Trọng Sinh Vi Quan

Chương 384: Hại người hại mình




Nghe Hồ Khai Thái nói, Hứa Lập càng thêm tò mò về nội công.



- Không biết lão gia tử đã luyện tới trình độ nào?



- Tôi ư? Ôi, có lẽ cả đời không đạt được trình độ kia. Chẳng qua tôi cũng nghiên cứu ra một loại công pháp thay thế có thể suy nghĩ hai việc cùng lúc. Bình thường dù là bước đi hay vận động đề không quên phân một phần chú ý khống chế chân khí trong cơ thể, chẳng qua cái này mặc dù có chút hiệu quả nhưng vẫn còn cách xa cảnh giới kia, ít nhất mỗi ngày khi ngủ vẫn không thể khống chế được sự vận chuyển trong của chân khí.



Mặc dù lão gia tử nói với giọng rất nuối tiếc nhưng Hứa Lập lại cực kỳ bội phục ngài. Hồ Khai Thái đã hơn 80 tuổi mà mỗi ngày còn chuyên tâm luyện tập như vậy, về phần lão gia tử bây giờ có công lực cao bao nhiêu Hứa Lập cũng rõ, ngài cao hơn mình rất nhiều, ngài cao tới mức mình không thể phán đoán được. Không dễ gì gặp được cao thủ như Hồ Khai Thái lão gia tử, Hứa Lập nếu không xin dạy bảo một chút sao được.



- Lão gia tử, vậy ngài xem tôi luyện mấy thứ này có gì bất lợi không?



Hứa Lập đương nhiên muốn nắm chắc thời gian học. Người khác không biết nhưng hắn lại rõ những thứ mình luyện không tính là ngoại công mà đó là chiến kỹ trong quân đội, càng luyện thì càng có hại cho cơ thể. Mình năm đó đã thấy các đồng đội xuất ngũ rồi theo tuổi tăng lên khiến sức khỏe càng lúc càng kém, có mấy người nghiêm trọng còn không thể xuống giường.



- Tôi đã xem vài thủ pháp của cậu, nào, cậu lại đây để tôi xem vài chiêu.



Lão gia tử vừa nói vừa vung tay chụp thẳng vào Hứa Lập.





Hứa Lập không dám chậm trễ, hắn dùng tay trái còn có thể động ngăn cản. Chẳng qua khi tiếp xúc với tay lão gia tử, hắn mới phát hiện lão gia tử không dùng sức, ngài chỉ muốn xem chiêu thức của hắn mà thôi.



Chỉ so chiêu thì Hứa Lập không sợ ai cả, những kỹ pháp hắn học năm đó đều là trải qua bao nhiêu lần thực chiến cùng với đồng đội mới nghiên cứu ra được.




Hai người đấu có năm ba phút, Hứa Lập và lão gia tử so vài trăm chiêu. Hai người đều có chút giật mình, công phu của mình đều đủ để đánh bại vô số đối thủ nhưng hôm nay Hứa Lập lại phát hiện mở miệng vốn tự hào về chiêu thức nhưng lại chỉ đánh ngang với Hồ Khai Thái lão gia tử mà thôi.



Hồ Khai Thái cũng rất ngạc nhiên. Công phu của ông được luyện trên chiến trường, hơn nữa có thể nói chiêu nào cũng là sát chiêu. Cho dù theo Hồ Khai Thái thấy những chiêu này đều rất độc ác, càng quan trọng hơn là luyện và sử dụng các chiêu này chính là hại người hại mình. Cũng may nội công của ông luyện thành đôi chút nếu không thì ông không thể sống tới ngày hôm nay.



Nếu không phải sợ môn tuyệt kỹ này thất truyền, lão gia tử thậm chí còn không muốn dạy cho bất cứ ai. Cho dù như vậy ở Hồ gia cũng chỉ có con cả của ông là học được chân truyền của ông, hơn nữa môn tuyệt kỹ này lão gia tử còn có quy định chỉ truyền cho trưởng, không tới bất đắc dĩ thì quyết không được thi triển.



Mà Hứa Lập còn trẻ đã luyện thành thế này, không biết hắn đã luyện bao nhiêu năm rồi. Nhưng nhìn tình hình cơ thể của Hứa Lập không hề suy yếu, Hồ Khai Thái đúng là rất khó hiểu.



Thực ra đây cũng là do những điều Hứa Lập đã gặp, hắn bây giờ là thị trưởng nên cơ hội chính thức muốn ra tay gần như không có, cho nên cơ thể cũng không có chút tổn thương nào. Nhưng theo tuổi Hứa Lập tăng lên thì bất lợi sẽ hiện ra, sợ là không đợi tới khi Hứa Lập già cả người sẽ đau đớn hành hạ hắn mỗi ngày.




Hai bên dừng tay, lão gia tử nhìn Hứa Lập một chút rồi nói:



- Cậu còn trẻ mà có công phu cao như vậy nếu không phải gặp một ít đại hành gia thì đúng là khó gặp đối thủ, coi như là người có nội công đại thành mà không tới đẳng cấp nhất định, không kịp vận nội công cũng có thể bị cậu đánh bại. Chỉ là công phu của cậu luyện cũng không dễ phải không?



Hứa Lập gật đầu nói:



- Không giấu lão gia tử, vì luyện những thứ này tôi đã chịu không ít đau khổ, nếu không phải trưởng bối ép chặt thì sợ đã sớm dừng lại rồi.




Hứa Lập nói vậy là muốn Hồ Khai Thái không nên nghĩ nhiều làm gì, không nên hỏi tiếp.



Lão gia tử gật đầu nói:



- Môn võ này của cậu có uy lực rất lớn, khả năng ứng dụng cao. Hơn nữa cậu khi luyện môn này khi đả thương người cũng càng làm mình bị thương, mon võ này có võ công rất lớn nhưng không có biện pháp phối hợp điều chỉnh cơ thể, tất cả đều dựa vào sức lực bản thân mà luyện thành, theo thời gian dài cậu sẽ bị thương nội phủ. Đến khi cậu phát hiện ra rồi dựa vào tây y bây giờ đúng là rất khó chữa trị, mà đông y tuy có thể từ từ điều trị nhưng lúc đó đã muộn. Cậu bây giờ còn trẻ chưa thấy gì nhưng theo thời gian trôi qua, công phu của cậu càng lúc càng cao nên loại ốm đau này sẽ theo cậu cả đời.




Hứa Lập nghe xong lập tức cười nói:



- Mong lão gia tử cứu tôi, không dấu gì lão gia tử vị trưởng bối dạy tôi môn võ này cuối cùng vì đau ốm nên qua đời. Trước khi chết ông vì không muốn công phu thất truyền nên mới dạy cho tôi. Ông còn bảo tôi phải tìm một cao thủ nội công và xin dạy cách hóa giải ẩn họa của môn công phu kia.



Hồ Khai Thái không nghi ngờ lời nói của Hứa Lập, ông rất hiểu việc này, nếu không ông cũng không chỉ truyền công phu cho con cả, môn công phu vừa ra tay là đả thương người, nếu truyền cho người xấu là sẽ hại người tốt. Về phần khác là do con trưởng, cháu trưởng tuổi cũng cao một chút, nội công có thành tựu cao một chút nên có thể đề phòng môn công phu kia cắn trả.



Lão gia tử không lập tức trả lời Hứa Lập mà ngồi đó suy nghĩ. Hứa Lập biết lão gia tử đang tự hỏi, dù sao công pháp của lão gia tử là võ học gia truyền đương nhiên không thể dễ dàng truyền cho người cho nên Hứa Lập cũng không hỏi ép, hắn lẳng lặng chờ câu trả lời của lão gia tử.



Lát sau lão gia tử ngẩng đầu lên nói:



- Vị trưởng bối của cậu chắc cũng đã trải qua chiến tranh nếu không thì không thể sáng tạo ra công pháp kia, tôi đương nhiên không muốn nó thất truyền. Hơn nữa tôi thấy cậu là người có trí, có dũng, tôi truyền công pháp cho cậu có lẽ không lâu sau này Hồ gia tôi còn phải nhờ cậu giúp.