Trọng Sinh Vi Quan

Chương 409: Xuân sắc




Kế Xuân Mai nhìn Hứa Lập đang ngồi bên, thấy Hứa Lập đang mải xem tivi liền cởi giày để hai chân lên ghế salon, cách này sẽ khiến mình được Hứa Lập ôm trong lòng. Hứa Lập chỉ nhìn lướt qua không để ý mà tưởng Kế Xuân Mai vô tình chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc.



Chỉ một lúc sau Hứa Lập thấy không đúng, cả người Kế Xuân Mai nằm nghiêng trên ghế, hai chân duỗi thẳng tới chân mình. Hứa Lập liếc mắt nhìn Kế Xuân Mai thì thấy Kế Xuân Mai chăm chú xem tivi, Hứa Lập tưởng Kế Xuân Mai chỉ vô tình chạm vào mình nên không để ý tiếp tục quay đầu lại xem tivi.



Một lúc sau chân Kế Xuân Mai duỗi hết lên người Hứa Lập hơn nữa hai đầu ngón chân cũng không ngừng di chuyển muốn bắt mình. Hứa Lập biết rõ ràng Kế Xuân Mai không phải là vô ý mà là cố ý, nhìn chân Kế Xuân Mai trắng muốt từ bắp tới bàn chân Hứa Lập cảm thấy trong người nóng lên. Hứa Lập liền lấy tay nắm chân Kế Xuân Mai nhẹ nhàng cù gan bàn chân cô.



Kế Xuân Mai lúc này như ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, chẳng những không được Hứa Lập ôm, ngược lại chính mình mắc bẫy. Nhưng Kế Xuân Mai không lộ ra vì không muốn kinh động tới Thôi Lâm ngồi bên, cô cắn răng chịu khi chân đang bị cù, hung hăng nhìn Hứa Lập liếc mắt rồi muốn thu chân lại.



Nhưng Hứa Lập đã làm chuyện xấu rồi vẫn thấy chưa đủ, thấy bộ dáng Kế Xuân Mai như vậy Hứa Lập trộm cười, không ngờ còn gãi thêm vài cái.



Kế Xuân Mai cố nén chịu đựng nhưng Hứa Lập chỉ cù thêm vài cái mặt Kế Xuân Mai đã đỏ bừng bừng, cô rốt cục nhịn không được, kể cả Thôi Lâm ngồi bên cũng nhào tới đám đánh Hứa Lập.



Thôi Lâm đang mải xem tivi thì bị Kế Xuân Mai làm hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn hai người, tới giờ Thôi Lâm vẫn chư kết hôn và còn là một trai tân. Hắn kêu một tiếng rồi chạy khỏi phòng khách, khi không thấy người nữa thì Thôi Lâm mới nói lại:



- Tôi đi ngủ đây.



Thấy Thôi Lâm chạy trốn Hứa Lập và Kế Xuân Mai tiếp tục đùa giỡn, ôm nhau cười.



Khi hai người cười xong thì mặt Hứa Lập đỏ lên, lúc này hắn đang trên người Kế Xuân Mai, thậm chí còn có thể cảm thấy ngực Kế Xuân Mai rất nóng:



- Anh, anh đi hút điếu thuốc.



Hứa Lập nói xong liền muốn đứng dậy.



Hai tay Hứa Lập vừa động để đứng lên thì bị Kế Xuân Mai ôm lấy:



- Đừng đi, ôm em một cái.



Nhìn ánh mắt khao khát của Kế Xuân Mai khiến Hứa Lập mềm lòng ôm Kế Xuân Mai vào ngực rồi nhẹ nhàng vỗ sau lưng Kế Xuân Mai. Kế Xuân Mai như con mèo con được ăn no ngoan ngoãn nằm trong lòng Hứa Lập.



- Em làm vậy để làm gì? Chúng ta cũng không có kết quả, sau này em phải tìm người hợp với em.



Hứa Lập nói nhẹ nhàng.



- Được, ngày mai em đăng quảng cáo hôn nhân, tìm một người chồng ngoại quốc làm cha con anh.



Kế Xuân Mai cắn răng nói.



- Em dám.



Hứa Lập nói xong liền cúi đầu, hắn biết Kế Xuân Mai cố ý chọc giận mình, nhưng khi mình nghe Kế Xuân Mai nói tìm đối tượng cũng không cần nghĩ ngợi nói ra hai chữ như vậy:



- Anh, anh.. Em muốn tìm thì cũng phải chờ con lớn một chút nữa.



Nghe Hứa Lập nói những lời này khiến Kế Xuân Mai thật sự tức giận liền ghé vào lòng Hứa Lập Kế Xuân Mai cắn lên bả vai Hứa Lập hồi lâu không bỏ. Hứa Lập biết ý cũng không dám phản kháng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.



Một lúc lâu sau Kế Xuân Mai mới nhả rồi nói:




- Người cũng cho anh rồi, anh còn ở đó mà dám nói bậy, em cắn chết anh.



Nhìn bộ dáng thống khổ của Hứa Lập thì Kế Xuân Mai lại lo lắng vạch cổ áo Hứa Lập. Dấu răng mình vừa cắn vẫn nhìn thấy rõ mà cũng đã chảy ít máu:



- Đau không?



Kế Xuân Mai nhỏ nhẹ vuốt ve vết thương.



- Đau chết mất, anh muốn cắn lại.



Hứa Lập trừng mắt nói.



Mắt Kế Xuân Mai trắng bệch liếc nhìn Hứa Lập:



- Được, anh cắn đi.




Nói xong liền kéo áo xuống để lộ bờ vai trắng như tuyết.



- Anh.



Hứa Lập nhìn ánh mắt trêu tức của Kế Xuân Mai chỉ cảm thấy nếu không cắn cô một cái thật sự xin lỗi mình. Hứa Lập ôm Kế Xuân Mai, Hứa Lập cắn một cái trên vai Kế Xuân Mai.



Nhưng răng vừa chạm vào Đăng Pháo thịt Kế Xuân Mai thì Hứa Lập cắn không nổi:



- Anh không cắn em, anh cho em nợ một cái.



Hứa Lập hôn một lúc rồi mới ngẩng đầu, bờ vai trắng khiến Hứa Lập hôn có một vệt hồng như đồng tiền xu.



- Hứa Lập, muốn em không, em không cần vàng, không cần bạc của anh, cũng không cầu tương lai thân phận gì cả. Em chỉ cần anh tốt với em, khi rảnh rỗi có thể nhớ tới em và con, chỉ cần viết thư cho em khi em ở nước ngoài.



Kế Xuân Mai ôm cổ Hứa Lập vừa nói vừa khóc.



Hứa Lập thấy ý chí của mình càng ngày càng không kiên định, nhất là đối với mỹ nhân chỉ cần khóc như đứa trẻ là tâm lý mình không chịu được:



- Đừng khóc, đừng khóc, anh, anh chỉ sợ ảnh hưởng tới em. Em cũng biết quan hệ giữa anh và Phạm Ngọc Hoa, với em anh cũng không có khả năng hứa gì cả, em sẽ hối hận.



- Em không hối hận, anh biết không? Anh là người con trai đầu tiên khiến em rung động. Đêm năm đó ở xã Nhị Đạo em vốn chỉ muốn tâm sự với anh, cũng không nghĩ muốn dụ dỗ anh, càng không muốn làm trò với anh. Ngày đó nhìn anh ngượng ngùng em cũng không biết mình phạm sai lầm, vì làm anh theo em đã cho anh uống thuốc, đối với anh em chưa bao giờ hối hận.



Từ đó tới giờ em phát hiện dù em làm bất cứ chuyện gì em đều nhớ tới anh, thậm chí em cố không gặp anh nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là thấy anh ở ngay trước mắt. Sau này khi biết anh và Phạm Ngọc Hoa có quan hệ không bình thường, em mất ngủ cả đêm suy nghĩ rồi rước anh tới nhà em. Vì nghĩ anh không cười em, lại cho anh uống thuốc, ai biết được là anh lại phá hỏng chuyện khi thay đổi chén rượu bêu xấu em.



Nghe Kế Xuân Mai nói chuyện cũ Hứa Lập cũng mỉm cười, đêm đó vì Kế Xuân Mai uống thuốc vốn là cho mình khiến xuân tình dào dạt, để mình thưởng thức dáng người đầy đặn của Kế Xuân Mai.



- Sau đêm đó em biết anh càng xem thường em, em cũng không dám tìm anh nữa. Nhưng ông trời thấy em đáng thương, để em mang thai, em càng không có dũng khí nói anh biết không làm gì khác được em đành tìm các mối quan hệ để chuyển công tác, tìm cách xa anh, nuôi con suốt đời. Ai người anh không biết nghe ai nói lại tìm tới nhà em, anh biết không? Ngày đó anh chờ em ở dưới cũng khiến em sợ hãi, em chỉ sợ anh đến đưa con đi, không có anh bên em, lại mất Bảo Bảo nữa thì em không sống nổi. Cũng may anh không cướp Bảo Bảo đi.



Hứa Lập nhìn Hứa Lập chăm chú nói.