Trọng Sinh Vi Quan

Chương 616: Chủ Hạ Phỉ hội quán




Xảo tỷ bắt đầu từ Tiếu Lợi Phi, cô rót đầy chén cho Tiếu Lợi Phi rồi rót mình một chén, hai người cùng uống cạn. Chờ Xảo tỷ mời một vòng, gương mặt vốn trắng mịn đã thêm chút hồng. Cô ngồi lại cạnh Thôi Lâm mà mắt khép hờ nửa tỉnh nửa say.



Tiếu Lợi Phi trước đã tới tỉnh Cát Lâm và gặp Thôi Lâm vài lần nhưng không quá quen. Y có chút tò mò hỏi Thôi Lâm:



- Tiểu Thôi, vừa nãy tôi nghe bảo vệ nói cậu đã giết người phương tây, là thật hay giả vậy?



Thôi Lâm gãi đầu định nói nhưng Hứa Lập đã đoạt trước.



- Thôi Lâm từng tham gia Tuyết Báo.



Chỉ một câu là Hứa Lập dừng lại nhưng đám người ở đây ai cũng có hiểu biết, cũng biết Tuyết Báo là gì. Bọn họ biết ngay Thôi Lâm không nói dối, bảo sao Hứa Lập coi trọng Thôi Lâm như vậy, để Thôi Lâm dùng tiệc ba sao. Nhưng nếu là mình thì cũng không keo kiệt chút tiền đó, có Thôi Lâm ở bên thì tính mạng cũng được đảm bảo hơn.



Tiếu Lợi Phi nghe xong mỉm cười nhưng Khang thiếu lại động tâm nói:



- Tiểu Thôi, không biết cậu còn có chiến hữu nào xuất ngũ không? Nếu có thì giới thiệu mấy người cho chúng tôi, chúng tôi quyết không bạc đãi bọn họ.



Thôi Lâm có chút khó xử cười nói:



- Xin lỗi Khang thiếu, mấy năm trước lúc chủ nhiệm Hứa ở thị xã Tùng Giang đã đưa chiến hữu và người nhà chúng tôi tới Tùng Giang công tác, sợ là.



- Hứa Lập, cậu giỏi đó, ra tay quá tàn nhẫn, một lưới bắt hết. Tôi sớm nghe nói về đội viên của Tuyết Báo, đây đều là chiến binh số một, nổi tiếng trong tất cả các quân khu.



Khang thiếu thấy biểu hiện của Thôi Lâm càng thêm hứng thú về đội viên Tuyết Báo.





- Không được, cậu như thế nào cũng phải giới thiệu vài người cho tôi.



Hứa Lập thấy Khang thiếu đã mở miệng muốn đồi người, hắn thoáng động tâm. Quan hệ giữa đôi bên chưa tới mức này, với thân phận của Khang thiếu thì không thiếu người giỏi vậy Khang thiếu làm thế có tác dụng gì? Muốn kéo gần quan hệ với mình ư?



Mặc dù tạm thời còn chưa đoán được suy nghĩ của Khang thiếu nhưng Hứa Lập cũng không từ chối:



- Tập đoàn Huệ Tân mở một công ty bảo vệ, huấn luyện viên ở đó đều là bộ đội xuất ngũ từ Tuyết Báo, nếu Khang thiếu thật sự muốn thì có thể tới công ty đó lấy vài người.




Hứa Lập cũng biết Khang thiếu ít khi gặp nguy hiểm, đi cạnh y sẽ được đãi ngộ cao hơn nhiều.



- Hắc hắc, cứ quyết định như vậy đi, lúc đó cậu đừng quên lời mình nói.



Khang thiếu cười nói.



Đúng lúc này cửa một lần nữa bị đẩy ra, Khang thiếu nhíu mày lớn tiếng nói:



- Hôm nay có để người ta ăn nữa không?



Hắn chưa hết câu đã thấy Tề tỷ có chút xấu hổ đi vào nhìn mọi người.



Không đợi Tề tỷ mở miệng giải thích, chỉ nghe ngoài cửa có người nói:




- Xin lỗi các vị, hôm nay quán chúng tôi tiếp đón không chu đáo làm phiền các vị, tiểu muội tới đây xin lỗi.



Mọi người đang buồn bực không biết người bên ngoài là ai nhưng nếu có thể thay mặt Hạ Phỉ hội quán thì nhất định là lãnh đạo của nơi đây. Không thấy người nhưng chỉ từ giọng nói truyền vào ai cũng đoán được người này còn trẻ, là mỹ nữ.



Đám người Khang thiếu mặc dù cũng hay đến Hạ Phỉ hội quán nhưng bình thường tiếp đón bọn họ chỉ là quản lý sảnh mà thôi, về phần lãnh đạo phía sau bọn họ không được gặp. Nhưng phụ huynh bọn họ đã từng cảnh cáo không được gây chuyện ở Hạ Phỉ hội quán, nếu không dù phụ huynh ra mặt cũng khiến bọn họ chịu ăn đòn một trận.



Có thể để phụ huynh đám người Khang thiếu trịnh trọng cảnh cáo như vậy, dù mấy tên này có uống say cũng không dám dễ dàng gây rối ở Hạ Phỉ hội quán. Nếu không vừa nãy Thôi Lâm xung đột với đám người Hàn Tắc mà ở một nơi khác tại Bắc Kinh thì sợ là đám người Khang thiếu đã sớm sai người tới san phẳng quán đó rồi, Hàn Tắc cũng bị ném xuống sông. Dù cho bố Hàn Tắc tới cũng không làm đám người Khang thiếu cúi đầu được. Nhưng vì nơi này là Hạ Phỉ hội quán, đám người Khang thiếu có kiêng kỵ nên không dám làm quá.



Tề tỷ đứng ở cửa thấy lãnh đạo bên ngoài đã mở miệng, cô đương nhiên không vẽ rắn thêm chân, không cần giải thích gì mà chỉ cung kính mở cửa mời lãnh đạo vào.



Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, người bên ngoài cuối cùng đã đi tới. Nhìn thấy người này mọi người chỉ thấy mắt sáng lên. Phụ nữ ở Hạ Phỉ hội quán ăn mặc theo thời cổ, mà mặc kệ người phụ nữ đó dù xinh thế nào nếu thấy nhiều thì cũng sẽ nhạt đi hứng thú. Nhưng mỹ nữ bên ngoài lại mặc bộ đồ công sở màu hồng nhạt làm người ta có thể thấy làn da mịn màng bên trong, cô đi đôi giày cao gót màu trắng càng thể hiện dáng người cao gầy.



Mọi người đang than thở vì sắc đẹp của cô nhưng Hứa Lập lại choáng váng.



Mỹ nữ mỉm cười chào mọi người:




- Xin kính chào quý khách, tiểu muội Hạ Phỉ, là tổng giám đốc hội quán, vừa nãy bọn em xử lý không chu đáo, em đặc biệt tới đây xin lỗi.



- Cô là Hạ Phỉ?



Lương thiếu híp mắt kinh ngạc nói:




- Không đúng, Hạ Phỉ này đã mở hơn chục năm nay, tôi sớm nghe nói lúc khai trường tổng giám đốc cũng là Hạ Phỉ, xin hỏi một tiếng bà chị năm nay bao tuổi.



Hạ Phỉ che miệng cười:



- Lương thiếu không biết tuổi của phụ nữ là bí mật ư? Chẳng qua em có thể nói với ngài là tiểu thư đây mới hơn 20, chưa tới 30, không biết ngài có hài lòng với câu trả lời này không? Về phần tên của em thì có lẽ đối với người khác còn có thể giữ bí mật nhưng đối với các vị cũng không cần giấu diếm. Ai bảo ở đây còn ó bạn cũ của em.



- Bạn cũ?



Đám người Tiếu Lợi Phi nhìn nhau nhưng không ai có ấn tượng về mỹ nữ này cả. Chỉ có Hứa Lập cười khổ một tiếng:



- Đúng là có duyên thì gặp, ai ngờ ở đây cũng gặp lại bạn học.



Tiếu Lợi Phi nghe xong quát to:



- Cậu là bạn học của tổng giám đốc Hạ? Không thể ngờ được. Hứa Lập, tôi nhớ cậu hình như tốt nghiệp đại học Bắc Kinh mà.



Không đợi Hứa Lập mở miệng, Hạ Phỉ đã nhíu mày nói:



- Tiếu thiếu cảm thấy em không xứng là sinh viên đại học Bắc Kinh ư?



- Không, không, tôi không bao giờ có ý đó. Nhưng nếu cô là bạn học của Hứa Lập sao không nghe Hứa Lập nhắc tới. Dù Hứa Lập không nhắc thì Hạng Long, Lý Tân cũng ở Bắc Kinh, cũng đã tới đây không ít nhưng sao không nghe bọn họ nhắc tới cô, cũng không thấy cô tới chào bọn họ?