Trọng Sinh Vi Quan

Chương 338: Không công bằng




- Ông trời bất công, chúng ta phải tự kiếm công bằng cho mình. Trưởng đoàn Trịnh, mấy chiến sĩ đi theo anh sẽ không nói loạn chứ?



Trịnh Lôi có chút sửng sốt nói:



- Đương nhiên là không, nếu không biết giữ bí mật thì tôi cam đoan bọn họ sau khi làm xong nhiệm vụ này sẽ phải về vườn.



- Ha ha, vào núi vàng không thể đi về tay không. Chúng ta đã tới đây thì cũng phải lưu một chút kỷ niệm chứ. Chiếc ấn này đẹp đó, tôi cầm đi chơi vài ngày.



Trước mặt mọi người, Hứa Lập rất đường hoàng cầm lấy chiếc ấn vàng bỏ vào túi mình. ba người còn lại nhìn nhau không hiểu nổi.



- Các vị còn lo lắng gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn để lại cho Trịnh Quân Ba mang tới âm phủ sao? Thích gì thì cầm đi làm kỷ niệm. Đặc biệt là cô Bạch, nhà cô bị Trịnh Quân Ba hại thảm như vậy, dù cho cuối cùng có thể đưa Trịnh Quân Ba vào chỗ chết nhưng chỉ sợ cũng không thể bồi thường tài sản của nhà cô. Cô sau này cũng phải sống, ở đây có không ít đồ coi như là Trịnh Quân Ba bồi thường cho cô, cô đừng khách khí.



Với số tài sản hiện nay của Hứa Lập thì không cần tham ô chút ít này. Nhưng ở đây hắn là quan lớn nhất, nếu hắn không ra tay trước thì những người khác quyết không dám động tay vào thứ gì tại đây. Vì có thể làm cho những người khác đều yên tâm, Hứa Lập đành nhét chiếc ấn vào túi.



- Hay, hay, tôi không khách khí.



Triệu Quốc Khánh đương nhiên rõ ý của Hứa Lập, y cũng không tham chỉ lấy bức ngọc điêu mấy trăm năm tuổi mà thôi. Chẳng qua bức ngọc điêu này có giá còn hơn chiếc ấn Hứa Lập vừa lấy.



Cuối cùng Trịnh Lôi cũng không có khách khí, trực tiếp cầm lấy ống bút gỗ trắc ( tử đàn) bên người.



- Vừa lúc lão gia tử nhà tôi sắp đại thọ 60, chiếc ống bút này làm quà tặng ông đỡ ông nói tôi là bất hiếu suốt năm.



Bạch Lâm là cô gái thông minh sao có thể không nhìn ra được ý của ba người. Cô cảm động tới rơi lệ. Cô khẽ khom người với ba người coi như cảm ơn. Số tài sản bất chính của Trịnh Quân Ba, Bạch Lâm cũng không hề khách khí. Cô lấy mười mấy đồ nhỏ nhưng có giá trị xa xỉ bỏ vào ví của mình. Số đồ này tính ra cũng có giá trên ba triệu đủ để cho cuộc sống sau này của cô.



Mọi người một lần nữa ra khỏi tầng hầm, chuyện đầu tiên Hứa Lập làm là báo cáo với Cát Binh về việc đã bắt được Trịnh Quân Ba. Cát Binh nghe tin xong rất hưng phấn, y liên tục khen thành tích của Hứa Lập. Cát Binh cũng nhắc Hứa Lập là tất cả tiến hành theo trình tự, đối với các cán bộ lãnh đạo có liên quan tới vụ án đáng dừng chức thì dừng, đáng điều tra thì tra.



Hứa Lập hiểu ý Cát Binh. Xem ra lãnh đạo tỉnh vẫn chưa nhất trí về vụ án của Trịnh Quân Ba, chẳng qua đây không phải điều mình cần quan tâm. Mình chỉ cần làm tốt công việc là được.



Việc thẩm vấn Trịnh Quân Ba tạm thời chưa thể bắt đầu, Bạch Lâm trong cơn tức giận đã gây ra vết thương không hề nhẹ với Trịnh Quân Ba. Sau khi được bệnh viện kiểm tra thì Trịnh Quân Ba ít nhất phải ở bệnh viện một tuần mới có thể chuyển tới trại tạm giam.



Mặc dù hành vi của Trịnh Quân Ba đã sớm làm mọi người phẫn nộ nhưng hắn cũng là người, không phải súc sinh. Vì vậy tất cả hoạt động thẩm vấn phải đợi y khỏe lại mới có thể tiến hành.



Tin Trịnh Quân Ba bị bắt vừa truyền ra lại khiến Vọng Giang chấn động, không biết bao người mua pháo đốt ăn mừng. Tóm lại ngày hôm đó tiếng pháo không ngừng vang lên khắp Vọng Giang.



Hứa Lập không có tâm trạng ăn mừng vì quyển sổ trong tay hắn quá nóng. Hắn không dám nói chuyện này với Lưu Hồng Đào, thậm chí ngay cả Cát Binh hắn cũng không dám nói. Bởi vì trên đó liên quan tới những người mà bọn họ gần như không thể động vào.




Chiều ngày hôm sau Hứa Lập lái xe lên tỉnh gặp Văn Thiên. Cũng chỉ có Văn Thiên – phó bí thư tỉnh ủy mới có thể xử lý tốt quyển sổ này.



Hứa Lập trên đường đi cũng gọi điện cho Văn Thiên, Văn Thiên rất nhiệt tình khi biết tin Hứa Lập tới gặp mình. Y bảo Hứa Lập chờ mình ở nhà. Hứa Lập tới nơi đợi một lát thì Văn Thiên đã về tới. Từ lúc Văn Thiên lên tỉnh nhận chức, Hứa Lập mỗi lần có việc lên tỉnh đều tranh thủ gặp Văn Thiên. Dù sao Văn Thiên cũng coi như là đại ca của hắn, hơn nữa sau này hắn phát triển cũng phải dựa vào Văn Thiên.



Mà Văn Thiên cũng hết sức coi trọng Hứa Lập, bây giờ Hứa Lập mới 25 tuổi đã là thị trưởng một thị xã cấp huyện. Hứa Lập có thể ở tuổi này làm tới cấp chính huyện thì ít nhất cũng là duy nhất trong tỉnh. Quan trọng hơn là Hứa Lập có thể có được thành tích như hôm nay về cơ bản đều là cố gắng của hắn. Mình cũng có mấy người như mình, Phạm Kiệt đứng sau giúp nhưng nguyên nhân cũng là do Hứa Lập có đủ năng lực. Năm đó khi bằng tuổi Hứa Lập, Văn Thiên tự nhận mình không bằng Hứa Lập. Văn Thiên cũng đánh giá tương lai của Hứa Lập sẽ không kém gì mình.



- Bí thư Văn.



Hứa Lập thấy Văn Thiên tiến vào hắn vội vàng đứng lên chào.



- Cậu khách khí như vậy làm gì hả, không có người ngoài thì gọi tôi đại ca đi.




Văn Thiên cười nói.



Bảo mẫu ở bên đi lên lấy dép cho Văn Thiên, đổi xong nói với bảo mẫu.



- Hôm nay làm thêm vài món, lát tôi uống vài chén với Tiểu Hứa.



Nói xong Văn Thiên lại nói với Hứa Lập:



- Cậu chưa ăn cơm chứ, lát chị cậu về rồi chúng ta ăn. Không ngờ cô ấy sau khi lên tỉnh còn bận hơn cả tôi – một phó bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày toàn về muộn hơn tôi.



Văn Thiên ngồi xuống thấy Hứa Lập vẫn đứng, y nói.



- Cậu ngồi đi.



Ở đây không có ai khác nhưng Hứa Lập biết thân phận của mình, hắn chờ Văn Thiên ngồi xuống mới ngồi.



- Chuyện ở Vọng Giang tôi cũng nghe nói qua. Hôm qua lão Cát đã nói qua tình hình với tôi, cậu lần này làm rất tốt. Không chỉ có lão Cát, lão Tằng hết sức hài lòng, ngay cả một ít lãnh đạo tỉnh cũng bắt đầu chú ý tới cậu.



- Đều là do bí thư Cát cùng thị trưởng Tằng ủng hộ cùng với cố gắng chung của cán bộ lãnh đạo Vọng Giang.



- Được rồi, cậu không cần khiêm tốn. Nếu bọn họ có năng lực thì sao có thể để đám người Trịnh Quân Ba hoành hành ở Vọng Giang nhiều năm như vậy? Lần này cậu tìm tôi có việc gì? Cậu không có việc nhất định không tới đây.