Trọng Sinh Vi Quan

Chương 211: Quà kết hôn




Lý Tân không biết Hứa Lập đưa những thứ này làm gì, sau khi nhận liền nghi hoặc mở ra, Vương Huệ ngồi bên cũng lại gần để xem. Hai người nhìn lại thấy hoảng sợ. Lý do là Hứa Lập tặng quà là một khu lâu đài rộng hơn 10 km vuông.



Về khu lâu đài trong tập văn kiện đã kể lại rõ chi tiết, hơn nữa còn có ảnh chụp.



Khu lâu đài này nằm ở tỉnh Manitoba - Canada, trung tâm lâu đài là một hồ rộng 2km vuông. Phía bắc hồ nước là núi nhỏ chừng 4km vuông, trên núi cây cối tươi tốt, thậm chí còn có động thực vật sinh sống: thỏ, gà rừng, vịt trời, chỉ là không có động vật ăn thịt. Phía tây hồ là dãy hoa hướng dương, mùa hè, thu đến là ho hướng dương có một màu vàng tuyệt đẹp như một hàng những trạm gác bảo vệ đất. Phía đông hồ mà một vùng thảo nguyên chăn thả những con dê. Phía nam là một lâu đài cổ đại với diện tích lớn hơn 1km vuông, nhìn từ ảnh có thể nhận thấy ngay đây là một lâu đài có lịch sử lâu dài.



Lật xem từng trang, không đợi Lý Tân nói, Vương Huệ ngồi bên đã kích động không khống chế được tâm trạng của mình nói:



- Đây là cho bọn em?



Hứa Lập gật đầu cười nói:



- Đương nhiên là cho hai người, vợ chồng hai người mấy năm vẫn làm việc vất vả vì mọi người, tôi là ông chủ cũng không quá keo kiệt. Tặng hai người một khu lâu đài, để hàng năm hai người có thời gian đi du lịch, nghỉ ngơi, không có hai người lại nói họ Hứa tôi keo kiệt.



- Túc tử, cậu thật là hào phóng.



Tên Béo vui đến nhảy dựng lên, chạy đến bên ôm chặt lấy Hứa Lập, rồi hôn lên mặt Hứa Lập một cái. Hứa Lập bị như vậy càng hoảng sợ, hắn chưa kịp phản ứng thì tên Béo đã chạy nhanh về chỗ ngồi rồi cùng Vương Huệ nghiên cứu lâu đài của họ. Hứa Lập tức giận hét lớn:



- Tên Béo, tôi giờ đang cân nhắc có nên tặng cậu khu lâu đài này nữa hay không.



Không ngờ tên Béo cũng không để ý, yy giơ tập giấy trên tay nói:



- Muộn rồi, lệnh chuyển hồ sơ này đã có hiệu lực, giờ lâu đài này là của tôi, bất luận là ai cũng không lấy lại được. Nếu cậu cho tôi một lâu đài khác thì tôi có thể cân nhắc để vợ tôi cũng cho cậu một nụ hôn.




Bao nhiêu năm qua tên Béo cũng chưa kiếm được chút tiện nghi nào từ Hứa Lập, hôm nay không những được một khu lâu đài lớn mà còn hôn được Hứa Lập, vì thế tên Béo cao hứng quá mức. Chẳng qua sau cao hứng thường là đau buồn, mà vui quá hóa buồn lại do chính bản thân tên Béo gây ra. Vương Huệ thấy tên Béo không biết nói, đắc ý quên hết mọi chuyện, y dám để mình đi hôn người khác. Dù Vương Huệ cũng đồng ý với tên Béo, nếu Hứa Lập cho một cho một khu lâu đài như vậy nữa thì mình cũng không ngại hôn Hứa Lập một cái, nhưng những lời này không thể do tên Béo nói. Cô đưa bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng trên lưng tên Béo xoay 180 độ coi như nhắc nhở tên Béo ở ngôi nhà này ai mới là chủ nhân thực sự.



- Anh, anh biết sai rồi, tha cho anh đi.



Tên Béo nhỏ giọng xin tha thứ thì Vương Huệ mới buông tay, rồi ngẩng đầu nói với Hứa Lập:



- Cám ơn anh, em biết anh hào phóng, em không khách khí.



Hạng Long ngồi bên cũng kêu lên



- Túc tử, lâu đài này ít nhất phải trăm triệu, sau cậu có thể tặng vợ chồng tên Béo được? Vậy khi ông anh này kết hôn, cậu cũng không thể không làm nói như vậy, lúc đó phải cấp tôi một tòa lâu đài lớn hơn. Nếu không tôi dù nhận cậu, sợ rằng chị dâu cậu cũng không nhận cậu.




Hạng Long nói xong nắm tay Tề Lộ Oánh, ý nói là chị dâu đang ngồi đây.



Không để Tề Lộ Oánh mở miệng, Tôn Cực thay Hứa Lập phụ trách món quà lần này nói:



- Trăm triệu sao? Tôi nói cho cậu biết, lâu đài này giá là 133 triệu USD đó, chuyển ra nhân dân tệ cũng phải một tỷ tệ. Hơn nữa nói cho cậu biết, lâu đài lớn như vậy ngày nào cũng phải có người lau dọn trông nom, nếu bỏ không dùng nửa năm cũng trở thành một tòa nhà hoang, Để dọn dẹp chăm sóc cả trang viên này cũng phải thuê tới trăm nhân công, rồi trồng hoa hướng dương, chăm cây trên núi, vệ sinh hồ nước. Tính thêm cả tiền duy trì vận hành lâu đài một cách bình thường thì mỗi năm cũng mất 3 triệu USD.



Nghe xong những lời này của Tôn Cực, tất cả mọi người đang ngồi đều nín thở, quà này của Hứa Lập thật hào phóng, tặng những một tỷ tệ.



Tên Béo nghe xong, vẻ mặt vốn vui mừng cũng chuyển thành buồn bởi vì Vương Huệ ngồi bên lại một lần nữa vòng tay qua đặt lên eo tên Béo.




- Ca ca, cậu giúp tôi hay hại hại tôi vậy? Tặng một lâu đài như vậy, một năm nhiều lắm tôi cũng đến có một tháng, nhưng lại vì nó mà tốn vài triệu, tôi có số tiền đó hưởng hụ thật tốt, đến khách sạn năm sao ở cũng được. Tôi đây không phải là tự chuốc vạ vào mình sao?



Tên Béo vẻ mặt cầu xin nói.



Hạng Long vừa rồi còn muốn đòi quà kết hôn giờ cũng đổi giọng, lớn tiếng nói:



- Túc tử, tôi kết hôn cậu không cần tặng lâu đài đâu, cho tôi máy bay tôi cũng không cần. Cậu cứ cho tôi bằng tiền mặt luôn là được, cho tôi một phong bao rất lớn là được rồi.



Hạng Long vừa nói xong thì người ngồi bên Hạng Long nhỏ giọng nói:



- Tiểu Long, các anh không phải đang nói giỡn chứ? Những lời các anh nói đều là sự thật?



- Nói giỡn? Những lời chúng tôi nói là thật. Tiểu Tượng, chẳng nhẽ cậu không nói cho chị dâu biết sao?



Không để Hạng Long giải thích, Vu Lương đã giành nói.



- Hứa Lập không phải là trưởng ban thư ký văn phòng thị ủy sao? Sao có nhiều tiền như vậy?



Tề Lộ Oánh biết Hạng Long có bạn học tốt, huynh đệ tốt. Ví dụ như Lý Tân là một đại gia mở tập đoàn có vốn trên chục tỷ, nhưng cô không ngờ Hứa Lập vừa ra tay đã tặng một biệt thư trên một tỷ. Không nhẽ quan chức chính phủ giờ có nhiều tiền như vậy sao?



Tề Lộ Oánh hẹn hò cùng Hạng Long cũng gần hai năm nhưng có một số việc Hạng Long cũng không nói cho cô biết, y sợ Tề Lộ Oánh nghĩ ngợi linh tinh. Dù sao tên Béo và Vương Huệ là thanh mai trúc mã từng trải qua thời khắc khó khăn cùng nhau. Nhưng khi mình quen với Tề Lộ Oánh thì lúc đấy mình đã có nhiều tiền. Dù sao biết mặt biết người nhưng không biết lòng, có khi lúc này có tình cảm nhưng một khi không có tiền thì có thể sẽ khác. Hạng Long chỉ sợ nói hết tài sản của mình thì sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của hai người.