Trọng Sinh Vi Quan

Chương 368: Phá cửa




Viện trưởng Lô Gia Thanh, phó viện trưởng Vương Dược Minh – Viện kiểm sát cùng với thường vụ - Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang – Hầu Nguyên Thịnh, phó tổ trưởng tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh – Lý Tương Đông cùng nhau tiến vào, Đổng Dương Minh nhìn bọn họ mà cảm thấy cả người mất hết sức, y không còn vẻ kích động vừa nãy nữa, người co quắp ngồi trên ghế mãi không bình tĩnh lại được.

Mọi người không để ý tới tâm trạng của đối phương, do Hầu Nguyên Thịnh tuyên bố quyết định của hội nghị thường vụ - Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang việc thu hồi tư cách ủy viên của Đổng Dương Minh; do Lô Gia Thanh quyết định bắt giam Đổng Dương Minh của Viện kiểm sát; cảnh sát đi theo cũng tiến hành lục soát Đổng Dương Minh; sau đó đưa Đổng Dương Minh tới khách sạn mà tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh đang ở để tiến hành giam giữ y.

Sau đó nhân viên Viện kiểm sát và Cục công an Vọng Giang tiến hành lục soát nhà Đổng Dương Minh. Nhưng kết quả lục soát lại làm mọi người không hài lòng mấy. Trong nhà Đổng Dương Minh ngoài chút tiền và số vật phẩm quý giá mà Đổng Dương Minh đã viết trong bản khai thì các thứ còn lại quá bình thường. Trong nhà Đổng Dương Minh chỉ tìm được thẻ lương của vợ chồng Đổng Dương Minh với số tiền vài chục ngàn, đồng thời tìm được một ít rượu, thuốc khá có tiền ở trong két, ngoài ra không tìm được gì cả. Nếu như chỉ từ những thứ này thì Đổng Dương Minh có thể coi là cán bộ niêm khiết hiếm có trong toàn tỉnh.

Chẳng qua theo lời khai của Trịnh Quân Ba thì chỉ riêng tiền mặt y đã hối lộ Đổng Dương Minh đã lên tới trên triệu, các thứ lục soát được trong nhà Đổng Dương Minh là không bình thường.

Sau đó Triệu Quốc Khánh cũng tự mình tới nơi bàn với mọi người, mọi người lên xe chạy tới một căn nhà ở một ngoại ô, đây đúng là căn nhà của em vợ Đổng Dương Minh.

Mấy hôm nay Triệu Quốc Khánh vẫn âm thầm phái người giám sát Đổng Dương Minh để đề phòng đối phương đột nhiên bỏ trốn. Cảnh sát theo dõi và phát hiện một điều khá ngạc nhiên.

Vào lúc 3h đêm một ngày có một chiếc taxi chạy từ quốc lộ tiến tới nhưng xe không dừng ở cổng tiểu khu mà lại dừng ở một đoạn tường. Có người từ trên xe xuống, xe taxi đi ngay. Người này lén lút nhìn quanh một vòng rồi trèo tường tiến vào, sau đó y đào được một bọc gì đó sau đó mới trèo qua tường bắt chiếc taxi khác rời đi nơi này.

Đồng chí cảnh sát giám sát vì không muốn làm đối phương chú ý nên đã cẩn thận theo sau, cuối cùng lại phát hiện đây đúng là em vợ của Đổng Dương Minh. Cho nên hôm nay sau khi biết lục soát nhà Đổng Dương Minh không có hiệu quả, Triệu Quốc Khánh liền dẫn mọi người tới nơi này.

Mọi người vừa tới cổng không khỏi thấy làm kinh hãi, căn nhà của Lưu Văn được bao quanh bởi bức tường cao gần 3m. Xe vừa dừng lại đã nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi từ trong truyền ra, ít nhất có năm sáu con chó đang sủa…

Cảnh sát tiến lên gọi cửa nhưng mãi không thấy người nào ra mở cả. Mãi sau mới có một ông lão hơn 70 tuổi từ trong hỏi vọng ra.

- Ai thế? Các vị đang tìm ai?

Đồng chí cảnh sát lớn tiếng giải thích:

- Chúng tôi là người của Cục công an thị xã tới tìm Lưu Văn, đây là Lưu Văn phải không?

- Tìm Lưu Văn ư? Lưu Văn không có nhà, mời các vị mai hãy trở về.

Ông lão tai hơi điếc nên nghe không rõ, ông lão nói xong là xoay người định vào.

Mấy người Triệu Quốc Khánh trao đổi ý kiến, tất cả mọi người đều cho rằng đây là kế hoãn binh của Lưu Văn vì vậy quyết định lập tức lao vào nhà Lưu Văn và tiến hành lục soát. Cũng may trước khi tới Triệu Quốc Khánh đã có chuẩn bị, ngay cả lệnh lục soát cũng đã mang tới. Y ra lệnh cho cảnh sát tìm dây thừng, một đầu buộc vào cổng, một đầu buộc vào xe, người khác cũng tránh sang bên. Theo lệnh của Triệu Quốc Khánh, chiếc xe nổ máy, cửa sắt cuối cùng cũng bị xe kéo bung.

Cổng vừa bị phá đã có năm sáu con chó rất to lao ra ngoài. Triệu Quốc Khánh cũng sớm có chuẩn bị, mấy tiếng súng vang lên làm vài con chó ngã xuống. Các đồng chí cảnh sát lúc này cũng lao vào trong nhà Lưu Văn.

Nhìn đông đảo cảnh sát lao vào, Lưu Văn trợn mắt há mồm. Lưu Văn vốn vẫn ở trong nhà, vừa nãy nghe tiếng còi xe cảnh sát y biết là có chuyện. Lưu Văn vội vàng gọi điện cho Đổng Dương Minh nhưng đối phương không nghe máy. Lưu Văn cho rằng anh rể đã bị bắt cho nên Lưu Văn mới bảo bố mình ra ứng phó đám cảnh sát.

Nhưng ai ngờ đám cảnh sát lại phá cổng xông vào. Lưu Văn mặc dù lo nhưng y nuôi mấy con chó dữ không phải dễ đối phó. Y còn hy vọng có thể làm đám cảnh sát gặp chút phiền phức. Chẳng qua tiếng súng vang lên lại làm Lưu Văn sợ hãi. Tới khi đám người Triệu Quốc Khánh tới trước mặt, Lưu Văn vẫn chưa lấy lại hồn phách.

Triệu Quốc Khánh bước tới trước mặt Lưu Văn quát.

- Lưu Văn, đồ của Đổng Dương Minh giấu ở đâu?

Lưu Văn không biết bị dọa đến chống hay là vì nghĩ Đổng Dương Minh đã khai nên y lấy tay chỉ chỉ vào chiếc tủ bên trong.

Đồng chí cảnh sát tiến lên mở tủ, bên trong ngoài quần áo ra không có việc gì. Triệu Quốc Khánh nhìn thoáng qua Lưu Văn đang đứng ngây ra đó.

Triệu Quốc Khánh đi tới trước tủ cẩn thận tìm kiếm một lúc, y lại nhẹ nhàng gõ vào bốn phía tủ sau đó lớn tiếng nói với một nhân viên.

- Ở đây.

Hai nhân viên cảnh sát tìm gậy đập vỡ chỗ bị Triệu Quốc Khánh chỉ, phía sau tủ có một lỗ nhỏ, bên trong có giấu một chiếc túi. Đồng chí cảnh sát lấy túi ra và đổ xuống trước mặt mọi người.

Đồng chí cảnh sát đếm ngay tại chỗ, chỉ riêng dây chuyền vàng đã có 14 sợi, đồng hồ cao cấp năm chiếc; bốn vòng vòng; 29 vòng bạch kim còn có một đôi trâu vàng, một bức tượng vàng, bốn khối vàng… sau đó nhân viên phá án đi lên tính toán giá trị số đồ vật này lên tới hơn 3 triệu.

Triệu Quốc Khánh chỉ vào đống vàng này rồi nói tiếp:

- Đổng Dương Minh còn thứ đồ gì khác không? Thẻ ngân hàng đâu?

Lưu Văn liên tục lắc đầu.

- Không còn, không còn gì cả.

Lưu Văn đang rất hối hận, y đã sớm ngờ tới cảnh sát sẽ tới nhà mình điều tra nhưng ai ngờ nhanh như vậy, mình vì nghe tiếng súng sợ hãi nên mới chỉ chỗ giấu đồ ra. Nếu không phải mình nói cho bọn họ thì đối phương ít nhất phải vài ngày mới tìm ra được.