ngài vẫn là một con người.
Bắt đầu từ khi linh khí trên ngọn núi đó tạo thành ngài, ngài đã muốn bảo vệ từng ngọn cây cọng cỏ trên Linh sơn cả đời, ngài có đủ tiên chất, nhưng lại không vào tiên tịch, ngài không coi trọng những thứ này.
Thỉnh thoảng, Khôi Tinh gia đến tìm ngài đánh cờ; thỉnh thoảng, Hàng Long tôn giả mang bình rượu ngon đến mời ngài thưởng thức; thỉnh thoảng, Đông Hải Long vương cũng sẽ tặng vài món kỳ hoa dị thảo trong Long Cung cho ngài... Những người này đều hỏi ngài, cô độc một mình, không tịch mịch sao? Tìm bạn đi...
Ngay cả Nguyệt lão cũng hỏi có cần giúp ngài làm mai một mối hay không...
Ngài không cảm thấy mình tịch mịch, cũng không cảm thấy mình cần người bầu bạn, cho đến khi nàng, vật nhỏ khả ái đó xuất hiện, ngài mới phát giác, có một người bầu bạn thật ra cũng không tệ.
Hơn nữa, mỗi khi cơ thể mềm mại của nàng dựa vào người, và cả vẻ mặt khả ái của nàng lúc làm nũng, đều khiến người ta yêu thích không thôi.
Cũng bởi vì năm giọt máu tươi, ban tặng cho nàng năm trăm năm tu vi, khoảnh khắc ngay khi nàng vừa mở mắt, người nàng nhìn thấy chính là ngài, vì vậy nàng cũng cố chấp xem ngài là chủ, vì ngài mà sắp đặt một cuộc sống sớm chiều bầu bạn.
Ngay cả tên cũng do ngài đặt cho.
"Vân kể phiêu tiêu lục, hoa nhan y nỉ hồng. Song mâu tiễn thu thủy, thập chỉ bác xuân thông*..." Ngài lầm bầm, than thở vẻ đẹp của nàng. (* 4 câu thơ đầu trong bài Tranh của Bạch Cư Dị)
Nàng, giống như con nít mới sinh, da trắng như tuyết, trợn to hai mắt nhìn ngắm ngài, đôi môi khẽ mở, bi bô tập nói: "Nỉ... Nỉ..."
"Xem ra, ngươi đặc biệt thích chữ này." Ngài phất tay, một bộ vân sam trắng toát phối hợp với chiếc quần xanh biếc khoác lên thân thể trần trụi trơn láng của nàng: "Hay cứ gọi là Y Nỉ, được không?"
"Y... Nỉ..." Từng chữ được phát âm một cách khó khăn, nàng nghiêm túc bắt chước, đổi lấy tiếng cười khẽ đầy thương yêu của ngài, ngài vòng tay ôm nàng vào nhà trúc.
"Vừa mới tỉnh lại, đừng để bị đông lạnh."
Nàng bám gót không rời, cả ngày lẫn đêm đều quấn quít bên ngài, xem ngài là điểm xuất phát và là nơi quy tụ duy nhất trên thế gian, một phút không rời.
Đã quen được ôm vật nhỏ mềm mại đó vào ngực để sưởi ấm, ngài cũng không cố chấp muốn nàng tự đi tìm tạo hóa của mình nữa, phá lệ giữ nàng lại bên người.
Ngàn vạn năm, chỉ có mình nàng.
Khi đó, ngài cũng không lường trước được, cuộc đời của ngài lại có một ngày đi đến bước này.
Nếm trải qua chuyện âm dương giao hợp, cực nhạc chi hoan, tư vị mất hồn đó khiến cho Tiểu Y Nỉ càng thêm mỹ lệ, phong tư tuyệt diễm...
"Ngươi đó, tham thật." Thân thể kiều mị không ngừng quấn quyết dây dưa, ngài chỉ luôn dung túng mỉm cười, cưng chìu, thỏa mãn tất cả đòi hỏi của nàng, chìm trong vui sướng cực hạn đến quên mất chính mình...
Như thật lại như ảo, cảm giác nhồn nhột như mút như cắn từ môi truyền tới khiến hắn tê dại, bất giác ngậm chặt môi, đối phương bướng bỉnh lui ra, rồi lại khơi mào cơn khát khó thể làm dịu của hắn, lúc tiến lúc lùi, như đang chơi trò rượt bắt...
"A..." Cô kêu lên đầy yêu kiều, nhưng không phiền muộn vì bị bắt giữ, mà hào phóng nhiệt tình đáp lại hắn, đón nhận cơn khát của hắn.
Bị bắt chịu đựng quá lâu, hắn không chút khách khí, không thể khống chế mà không ngừng đòi hỏi, mút lấy đôi môi mang theo tư vị sảng khoái của cô. Dục niệm tồn tại trong cơ thế từ lúc sinh ra tới giờ gần như xé rách lồng ngực mà trào ra, muốn cắn nuốt cả người cô...
"A!" Tiếng than nhẹ vang lên bên tai, đưa hắn vượt qua ranh giới giữa hiện thực và mộng tưởng, bật người tỉnh dậy.
Giật mình.
Trừ cái này, hắn không cách nào có thêm phản ứng khác nữa.
Hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô vô hồn của hắn, ham muốn trêu chọc của Tôn Y Nỉ nổi lên, dựa sát vào ngực hắn, cười nói: "Mơ thấy gì thế? Mặt đỏ ơi là đỏ, người thì nóng, còn kéo lấy người ta mà hôn nữa chứ!"
"..." Hắn không cách nào không bị lời nói của cô dẫn dắt, ánh mắt rơi vào đôi môi mọng nước đang sưng đỏ của cô. Hình như hắn đã quá thô lỗ, trên đó còn có dấu răng do hắn để lại lúc mất khống chế...
"Theo tôi thấy, là mộng xuân đúng không?"
"..." Xấu hổ không nói nên lời.
Không ngờ hắn lại nằm mộng xuân, không... cái không thể tha thứ nhất là, cô gái trong giấc mộng xuân đó lại là cô!
Cánh tay mềm mại nhỏ bé dán lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim cuồng loạn không chút ngơi nghỉ của hắn, lại tà ác trượt theo đường cong thân thể xuống eo: "Phượng Diêu nhà chúng ta đã trưởng thành rồi..."
Sau một phút, hắn bắt được cái tay nhỏ bé đầy ghê tởm đó, trước khi nó kịp đụng chạm đến vùng đất nguy hiểm kia, tức tốc nhảy xuống giường, kéo cái cái áo khoác treo ở đầu giường che nửa thân trên để trần lại, lạnh mặt nhìn cô.
"Chị tới đây làm gì?"
Thiệt tình, lúc tỉnh hắn chả đáng yêu chút nào, không giống lúc ngủ, ngoan ơi là ngoan, mặc cho cô vừa ôm vừa hôn.
"Tới thăm cậu đấy, không phải đã nói rồi sao, sinh nhật hàng năm của cậu tôi sẽ tới."
"Tôi không nói muốn gặp chị." Cũng không muốn nhìn thấy.
Lại là câu này.
Tôn Y Nỉ nhục chí ngồi xuống mép giường: "Phương Diệu, cậu còn định giận đến bao giờ?"
Cô cho là hắn chỉ đang cáu kỉnh? Sau khi cô làm ra hành động ghê tởm đó, còn tưởng rằng hắn chỉ đang cáu kỉnh?! Sau đó cơn giận tiêu tan, lại xem như không có việc gì?
Tôn Y Nỉ, cô gái khốn khiếp này...
Hắn lạnh lùng trừng cô, khạc ra từng chữ lạnh như băng: "Cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi... Vĩnh viễn!" Hắn phẫn hận lặp lại hai chữ cuối, không quay đầu lại, cũng không muốn nhìn cô thêm một cái, căng thẳng mở cửa phòng.
Ghê tởm...
Hắn vừa vào phòng tắm nước lạnh, vừa thầm nguyền rủa cô gái không tim không phổi đó trăm ngàn lần.
Hắn chưa từng hận người nào, lúc bị cha mẹ ghẻ lạnh ghét bỏ cũng không có, sau đó bị vứt bỏ cũng không, nhưng cô - Tôn Y Nỉ, cô gái ghê tởm này, hắn hận cô.
Dùng tâm tình chán ghét mãnh liệt chưa từng có với bất kỳ ai để hận cô.
Cô cho là một năm gặp hắn một lần, tặng những món quà giống nhau là đù để trấn an hắn sao? Hắn là người, không phải là con chó cô nuôi, chờ lúc tâm tình cô tốt thì sờ đầu một cái, lúc không vui thì một cước đá văng.
Cô không có bất kỳ trách nhiệm nào với hắn, hắn biết.
Cô không có bất kỳ lý do nào phải đối xử tốt với hắn, hắn biết.
Cho dù cô có quay đầu rời đi, hắn cũng không thể nói gì, những điều này hắn cũng biết.
Nhưng mà, cô không nên trêu chọc hắn lần nữa, sau khi cho hắn hi vọng lại một cước đạp thẳng hắn xuống đáy cốc!
Nếu như ngay từ đầu, hắn chỉ là một đứa trẻ không được cha mẹ thương yêu, thì bất luận cuối cùng xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể bình tĩnh tiếp nhận, không hề oán trách. Nhưng cô lại đưa bàn tay ấm áp của mình ra, dẫn hắn rời khỏi cái nhà đó, hắn cho là, sau này cô sẽ là toàn bộ của hắn...
Hắn nhắm mắt lại, dòng nước lạnh như băng dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, đồng thời cũng xối lạnh trái tim trong ngực, từng chút, từng chút một, rồi đóng băng.
Chỉ chớp mắt, cô đã ném hắn vào cô nhi viện, chẳng khác gì cái cách mà người thân hắn đã đối xử với hắn.
Cô không cần hắn.
Hắn lại bị vứt bỏ một lần nữa.
Nếu như ngay từ đầu cô đã không cần hắn, vậy thì đừng dắt tay hắn, dắt theo sự tin tưởng và quyến luyến không rời của hắn, sau đó lại khiến hắn tê liệt, cô không có quyền trêu đùa hắn như thế.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể quên được nỗi đau đớn lúc đó.
Đối với người thân, hắn chưa từng oán trách, bọn họ chỉ muốn bảo vệ mình, nên mới hy sinh hắn, hắn có thể tha thứ, nhưng với cô gái vừa tùy hứng vừa ích kỷ này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ...