Trọng Sinh Vi Quan

Chương 458: Thiên Nguyệt đáng yêu




Đổng Tinh cười nhìn Tô Thiên Nguyệt:

- Con hỏi về Thiên Nguyệt ư?

Vừa nói bà còn nháy nháy mắt Tô Thiên Nguyệt rồi nói tiếp:

- Mấy giáo viên dạy kèm đều khen Thiên Nguyệt nhà chúng ta là thiên tài, kiến thức người khác phải mất một ngày mới học được, Thiên Nguyệt xem xong nhớ ngay. Không cần hai năm là Thiên Nguyệt sẽ theo kịp kiến thức các bạn đồng lứa. Mấy giáo viên kia đều nói nhà chúng ta may mắn, lần này sợ là lại có một sinh viên đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa.

- Thật vậy ư mẹ?

Hứa Lập khẽ véo mũi Thiên Nguyệt trêu.

- Xem ra Thiên Nguyệt nhà ta đúng là thiên tài, Thiên Nguyệt thích đàn và máy vi tính ư?

Thiên Nguyệt gật đầu. Thực ra cô bé rất hứng thú với máy vi tính, đặc biệt là lên mạng khiến cô bé có thể biết nhiều điều trước không biết. Mà thích đàn piano càng là do một câu nói vô tình của nữ giáo viên dạy nhạc. “Âm nhạc có thể thay đổi khí chất một người đặc biệt là phụ nữ. Nó có thể làm cho em dễ được con trai có ấn tượng tốt.

Tô Thiên Nguyệt muốn được nam sinh thích không phải ai khác mà là ông anh Hứa Lập của cô. Cô bé thầm nghĩ nếu được Hứa Lập chú ý và thương yêu nhiều hơn thì mình sẽ học đàn.

- Ừ, vậy mai anh đi mua đàn, máy vi tính cho em. Chẳng qua em phải đáp ứng anh nếu không học xong không được lên mạng, không được chơi game, phải đi ngủ trước 10h tối.

Có lẽ do rất hưng phấn nên Thiên Nguyệt bình thường ít nói rốt cuộc lớn tiếng đáp.

- Được ạ, chúng ta móc tay.

Hứa Lập nhìn Tô Thiên Nguyệt kích động như vậy, hắn cũng không muốn làm cô bé mất hứng, vì vậy đành phải móc tay với cô bé.

- Được rồi, em sang ngồi chơi với Ngọc Hoa tỷ đi, xem anh chị mua gì cho em. Anh xuống bếp hỗ trợ.

Hứa Lập bế Tô Thiên Nguyệt đắt xuống và khẽ vỗ đầu cô bé.

Cô bé nhìn Hứa Lập một cái mới lưu luyến đi tới bên cạnh Đổng Tinh cùng Phạm Ngọc Hoa. Cô bé hơi e dè gọi.

- Ngọc Hoa tỷ.

Phạm Ngọc Hoa nhìn Tô Thiên Nguyệt cứ bám lấy Hứa Lập, cô hơi ghen tị. Chẳng qua cô cũng không lạ gì với biểu hiện của Thiên Nguyệt. Nếu là mình gặp cảnh ngộ như Thiên Nguyệt sợ là mình còn không kiên cường được như cô bé, không nhanh chóng hòa nhập được vào xã hội như cô bé đến vậy.

- Lại đây, xem chị mua quà gì cho em này.

Phạm Ngọc Hoa kéo Thiên Nguyệt ngồi giữa mình và mẹ Hứa Lập. Cô cầm lấy một chiếc túi tới, lấy chiếc áo lông màu trắng tuyết.

- Em thử xem có vừa không. Chị đi mấy cửa hàng mới chọn được cho em đó. Em mặc vào nhất định sẽ làm anh em thích.

Phạm Ngọc Hoa thấy Thiên Nguyệt không thích bộ đồ mình mua, cô phải thêm câu cuối vào.

Tô Thiên Nguyệt quả nhiên tin là thật, cô bé vội vàng cầm áo rồi khoác ngay lên người mặc dù nhiệt độ trong phòng bật điều hòa ở mức 25 độ.

Hứa Lập vừa lúc bưng món ăn mà ông bố đã làm ra ngoài. Thấy Thiên Nguyệt mặc chiếc áo mới mua, hắn khen.

= Thiên Nguyệt mặc áo này vào giống hệt công chúa Bạch Tuyết vậy. Chờ mai chúng ta ra ngoài em mặc bộ đồ này để người khác đều biết nhà chúng ta có một tiên nữ.

Thiên Nguyệt nghe Hứa Lập khen, cô bé rất vui. Cô bé cẩn thận cởi áo và mang treo vào tủ chờ khi ra ngoài lại mặc.

Sau đó Phạm Ngọc Hoa lại lấy ra không ít búp bê và món quà nhỏ, trong đó có thứ lúc Phạm Ngọc Hoa đi siêu thị mua, có thứ do Hứa Lập mua cho Thiên Nguyệt.

Phạm Ngọc Hoa lấy từng đồ ra cho Thiên Nguyệt xem, cô rõ ràng cảm thấy Thiên Nguyệt rất chú ý, rất thích đồ mà Hứa Lập mua; về phần đồ cô mua thì Thiên Nguyệt không quá coi trọng.

- Mọi người ăn cơm thôi.

Hứa Lập bưng thêm hai món nữa ra rồi gọi mọi người đi ăn cơm.

Một phần gần tết, một phần hôm nay Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa về cho nên bữa tối này Hứa Thành Hữu dùng hết kỹ thuật nấu ăn. Hứa Lập thấy ông bố vui vẻ như vậy, hắn liền lấy rượu mình vừa mang về ra uống, hai bố con uống tới tối muộn mới thôi.

Sáng hôm sau mọi người dậy ăn sáng xong, Hứa Lập phát hiện Thiên Nguyệt ăn mặc đáng yêu hơn nữa không ngừng nhìn mình, chiếc áo khoác hôm qua cũng đã được đặt trên ghế, hắn biết ngay ý của cô bé. Do hôm qua mình khen Thiên Nguyệt mặc áo đẹp nên cô bé muốn mình dẫn ra phố đi chơi đây mà.

- Thiên Nguyệt, em cất tạm áo đi, ăn trưa xong chúng ta đi chơi.

Thiên Nguyệt nghe vậy chu miệng lên, cô bé rất không thích nhưng vẫn phải cất áo.

Phạm Ngọc Hoa ở bên thấy Thiên Nguyệt không vui, cô cầm lấy áo giúp cô bé cười nói.

- Đừng giận mà, tối qua đại ca em gọi điện cho bạn trên Tùng Giang bảo bọn họ mua đàn, máy vi tính, chắc lát sẽ chuyển tới. Em không muốn đàn cho đại ca nghe ư?

Thiên Nguyệt nghe vậy mới cao hứng trở lại, cô cầm chặt tay Hứa Lập. Đây là động tác tỏ vẻ vui mừng quen thuộc của cô bé, mặc dù đã gần nửa năm rồi nhưng Thiên Nguyệt vẫn không thích nói chuyện như những đứa bé bằng tuổi.

Nhìn Thiên Nguyệt chuyển buồn sang vui, Hứa Lập sờ đầu cô cười nói.

- Cô bé này.

- Không được sờ đầu, mẹ nói sờ đầu sẽ không cao.

Thiên Nguyệt rất nghiêm túc nói. Vẻ ngây thơ của cô bé làm mọi người cười vang.

Khoảng 10h dưới lầu vang lên tiếng còi xe, Hứa Lập nhìn qua cửa sổ thấy một xe bán tải đang dừng ở đó, trên xe có một chiếc đàn piano. Không đợi Hứa Lập xuống lầu máy điện thoại đã vang lên. Người gọi điện là giám đốc công ty Huệ Tân – Tùng Giang Lâm Thường Thanh.

- Bí thư Hứa, tôi ở dưới lầu rồi, anh có nhà không?

- Tôi thấy các vị rồi, lên đây đi.

Hứa Lập ừa nói vừa mở cửa sổ vẫy vẫy Lâm Thường Thanh.

Lâm Thường Thanh thấy Hứa Lập vội vàng nói:

- Bí thư Hứa, tôi bảo người mang đồ lên, anh không cần xuống đâu.

Nói xong Lâm Thường Thanh dập máy chỉ huy công nhân khiêng đàn từ xe xuống và cẩn thận đưa lên lầu.

Hứa Lập bảo người nhà dọn tạm phòng Thiên Nguyệt lấy một chỗ trống chuẩn bị để đàn và máy vi tính. Thiên Nguyệt ở bên càng kích động đến mặt đỏ bừng.

Khoảng 20 phút sau Lâm Thường Thanh ấn chuông cửa nhà Hứa Lập, Hứa Lập mở cửa cho đối phương vào. Hai cậu thanh niên phía sau cẩn thận bê đàn vào rồi theo chỉ dẫn bê vào phòng Thiên Nguyệt. Ngoài ra còn có người bê bàn máy vi tính, máy tính cũng vào theo.