Trọng Sinh Vi Quan

Chương 176: “Quan”




Nghe trong phòng có người la hét, Duẫn Kiện và bọn người Hứa Lập vào phòng. Hứa Lập trợn mắt nhìn chỉ thấy bên trong có một chiếc giường làm từ tấm gỗ ván, bên trên là một người nằm. Tên này đúng là ở bẩn, tấm phản chắc phải mấy năm cũng không được lau chùi, xung quanh phảng phất một mùi thối.



Nhâm lam Đạt thấy hôm nay có nhiều người tới nhà, còn có cả cảnh sát cũng tới, nên cuối cùng hắn cũng từ chăn tự dậy. Hắn ngồi trên đầu giường, hai trong mắt nháy nháy, vuốt tóc rồi nói:



- Các người không phải muốn làm cho tôi phải chuyển nhà sao? Tôi nói cho các người biết, nếu không có năm trăm nghìn, ông mày sẽ không đi.



Một trưởng phòng cục Công an đi cùng Hứa Lập tiến lên nói:



- Anh là ông của ai, nói chuyện cho cẩn thận. Đây là phó trưởng ban thư ký thị ủy Hứa Lập có ý đến nói chuyện giải tỏa với anh, nếu anh có ý gây sự thì chúng tôi không khách khí đâu.



Có cảnh sát uy hiếp khiến Nhâm Lam Đạt há to miệng hồi lâu cũng không dám nói. Cuối cùng hắn nói:



- Mặc kệ ai tới, không có năm trăm nghìn thì tôi không chuyển.



Hắn nói xong rồi xoa đầu ngáp, ra vẻ muốn tiếp tục ngủ.



Duẫn Kiện tiến lên xốc Nhâm Lam Đạt nói:





- Nhâm Lam Đạt, cậu tỉnh ngay cho tôi. Nếu cậu dám ngủ thì có tin tôi để toàn bộ người trong thôn không cho cậu ăn cơm, để cậu chết đói không?



- Anh dám.



Nhâm Lam Đạt nghe những lời này liền nhảy dựng lên nói:




- Họ Duẫn, trưa nay tôi đến nhà anh ăn, nếu không để ông ăn đủ cho hai người, một nửa cân rượu thì tối tôi lại đến nhà anh uống rượu, tôi xem anh có thể làm gì tôi.



Hứa Lập tới nói nhỏ với đồng chí Tòa án:



- Lời Nhâm Lam Đạt nói bây giờ có tính là đe dọa không? Có điều khoản nào để luận tội hắn không? Nếu thật sự không được thì chỉ cần tạm giam một thời gian cũng được.



Đi cùng Hứa Lập lần này là một trưởng phòng bên Tòa án nên về các điều khoản pháp luật rất quen thuộc, y suy nghĩ một chút rồi nói:



- Pháp luật của chúng ta đều có quy định chung với hành vi đe dọa không tính là có tội, chẳng qua vẫn có thể tạm giữ một chút vì tội uy hiếp, chiếm đoạt. Trong điều 274 bộ luật hình sự nước ta nói tội uy hiếp, chiếm đoạt tài sản công, tài sản cá nhân nếu với số lượng không lớn thì có thể bị xử tù ba năm hoặc là cho tại ngoại, số lượng lớn thì có thể bị xử tù từ 3 năm đến dưới 10 năm.




Hứa Lập gật đầu, Nhâm Lam Đạt lúc này chỉ muốn Duẫn Kiện cho hắn ăn một bữa cơm ngon. Nếu vì vậy mà hắn mắc tội uy hiếp, đe dọa rồi truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười cho mọi người. Hơn nữa Tằng Ích đã nói Nhâm Lam Đạt là nhân vật cản trở điển hình, kết quả xử lý sẽ để đài truyền hình công bố cho nên nếu chuyện phải làm thật đẹp mới được.



Hắn đòi phải có năm trăm nghìn thì mới bằng lòng giải tỏa, do chưa tới giai đoạn cuối cùng của công tác giải tỏa nên vẫn chưa có quyết định chính thức về việc này, bây giờ vẫn ở giai đoạn đàm phán. Hơn nữa giải tỏa lần này cũng là một thỏa thuận mua bán, có thể không dùng thu đoạn hành chính là tốt nhất. Lần này tới tìm Nhâm Lam Đạt cũng chỉ là giết gà dọa khỉ để cho người khác nhìn thấy mà thôi, cho nên còn cần phải dùng biện pháp khác mới được.



Hứa Lập ở bên đang nghĩ xem cách nào mới có thể bắt Nhâm Lam Đạt đi vào khuôn khổ, bắt y vào trại tạm giam để hắn phải ở tù vài ngày. Đột nhiên xảy ra tình huống, chỉ thấy Nhâm Lam Đạt và Duẫn Kiện gây chuyện, hai người đánh nhau. Cũng may xung quanh có nhiều người, lại có cảnh sát nên rất nhanh vào can hai người ra.



Hứa Lập mới đầu ngạc nhiên, sau là mừng rỡ, đúng là vận may tới. Mình đang nghĩ xem bắt Nhâm Lam Đạt thế nào thì Nhâm Lam Đạt lại chủ động mở cửa đi vào.



- Xảy ra chuyện gì vậy hả?



Hứa Lập tiến lên nghiên túc nói:




- Các người sao lại đánh nhau?



Hứa Lập vừa rồi đã hỏi đồng chí Tòa án về các điều luật liên quan, Duẫn Kiện nghe lời nói của Nhân Lam Đạt đã không bình tĩnh nổi. Nếu bình thường Nhâm Lam Đạt nói vậy thì Duẫn Kiện cũng cười cho qua, cũng có thể để Nhâm Lam Đạt uống một bữa rượu. Dù sao cũng là người cùng thôn, hơn nữa hắn cũng chỉ là người dân cũng không cần phải chấp đối phương làm gì.




Nhưng người tranh tiếng, phật tranh hương. Hôm nay trước mặt bao người Duẫn Kiện bị đối phương làm mất mặt, hơn nữa lãnh đạo cũng đã thấy chính mình bị uy hiếp. Nếu mình cứ thế nhẫn nhịn thì sau này làm sao có thể ở lại thôn Đại Hoa đây, càng không nói làm tiếp chức bí thư đảng ủy thôn. Cho nên Duẫn Kiện không nhịn nữa, y mắng lại đối phương. Đã mắng người thì còn cần gì phải giữ ý nữa, có lời gì là nói ra, y thoáng cái đâm vào chỗ đau của Nhâm Lam Đạt, nói Nhâm Lam Đạt làm bố mẹ tức chết.



Nhâm Lam Đạt tuy không ra gì, ở trong thôn việc lớn không làm, cũng không ngừng gây chuyện, lúc bố mẹ còn sống y không hiếu thuận, sau khi bố mẹ mất y không chấp nhận có người nói xấu về bố mẹ mình, đặc biệt không thể nói y bất hiếu. Hôm nay Duẫn Kiện mắng như vậy, Nhâm Lam Đạt từ giường nhảy xuống và dùng hai quyền đã khiến Duẫn Kiện ngã xuống đất.



Chỉ cần hai quyền này cũng khiến Nhâm Lam Đạt bị bắt giam trong một tháng, lại được bao ăn ở. Quá trình hai bên xung đột đều được nhân viên đài truyền hình đi theo ghi lại. Hứa Lập đặc biệt phân phó cho phóng viên đi cùng:



- Các cậu sau khi về phải làm việc thật tốt, Nhâm Lam Đạt này là nhân vật cản trở điển hình, đồng thời cũng phải tuyên dương Duẫn Kiện là cán bộ cơ sở không sợ cường bạo, kêu gọi lãnh đạo, cán bộ các đơn vị học tập y.



Một hồi ẩu đả bình thường lại bị một câu nói của Hứa Lập biến thành Nhâm Lam Đạt gây bạo lực, chống người thi hành công vụ, Duẫn Kiện oai phòng chống lại kẻ gây ẩu đả. Đúng là chữ “quan” do hai chữ “khẩu” tạo thành, nói ai đúng là đúng, ai sai là sai. Duẫn Kiện vốn đã bị cảnh sát còng tay mừng rỡ, cảnh sát ở bên cũng hiểu ý của Hứa Lập, bọn họ liền tiến lên cởi còng cho Duẫn Kiện, đồng thời còn không ngừng nói xin lỗi:



- Thật sự là xấu hổ, chỉ là hiểu lầm.



Duẫn Kiện thấy vậy không để ý tới cảnh sát mà chạy đến trước mặt Hứa Lập nói cảm tạ:



- Cám ơn trưởng ban thư ký Hứa chủ trì công đạo cho các đồng chí cơ sở chúng tôi. Có lãnh đạo ủng hộ, công việc của chúng ta sẽ dễ triển khai, chúng ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ giải tỏa.