Vân Hạ đi vào lớp học, tiếng ồn ào nói chuyện lập tức dừng lại.
Mấy bạn học đã ăn cơm trưa trở về lớp đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Vân Hạ.
Khi cô đi ngang qua người bọn họ, cả đám đều theo bản năng mà lộ ra loại biểu tình chán ghét.
Vân Hạ dừng lại, ngẩng cằm lên, nhìn mấy bạn học đang lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cô, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Cô không nhìn bọn tôi thì sao biết bọn tôi đang nhìn cô?" Lý Nguyệt cười giễu cợt, đôi mắt đánh giá Vân Hạ từ trên xuống dưới, tiến lại gần cô nói: "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Còn nhìn nữa, coi chừng tôi móc mắt cô đó!"
Giọng điệu Vân Hạ không chút khách khí, hơn nữa còn tràn ngập vô số ác ý, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt, Lý Nguyệt như lâm vào trong vực sâu, lúc này bỗng có cảm giác Vân Hạ thật sự muốn móc mắt cô ta.
"Lý Nguyệt, cậu làm sao vậy?"
Lý Nguyệt bị người khác đẩy đẩy, tỉnh táo lại, phát hiện ra mấy bạn học khác đều đang nhìn mình, còn Vân Hạ đã sớm đi về chỗ ngồi.
Nhớ đến lúc nãy, cô ta thế mà lại bị Vân Hạ dọa sợ đến mức không nói nên lời, lập tức đỏ mặt.
"Các cậu cách xa loại người mặt dày này một chút, cũng không tự xem lại mình lớn lên thành cái dạng gì, thế mà còn dám viết những câu ghê tởm đó, học cùng lớp với cô ta đến tôi cũng cảm thấy mất mặt."
"Chính là bình thường cô ta rất nỗ lực học tập, tưởng là một học sinh thích học tập, không nghĩ đến lòng dạ lại xấu xa như vậy, cũng không nhìn xem nhan sắc của mình như thế nào? Trịnh thiếu là người mà cô ta có thể thích được à?"
Mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, càng nói càng khó nghe.
Vân Hạ tùy ý quăng cặp sách, bĩu bĩu môi, học mấy thứ vô dụng này làm gì chứ?
Tùy tiện ném mớ sách lên trên bàn, hoàn toàn không có bộ dáng yêu sách vở, yêu học tập của nguyên thân.
Cô nhìn bọn Lý Nguyệt bên kia càng nói càng hăng mà hừ hừ hai câu: "Cái tên Trịnh thiếu là cái dạng gì? Tôi mới không thích hắn đó, hắn còn không xứng xách dép cho bổn tiểu thư, hừ."
Vân Hạ vừa nói xong, trong phòng học yên tĩnh như chết.