Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Chương 5: Chạy Lạc Vào Rừng




Mất mười phút sau cả đám cũng không mở được cửa kho.

"Cửa này làm bằng gì quá cứng!" Một người bên nhóm vận chuyển lên tiếng.

A Quang lên tiếng: "Không cần lo lắng, đợi tí người chúng tôi bên ngoài đang tìm cách mở."

Dinh Thư Di nhìn xung quanh giờ mới phát hiện Cố Dương không có vào chung, tên đó còn ở bên ngoài.

"Ầm ầm ầm..." Quả thật không đầy một phút sau cửa đã được mở ra. Người mở chính là Cố Dương.

A Quang chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm lấy đồ vật từ trong tay A Nghệ kiểm tra lại một lần, xác định đúng với thứ bọn họ cần nhận.

Phía kia giao đồ xong cũng không nán lại làm gì. Bọn họ gần đầu chào một tiếng rồi quay lưng đi ngay.

"Chúng ta cũng rời đi nhanh." Dinh Thư Di xem đồng hồ thấy sắp đến giờ hẹn cũ rồi.

Nhìn lại hiện tại ở đây còn bốn người bọn họ và một kẻ bất tĩnh. Cả đám phải tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo nên định vứt người lại ở một chỗ nào đó.

"Đặt hắn ở đó sẽ bị bắt lại." Cố Dương hất cằm về hướng bụi cây đằng kia.

Không ngờ nhóm người lúc nãy khoá cửa kho vẫn còn bên ngoài. Không thể cứu người nữa chừng đến bước cuối lại bỏ, đành phải mang theo luôn.

Tất cả vất vả chạy đến chiếc xe chuẩn bị trước đó, lên xe nhanh chóng thoát thân. Tính ra người vất vả nhất vẫn là A Nghệ, cậu ta phụ trách cõng người trên lưng.

"Tên này trông gầy mà lại nặng thế! Mệt chết ông đây mà." Sau đó rất ném thẳng vào ghế sau xe.

"Cậu nhẹ tay thôi, sẽ làm hắn bị thương bây giờ." Dinh Thư Di nói.

A Nghệ hừ nhẹ: "Cậu vậy mà lại để ý cái tên như búp bê sứ này à. Hắn không dễ vỡ thế đâu." Ở lúc trong chợ rõ ràng thấy hắn bị đánh mà cô còn đứng nhìn, đúng thiên vị.



Cố Dương đang ngồi ghế sau bên cạnh, thấy Dinh Thư Di đỡ lấy người kia, tư thế hai người đàn ông mập mờ, quả thật hơi gai mắt. Cậu ta nép sát về phía cửa còn lại ánh mắt vô cùng ý vị. Nghĩ lại biết vì sao tên nhóc này thích đánh phấn rồi, thì ra là vậy.

Dinh Thư Di mặc kệ ánh mắt của tên tiểu tử đó. Cô bận ngắm thanh niên đang ngủ say bên cạnh mình rồi. Quả thật là có chút thích thú, đàn ông lại đẹp theo kiểu đáng yêu.

[...]

Xe bọn họ đã chạy đi khuất dạng. Nhóm bắt cóc đương nhiên không cách nào đuổi theo, nên đi tìm đại ca của mình bên trong kho. Tên đại ca được cứu tĩnh liền chửi ầm lên.

"Bọn người đó ở đâu ra thế? Ta đây nhém bị các người hại chết, lũ vô dụng mà." Tiếng chửi vang hết cả kho hàng.

Sau đó lại xuất hiện nhiều người áo đen tấn công thần tốc vào, cả nhóm bắt cóc liền bị bắt. Chuyện gì xảy ra với cái kho này ngày hôm nay thế, hay là bọn bắt cóc đi nhận tiền chuộc quên xem ngày. Quá xui xẻo rồi.

"Cộp cộp cộp..." Tiếng giày tây đồng thời vang lên.

Mấy nhóm chưa đi lại thêm một nhóm đến, những người lần này thì mặt tây trang xuất hiện, người đi đầu là thanh niên trẻ tuổi, gọng kính màu vàng của hắn cứ lấp lánh ánh kim, hắn mặc bộ tây trang phẳng phiu tay cầm thêm vali đen. Vừa bước đến đã nhìn xung quanh một vòng.

"Tiền đã đủ, giao người ra đây." Giọng lạnh như băng.

Người phía kia cũng nhìn bọn người tây trang. Nhìn sang tên lão đại đã bị trói liền hiểu vấn đề.

"Ngươi! Giải thích đi." Một tên đứng gần ra lệnh.

Sau khi nghe tên lão đại bắt cóc trình bày tình hình trước đó, cả hai phía đều hiểu hết vấn đề, ai cũng đến muộn một bước.

"Đi thôi." Phía những người mặc đồ đen liền rút, không lầm thì họ đi theo hướng tên đại ca chỉ dẫn. Bọn họ không gây hấn với người phía tây trang, việc ai nấy làm nước sông không phạm nước giếng.

Còn phe tây trang thì chưa có hành động nào cụ thể. Thanh niên đeo kín gọng vàng đi lại gần tên bắt cóc ngồi xuống hỏi:



"Thiếu gia của chúng ta có làm sao không?"

Tên thủ lĩnh đâu dám nói chuyện hắn gắn bom trên người thiếu gia bọn họ, hắn cũng không biết người kia đâu rồi. Nếu tính lượng thuốc mê đó không thể tỉnh trong thời gian ngắn, chắc không đi xa được.

"Ta không biết, lúc đó ta bị đánh ngất rồi. Các người đi vòng quanh đây tìm thử đi."

"Vô dụng." Hắn đạp mấy phát tên đó. Tay đẩy gọng kính lên, mắt dừng lại mấy giây ở bom bị tháo vứt ra. Sau đó mới quay lưng bỏ đi.

[...]

Dinh Thư Di ngồi phía sau đỡ người đàn ông đó, xe đi đường núi dằn xóc không nhẹ. Cả người tên đó mềm oặc khéo nằm trong lòng cô. Mắt liếc liền thấy cả lông tơ trên mặt hắn. Cố Dương lại ngủ thẳng cẳng.

"A Quang cậu lái từ từ được không?Chúng ta đã đi xa lắm rồi, bọn họ không đuổi kịp đâu!"

"Do đường." Hắn vẫn đạp ga không hề có ý chậm lại.

Dinh Thư Di lấy chân đạp đạp ghế lại cho hả giận. Rõ ràng là cố tình mà. Ai ngờ đúng là quả báo đến nhanh, xe bọn họ cán phải thứ gì đó liền nhém lao xuống con suối bên dưới. A Quang liền bị thương ở tay do cố giữ lái, vị trí đó là vết thương cũ của hắn.

"Cậu thấy cậu chưa, không sao chứ?" Cô lo lắng nhìn.

"Không sao đổi tài đi." Cố Dương đương nhiên không lái. A Nghệ lên lái. Cô nói Cố Dương ra trước ngồi, đổi A Quang ra sau để tiện kiểm tra vết thương cho hắn. Sau đó bọn họ chợp mắt một tí khi tỉnh lại thì phát hiện lạc được vào rừng sâu.

"A Nghệ..." Tiếng gầm của A Quang làm chim chóc trong rừng sợ bay tán loạn. Có thể thấy cậu ta giận đến mức nào.

Nhưng vì sao bọn họ lại ngủ quên.

"Trên người hắn có lượng thuốc mê lớn, cả trên quần áo cũng có không ít, không biết ai lại điên dại mà đổ nhiều như thế, chúng ta là tiếp xúc gần liền bị ảnh hưởng cả đám." A Quang tiếp tục đỡ trán. Nhiệm vụ lần này của bọn họ sợ khó hoàn thành đúng tiến độ rồi. Ngài Brian sẽ xử phạt cả đám cho xem.