Vân Hạ lộ ra vẻ mặt hung ác, hai tay đập mạnh xuống đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện dấu vết của hai nắm đấm.
Đồng thời, cô cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhìn hai nắm tay lại có thêm vết thương mới, vẻ mặt cô thay đổi thất thường.
"Chẳng lẽ là do ta đã làm quá nhiều chuyện xấu nên bị ông trời trừng phạt nên mới biến bổn cô nương thành một người xấu xí?"
Ngay lúc này, một luồng kí ức không thuộc về cô mạnh mẽ chui vào đầu, với sức mạnh tinh thần cường đại, chỉ trong nháy mắt cô đã tiếp thu kí ức của thân thể này.
"Học sinh học viện Thánh Anh?"
"Béo, xấu, nghèo, có đủ."
"Cho nên đây không phải là thân thể của ta, nơi này là nhân giới, không phải Ma giới, thân phận hiện tại của ta là một học sinh?"
Đến nỗi tại sao hiện tại cô lại ở trong một căn phòng học cũ là bởi vì nguyên chủ viết một cuốn nhật kí yêu thầm giáo thảo nhưng bị người khác phát hiện, còn bị đăng lên diễn đàn trường.
Nguyên chủ vẫn tự biết mình, biết người như Trịnh thiếu sẽ không bao giờ coi trọng cô nên vẫn luôn trộm yêu thầm.
Ngày hôm qua, sau khi tan học, có người nhắn tin cho cô, khi vừa mở ra xem cô đã kích động đến mức buổi tối cũng không thể ngủ ngon.
Tin nhắn viết Trịnh thiếu muốn hẹn gặp cô tới đây nói chuyện, có thể trực tiếp gặp nam thần, còn có thể nói chuyện với nam thần, làm sao mà không kích động được chứ?
Nghĩ cũng không nghĩ thêm, liền dựa theo thời gian hẹn mà tới nơi này.
Đúng vậy, trên tin nhắn hẹn lúc ba giờ sáng.
Khoé miệng Vân Hạ giật giật, cô gái béo này muốn đàn ông đến điên rồi sao?
Ba giờ, sắc trời còn chưa sáng, không thể không khen một câu, thật có dũng khí.
Cuối cùng, bởi vì buổi tối ngủ không ngon, nửa đêm còn chạy ra ngoài, nên lúc vào phòng học cô ấy lập tức ngủ, cũng không tỉnh lại.
Sau đó, chính là Vân Hạ tỉnh lại, thấy cửa phòng học bị khóa nên mới có cảnh tượng phá cửa sổ dọa hai nữ sinh kia bỏ chạy.