Trọng Sinh Vi Quan

Chương 267: Quán cơm phần




- Vậy Trịnh Quân Ba rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì mà các vị hận hắn như vậy?

Hứa Lập hỏi.

- Làm chuyện xấu gì? Làm quá nhiều chuyện xấu, tôi nói hai ngày cũng không hết chuyện. Xa không nói chỉ riêng đợt trước tết vừa rồi hắn vì tranh địa bàn với người mà tổ chức trăm tên đàn em đánh nhau với đối phương, cuối cùng còn dùng súng, lão Lưu chính là vì nguyên nhân này mà mất mạng.

Vụ bắn súng kia Hứa Lập cũng biết, hắn vốn định hỏi thăm vài chuyện liên quan tới Trịnh Quân Ba, ít nhất cũng hỏi xem Trịnh Quân Ba đã làm chuyện xấu gì, cũng coi như cung cấp cho Hứa Lập một phương hướng phá án.

Nhưng lão Triệu đột nhiên lại cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, y nói với Hứa Lập:

- Lão đệ, hôm nay muộn rồi, chú về nhà ăn cơm đi không lát đám học sinh cấp ba tan học sẽ có người thấy chú nói chuyện với chúng tôi, nói chuyện về Trịnh Quân Ba thì chú gặp phiền phức đó.

Hứa Lập nghe xong trong lòng càng run lên, ngay cả đám học sinh đang đi học cũng bị Trịnh Quân Ba đầu độc, thành tay sai của hắn thì tương lai của Vọng Giang không quá lạc quan.

Hứa Lập thật ra không sợ đám học sinh kia gây phiền phức cho mình nhưng hắn sợ làm các ông lão này gặp chuyện. Hắn đành đứng lên nói:

- Tôi đi trước chờ mai có thời gian rảnh lại tới nói chuyện với mọi người.

Nói xong hắn đứng lên tiếp tục đi dạo xem có còn gặp được nhóm người già nào đang tụ tập không, lại nghe bọn họ nói chuyện về Trịnh Quân Ba.

Nhưng Hứa Lập đi nửa tiếng cũng không thấy có người tụ tập nói chuyện, hắn cũng không nghe được tin tức hữu dụng nào cả. Nhìn đồng hồ đã là hơn 11h30, mọi người chắc đã về nhà ăn trưa nên mình không thấy ai là phải. Hứa Lập đã sớm nghe nói trước ga Vọng Giang là nơi nhiều thị phi, vụ bắn súng cũng ở đó, có lẽ ở đó sẽ nghe được vài tin tức. Hứa Lập bắt một chiếc taxi trực tiếp đi đến gần ga Vọng Giang.

Hứa Lập xuống xe đi trước ga một lát cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. Hứa Lập hơi đói nên đứng bên nhìn quanh thấy trước ga có một loạt hàng ăn. Hắn lững thững đi vào một quán tìm vị trí gần cửa sổ, gọi bát mì tương.

Lúc này có một zx hơn 60 tuổi vào quán, nhìn qua thấy bà lão không phải người đối phương. Bà lão xách theo một túi lớn mặt mày mệt mỏi ngồi xuống và gọi hai chiếc bánh bao, một bát cháo.

Hứa Lập cũng không để ý, hắn nhìn xem dòng người bên ngoài quán, cảm nhận không khí đông vui nhộn nhịp ở đây.

Rất nhanh nhân viên phục vụ mang bát mì tới cho Hứa Lập, còn mang theo chai nước suối. Hứa Lập nhìn bát mì thấy là bát lớn, ở trong còn có vài quả trứng chim cút trông khá ngon. Về phần chai nước Hứa Lập không để ý, hắn tưởng nhân viên phục vụ nhớ lầm. Hắn đi cả buổi chưa uống nước, một chai cũng không bao tiền.

Hứa Lập đi dạo một vòng khá đói nên ngồi ăn rất nhanh. Ăn xong hắn không tính tiền ngay mà ngồi châm thuốc hút, nghỉ ngơi.

Bà lão kia ăn xong gọi người tới tính tiền.

Không ngờ bà chủ quán đứng ở trước quầy lớn tiếng nói:

- 32 đồng.

Bà lão nghe vậy hốt hoảng đi tới trước quầy.

- Cô có tính lầm không? Tôi ăn có hai chiếc bánh bao và bát cháo sao có giá 30 đồng?

Chủ quán liếc nhìn bà lão một cái mới nói.

- Là 32 đồng.

- Không đúng, tôi vừa vào đọc đơn giá, bánh bao 0,5 đồng, cháo một đồng một bát, vậy tổng cộng có hai đồng, sao thoáng cái đắt thêm 30 đồng?

Bà lão vội vàng giải thích.

Chủ quán thoáng cái lấy một tờ thực đơn đưa tới, ả còn lớn tiếng nói:

- Bà có biết chữ không hả? Hai bánh bao, một báo cháo là 2 đồng nhưng bà vào quán gọi một phần cơm, hai bánh bao, một bát cháo và một đĩa dưa muối chính là một phần cơm, chính là 32 đồng. Bà xem cho rõ đi.

Hai người tranh cãi khiến Hứa Lập tò mò. Hắn cầm tờ thực đơn trên bàn. Bên trên quả thật viết bánh bao 0,5 đồng, cháo một đồng một chén nhưng lật tới mặt sau mới thấy trên đó quả thật viết rõ một phần cơm gồm: Hai bánh bao, một bát cháo, một đĩa dưa muối 32 đồng. …

Thì ra mình tới một quán cơm phần, cơm suốt. Hứa Lập dở khóc dở cười, những người này tính tới tận mức này bảo sao mọi người đều nói quán ăn ở ga Vọng Giang là quán tham nhất.

Bà lão đứng đó xem thực đơn không khỏi lớn tiếng nói:

- Hả, tôi còn tưởng rằng dưa muối miễn phí, sao lại đòi tiền?

- Đâu ra, các món của chúng tôi không phải từ trên trời ban cho, dựa vào gì mà miễn phí. Đừng lằng nhằng, mau trả tiền.

Chủ quán trừng to mắt lớn tiếng nói.

- Tôi, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy.

Bà lão bị ép suýt khóc.

- Không có tiền? bà lừa ai hả? Bà xách túi to như vậy nhất định là muốn ra ngoài còn nói không có tiền. Không có tiền bà đi xe thế nào được? Chẳng lẽ bà đi bộ?

Chủ quán nghe nói bà lão không có tiền không khỏi tức giận.

- Tôi thật sự không có tiền.

Bà lão lấy tiền trong túi ra, bên trong toàn là tiền lẻ, tổng cộng chỉ hơn 10 đồng.

- Tôi muốn tới Hắc Long Giang với con, tiền của tôi đã bỏ ra mua vé xe nên không còn tiền.

Nói xong bà lão vì sợ chủ quán không tin còn lấy một vé tàu màu đỏ trong túi ra đưa cho chủ quán xem.

Chủ quán đoạt lấy vé tàu nhỏ giọng nói:

- Vọng Giang tới Cáp Nhĩ Tân! Vừa lúc, xe còn không chạy, bà mau trả lại vé lấy tiền thanh toán.

- Trả lại vé?

Bà lão không biết lấy can đảm từ đâu mà đoạt lại vé từ trong tay chủ quán, bà lão lớn tiếng khóc nói.

- Không thể trả. Tôi đã năm sáu năm không gặp con, cả đời tôi có khi chỉ được gặp nó lần cuối cùng này, van các người, các người thương một bà lão như tôi.

- Hừ, chúng tôi thương bà thì ai thương chúng tôi. Nếu ai cũng ăn không trả tiền như bà thì chúng tôi lấy gì mà sống. Bà nếu không đi trả vé thì tôi gọi người trả giúp bà.

Vừa nói chủ quán từ sau quầy đi ra muốn đoạt lại vé trong tay bà lão. Một nữ nhân viên phục vụ ở bên cũng đi lên hỗ trợ.