Trọng Sinh Vi Quan

Chương 332: Xông vào hang hổ




- Được, cứ làm như lời cô đi.

Nghe xong Bạch Lâm nói, Hứa Lập cuối cùng cũng quyết định làm theo lời đối phương. Mặc dù hắn không biết Bạch Lâm có thù hận gì với Trịnh Quân Ba, nhưng sự cừu hận mà Bạch Lâm dành cho Trịnh Quân Ba là điều mọi người ở đây đều cảm nhận được. Bây giờ do thời gian khẩn trương nên không kịp nghe Bạch Lâm kể chuyện bản thân.

- Tôi lập tức dẫn Bạch Lâm về nội thành lấy tiền. Lão Triệu, anh đi lấy thuốc. Trưởng đoàn Trịnh, ở đây phiền anh canh gác. Nếu Trịnh Quân Ba đi ra thì có cơ hội cứ nổ súng bắn vào tay chân hắn, chỉ cần hắn không chết là được.

Mọi người lập tức chia nhau hành động theo phân công của Hứa Lập. Hứa Lập đích thân lái xe đưa Bạch Lâm về thị xã lấy tiền. Hơn nữa hai người mua vài món ăn Tứ Xuyên mà Trịnh Quân Ba thích để lát cho thuốc vào trong đó.

Khi Hứa Lập, Bạch Lâm quay lại thôn Hồng Thổ, trong thôn vẫn yên tĩnh như bình thường. Lúc này Triệu Quốc Khánh cũng đã về, y cầm theo một gói thuốc ngủ loại cực mạnh. Triệu Quốc Khánh còn cố ý nói.

- Thuốc này tôi tới bệnh viện thị xã tìm Viện trưởng Tiết hỏi, theo y nói loại thuốc này không có mùi vị, chỉ cần dùng sau năm phút sẽ ngủ rất say, sấm nổ bên tay cũng không ngủ. Chẳng qua loại thuốc này không gây hại cho sức khỏe, uống vào ngủ một giấc là không còn tác dụng.

Tất cả chuẩn bị xong, Bạch Lâm cầm 100 ngàn cùng với vài món ăn tiến vào thôn.

- Cô nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn bản tân. Chúng tôi không muốn cô mất mạng vì tên cầm thú Trịnh Quân Ba đó.

Hứa Lập nhỏ giọng nói.

Bạch Lâm quay đầu lại mỉm cười nói:

- Các vị yên tâm, tôi còn chưa sống đủ. tôi còn muốn tận mắt thấy tên cầm thú Trịnh Quân Ba kia bị báo ứng.

Nói xong Bạch Lâm kiên định đi tới trước. Hứa Lập tức tối đập mạnh vào gốc cây bên cạnh nói.

- Mọi người nói chúng ta là đàn ông lại để một người phụ nữ đi mạo hiểm là sao? Quá xấu hổ.

Mọi người mặc dù không nói nhưng trong lòng bọn họ đều lo lắng cho an nguy ủa Bạch Lâm. Điều duy nhất mọi người có thể làm bây giờ là cầu khẩn cho Bạch Lâm, hy vọng ả có thể an toàn trở về.

Thời gian từng giây một trôi qua, theo trạm gác báo cáo thì Bạch Lâm đã vào căn nhà kia được 10 phút.

Trịnh Lôi có chút lo lắng nói:

- Lão Triệu, anh không phải nói loại thuốc này sau năm phút là có hiệu quả sao? Đã 10 phút rồi sao vẫn không có tin tức gì, có phải xảy ra chuyện không? Nếu không chúng ta xông vào.

- Tôi làm sao biết được. Nếu Tiết Kiến Lập dám lừa tôi thì tôi không đập vỡ cổng bệnh viện của hắn thì tôi mang họ Tiết.

Triệu Quốc Khánh cũng lo lắng nhìn về phía trước. Loại thuốc ngủ này do Tiết Kiến Lập đưa cho hắn, hắn chưa từng thấy hiệu quả nên cũng khá lo lắng.

- Đừng gấp, đợi thêm đi. Bạch Lâm mới vào được mười phút hơn nữa trạm gác không phát hiện có tiếng ồn ào từ trong nhà truyền ra, nó nói rõ Bạch Lâm tạm thời vẫn an toàn. Tôi đoán một là có chuyện gì đấy nên Trịnh Quân Ba chưa ăn hoặc thuốc chưa phát huy tác dụng. Chúng ta phải tin vào Bạch Lâm.

Hứa Lập mở miệng an ủi mọi người.

Nhưng nửa tiếng sau vẫn không có tin gì truyền ra, cái này làm Hứa Lập cũng thấy lo lắng, hắn không ngừng đi quanh gốc cây.

- Thị trưởng Hứa, nếu không chúng ta hành động?

Triệu Quốc Khánh càng khẩn trương hơn. Dù sao thuốc do mình cầm tới nếu xảy ra chuyện thì đó là mình làm hại Bạch Lâm, mình sẽ áy náy cả đời.

- Không được, chẳng may Trịnh Quân Ba chưa bị hôn mê thì chúng ta vừa hành động sẽ làm hại Bạch Lâm. Anh thay quần áo rồi đi theo tôi.

Hứa Lập đột nhiên nói với Triệu Quốc Khánh, sau đó hắn lại nói với Trịnh Lôi.

- Trưởng đoàn Trịnh, anh dẫn người tiếp tục canh ở đây, tôi và lão Triệu vào thôn tìm trưởng thôn để bảo y đến căn nhà kia xem tình hình thế nào, xem có vấn đề gì không?

- Được, các vị mau đi đi, tôi gác ở đây.

Mặc dù chỉ nói chuyện vài câu với Bạch Lâm nhưng Trịnh Lôi cũng có ấn tượng tốt với cô gái kiên cường này, y đương nhiên không hy vọng cô gặp chuyện.

Hứa Lập cùng Triệu Quốc Khánh cố ý đi vòng qua căn nhà Trịnh Quân Ba đang trốn để vào thôn. Hai người mua hai tút thuốc, hai chai nước suối rồi hỏi chủ hàng tạp hóa là nhà trưởng thôn ở đâu.

Chủ quán thấy hai người ăn mặc chỉnh tề, mua loại thuốc đắt tiền nên biết bọn họ không phải dân chúng bình thường nên không dám dấu. Y chỉ vào căn nhà lớn nhất ở giữa thôn nói:

- Nhà trưởng thôn đó, rất dễ tìm.

- Vậy trưởng thôn bây giờ có nhà không?

- Chắc là có, trời nắng to nên không ai đồng làm, chắc trưởng thôn vẫn đang ngủ.

Hai người chào vị chủ quán nhiệt tình này rồi đi thẳng tới trước cửa nhà trưởng thôn. Triệu Quốc Khánh định gọi nhưng Hứa Lập đã chặn lại.

- Cổng chính không khóa mà chỉ đóng, không cần gọi, chúng ta vào thẳng đi.

- Vậy không hay lắm. Chúng ta một là thị trưởng, một là cục trưởng Cục công an tự tiện xông vào nhà dân không phải là biết pháp lại phạm pháp sao?

- Thôi, ở nông thôn đâu có nhiều quy định như vậy, nhà tôi có không ít bà con ở nông thôn, tôi về quê thì thấy người trong thôn đến chơi ai cũng vào thẳng, không ai phải gọi cửa cả. Người vào nhà chẳng những không bị đuổi còn có thể nhiệt tình mời thuốc, nước. Vào thôi.

Hứa Lập nói xong đẩy cổng vào sân, Triệu Quốc Khánh cũng đành theo sau.

Hai người đi vào tới tận nhà rồi nhìn qua cửa sổ thấy một lão già khoảng 50, 60 tuổi đang nằm trên phản ngủ. Hứa Lập khẽ gõ cửa, lão già tỉnh lại ngồi dậy lớn tiếng nói:

- Ai thế? Vào đi.

Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh vào phòng. Hứa Lập lúc này không tiện lộ thân phận nên do Triệu Quốc Khánh đi lên nói chuyện.

- Lão đại ca, anh là trưởng thôn Hồng Thổ?

- Là tôi, các cậu là?

Lão già thấy hai người tới rất lạ nên đứng dậy tiếp đón.

Triệu Quốc Khánh móc thẻ công tác của mình đưa tới nói:

- Tôi ở Cục công an thị xã, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.

Lão già cầm thẻ công tác xem không khỏi hoảng sợ.

- Hả, là cục trưởng? Mau, mau ngồi.

Lão già làm trưởng thôn cả đời đương nhiên cũng biết cục trưởng Cục công an thị xã Vọng Giang có cấp bậc gì.

- Lão đại ca, không biết anh tên gì?

Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập cũng không khách khí, hai người ngồi xuống phản.

- Tôi họ Triệu, anh cứ gọi tôi lão Triệu là được, không biết cục trưởng có chuyện gì cần tôi giúp? Chỉ cần là ở thôn Hồng Thổ thì lời của tôi cũng có chút trọng lượng.

- Tôi cũng họ Triệu, chúng ta là người nhà rồi. Triệu đại ca, tôi muốn hỏi anh có quen với vợ chồng họ Phùng ở đầu thôn không?