Trọng Sinh Vi Quan

Chương 305: Báo cáo công việc




Thấy Lưu Hồng Đào, Hứa Lập không có chuyện gì, Tiết Kiến Vĩ vốn định tuyên bố tan họp nhưng Triệu Quốc Khánh ngồi bên lại đột nhiên nói.

- Hôm nay vừa lúc các vị thường vụ đều ở đây, tôi cũng nhân cơ hội báo cáo vắn tắt công việc của hệ thống chính pháp với mọi người.

Triệu Quốc Khánh trong thời gian này có thể nói làm rất nhiều việc ở Vọng Giang, đặc biệt là việc cải cách nội bộ hệ thống công an và vụ án hối lộ đã truyền khắp Vọng Giang. Mọi người ngồi đây là thường vụ thị ủy Vọng Giang, bọn họ đương nhiên biết rõ tin tức này. Đặc biệt là việc Sử Lâm – chánh thanh tra Cục công an Tùng Giang khi dẫn người chuyên môn về Vọng Giang điều tra việc Triệu Quốc Khánh nhận hối lộ ngược lại bị Triệu Quốc Khánh chơi một chiêu, Triệu Quốc Khánh ở trạm thu phí bảo Miêu Chí Văn đưa trả Sử Lâm bức tranh đã sớm thành chuyện mọi người bàn tán lúc rảnh rỗi, lúc tụ tập với nhau.

Mọi người cũng nghe nói Sử Lâm tức tối báo cáo với cục trưởng Cục công an Vọng Giang về việc bắt Triệu Quốc Khánh, Sử Lâm chẳng những không được lãnh đạo đồng tình còn bị cục trưởng Trương Quý Tường mắng cho một trận cuối cùng xám xịt trở về Tùng Giang. Điều này cũng nói rõ Triệu Quốc Khánh bên trên có chỗ dựa rất cứng. Ít nhất là bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục công an Vọng Giang – Trương Quý Tường ủng hộ Triệu Quốc Khánh. Bây giờ Triệu Quốc Khánh muốn báo cáo với mọi người công việc của hệ thống chính pháp thì không ai phản đổi mà đều thấy hứng thú.

Triệu Quốc Khánh thấy mọi người nhìn về phía mình, không ai tỏ vẻ muốn rời đi, y liền lấy một tập tài liệu trong cặp ra. Nghe Triệu Quốc Khánh báo cáo qua về tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang và các công việc Cục công an Vọng Giang đã làm trong thời gian này, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ khen ngợi. Khi nghe Triệu Quốc Khánh nói đến hệ thống công an có hơn 10 cảnh sát bị Ủy ban kỷ luật bắt đi, ai cũng thở dài một tiếng.

Mấy năm qua tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang rất ác liệt là điều ai cũng biết. Đừng nói dân chúng bình thường ngay cả lãnh đạo một vài ngành có khi đi trên đường đột nhiên bị người lao ra đánh cho tàn phế. Một tên phó cục trưởng cục Dân chính Vọng Giang lúc tối đi dạo bị một tên côn đồ đánh gãy chân trái tới giờ vẫn đi khập khiễng, việc này tạo tiếng động không nhỏ ở Vọng Giang tới tận bây giờ. Cho nên cứ khi trời tối là Vọng Giang như giới nghiêm, trên đường không có mấy người qua lại. Cả Vọng Giang chỉ có vài nơi ngoại lệ như phố Hương Cảng và đường Giang Thủy cách đó không xa.

Hai con phố này khác hoàn toàn với nơi khác, ban ngày không có bao người đi đường nhưng đến tối ở đây luôn sáng đèn, người qua lại tấp lập chẳng qua tới đây hầu hết không phải người đối phương mà là người từ ngoài tới. Hai con phố này dưới sự kinh doanh của Trịnh Quân Ba đã sớm thành khu phố đèn đỏ nổi tiếng của toàn Tùng Giang, toàn tỉnh thậm chí toàn khu vực đông bắc, người các nơi đều tới đây hưởng lạc. Trịnh Quân Ba thậm chí còn từng nói một câu người tới đây không có gì anh không nghĩ tới, chỉ có thứ anh chơi không tới.

Tới tối là cửa các nhà hàng, quán nơi đây đều có mấy trăm em xinh đẹp, mặc quyến rũ đứng đó. Chỉ cần có người đi qua đây thậm chí còn bị các ả này kéo vào quán để anh hưởng thụ đãi ngộ của đế vương.

Chẳng qua hai đối phương này đã thay đổi rất nhiều khi Triệu Quốc Khánh tới Vọng Giang nhận chức. Vài ngày sau khi hệ thống công an tiến hành cải cách, các cửa hàng, quán ở hai con đường này có thể nói là vắng bóng người. Nguyên nhân là vì Triệu Quốc Khánh cố ý phái hai tổ cảnh sát chuyên môn phụ trách tuần tra hai con đường. Chỉ cần có người tiến vào quán ven đường liền lập tức vào kiểm tra. Vì thế đến giờ còn ai dám tới đây hưởng lạc cơ chứ? Đồng thời Triệu Quốc Khánh còn tổ chức cảnh sát các đồn công an cứ tới tối là điều động lực lượng nòng cốt của đơn vị tiến hành tuần tra khắp các con phố Vọng Giang, qua đó khiến cho tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang có chuyển biến rõ ràng, tốt đẹp hơn. Quần chúng nhân dân Vọng Giang cũng có thể ra ngoài đi bộ sau khi ăn tối xong mà không bị đám côn đồ lao tới đánh.

Khi Triệu Quốc Khánh báo cáo tình huống này ra, tất cả mọi người đều mỉm cười. Dù sao Vọng Giang nếu luôn có danh hiệu khu đèn đỏ lớn nhất Đông bắc chẳng những ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai phát triển của Vọng Giang, cũng có ảnh hưởng lớn đến việc lên chức của các vị thường vụ ngồi đây. Cho nên mọi người đều khẳng định với thành tích mà Triệu Quốc Khánh đã làm được.

Sau khi Triệu Quốc Khánh giới thiệu xong công việc của mình, y đột nhiên đổi giọng nói sang việc khác.

- Mặc dù trong thời gian gần đây công tác của chúng tôi lấy được thành tích nhất định nhưng vấn đề vẫn còn khá nhiều. Đặc biệt là ngày hôm qua ở mỏ than xã Thắng Lợi lại phát sinh vụ bắn súng, có người dùng súng uy hiếp hơn 40 quần chúng bình thường. Cũng may chúng tôi nhận được tin báo của quần chúng kịp thời chạy tới mới khống chế được tình hình.

Triệu Quốc Khánh nói việc này ra nhưng 12 vị thường vụ còn lại không ai nói gì. Người thì uống trà, người hút thuốc, người thì viết gì đó trong sổ.

Ở Vọng Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, các vị thường vụ thị ủy ngồi đây thông qua các loại con đường sớm biết chuyện này. Khi bọn họ biết việc còn có quan hệ với Trịnh Quân Ba, chẳng qua làm bọn họ không ngờ là Triệu Quốc Khánh muốn bắt Trịnh Quân Ba thì bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào lại ngăn cản. Chẳng lẽ Trịnh Quân Ba còn có quan hệ với Lưu Hồng Đào sao? Cho nên mọi người cùng lựa chọn im lặng.

Triệu Quốc Khánh thấy không ai mở miệng, y cũng biết người có thể lên làm thường vụ thị ủy đều không phải người bình thường, làm trong quan trường nhiều năm khiến bọn họ sớm luyện được bản lĩnh bình tĩnh trước mọi việc. Chẳng qua trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào thì Triệu Quốc Khánh không đoán được. Việc khó khăn này giao cho Hứa Lập suy nghĩ vậy, mình cứ làm theo kế hoạch là đủ rồi.

Cho nên Triệu Quốc Khánh nhìn mọi người một vòng rồi nói tiếp:

- Theo quần chúng bị đám tội phạm uy hiếp nói thì bọn họ vốn muốn tới lý luận với người lập trạm thu phí nhưng không ngờ lại có xung đột với người ở trạm thu phí. Mà theo đám người ở trạm thu phí thì người lập trạm này là do ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã Vọng Giang – Trịnh Quân Ba lập lên. Mà người dùng súng uy hiếp quần chúng cũng là Trịnh Quân Ba. Hơn nữa chúng tôi cũng đã mang khẩu súng này tới Sở công an xét nghiệm vân tay quả thật là có vân tay của Trịnh Quân Ba.

Triệu Quốc Khánh nói tới đây lại nhìn Lưu Hồng Đào. Chỉ thấy mặt Lưu Hồng Đào vẫn không thay đổi giống như không biết việc này. Triệu Quốc Khánh thấy thế quyết định đưa thẳng mũi dùi vào đối phương.

- Bí thư Lưu, chúng tôi muốn bắt Trịnh Quân Ba, yêu cầu y kể rõ việc mình tàng trữ và sử dụng súng trái phép cùng với việc tự ý lập trạm thu phí. Chẳng qua Trịnh Quân Ba là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Vọng Giang chúng ta cho nên bí thư Lưu có thể yêu cầu triệu tập cuộc họp của Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân để thu hồi thân phận kia của Trịnh Quân Ba.