Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Chương 15: Mắng Bảy Lần




Hôm nay cuối tuần cô được nghỉ một ngày, liền nằm lăn ra không chịu rời giường sớm.

Bên dưới có tiếng chuông cửa vang lên. Tối qua bọn A Quang có thông báo sẽ đến nhà cô làm tiệc chia hoa hồng nhiệm vụ.

Lãng Triệt lúc nào cũng quy cũ hắn thức dậu rất đúng giờ.

Có tiếng chuông tưởng cô lại đặt mua gì có người mang đến liền không nghĩ nhiều mà mở cửa.

Thì ra là nhóm người của A Quang. Mà Cố Dương là người nhấn chuông hăng say, hắn còn đưa bộ mặt rạng rỡ vào sát bên trong.

"Sao anh ta lại ở đây, nữ...À không Dinh thiếu đâu rồi?"

A Quang với A Nghệ gật đầu chào hỏi với Lãng Triệt, hai người bọn họ xem việc hắn ở đây như đã biết trước liền không nói nhiều lời, còn về vấn đề của Cố Dương thì trực tiếp bỏ qua.

"Chúng tôi có mua ít đồ mang đến, tay nghề của Dinh thiếu rất tốt, khi nào cậu ấy thức dậy thì để cậu ấy ra tay chế biến." A Quang đặt đồ vào bếp nói vài lời với Lãng Triệt.

"Để tôi lên gọi cậu ấy. Các cậu qua sô pha ngồi nghỉ ngơi đi."

A Quang định ngăn Lãng Triệt lại, nhưng thiết nghĩ hắn ở đây đã nhiều ngày chắc không có việc gì.

Cố Dương ánh mắt chằm chằm nhìn từng hành động của Lãng Triệt.

"Tại sao hắn ta lại được ở nhà nữ thần."

A Nghệ ngồi kế bên cắn hạt dưa đáp lời nhanh: "Còn vì điều gì nữa, vì xinh đẹp như hoa đó."

"Ông đây cũng có thua kém gì tên mặt trắng đó, còn nhà giàu não không bị úng nước nữa, sao không được nữ thần đối đãi như vậy."

A Nghệ đưa tay mời, chỉ hướng toilet bên kia. "Cậu tự vào đó soi gương đi, mặt cậu không bắt mắt bằng người kia."

Cố Dương không cam tâm. Bắt mắt chứ gì ngày mai hắn quyết đi nhuộm tóc đỏ, muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu.

[...]

Cửa phòng Dinh Thư Di bị gõ mấy lần, cô buồn ngủ lắm nên quấn chăn kín người, tính tình rất tệ mỗi khi bị người ta phá tan mộng đẹp.

"Cửa không khoá, muốn gì vào đây nói đừng có mà gõ nữa."

Lời vừa dứt.

"Cạch!" Cửa mở ra, có tiếng bước chân đi vào cạnh giường cô.

"Mọi người đang đợi cậu bên dưới, mau thức dậy xuống nấu ăn. Tôi cũng đói rồi."

Lúc này nghe giọng cô liền tỉnh ngủ, trời ơi A Lãng vào phòng cô, hắn có phát hiện gì không. Thôi xong rồi. Dinh Thư Di liền đánh đánh mình cho đầu óc tỉnh táo. Cố lấy tay kéo kéo mấy sợi tóc vàng của mình vào trong chăn che giấu lại.

Mấy hành động nhỏ của cô liền lọt vào mắt người đang đứng. Hắn mím miệng nhịn cười.



"Khụ khụ! Tôi ra ngoài trước cậu nhanh lên đó."

"Biết rồi xuống liền đóng cửa lại giùm tôi."

Đang định xốc chăn ra thì cửa lại mở vô một lần nữa. Dinh Thư Di liền ụp xuống lại giống như một con ốc chui vào vỏ khi hoảng sợ.

Lãng Triệt im lặng vài giây mới lên tiếng.

"À quên nói cho cậu biết tôi không ăn được cua, bọn họ mang thêm cua đến."

Dịn Thư Di giọng bất đắc dĩ đáp:

"Biết rồi nhanh xuống đi, chút tôi làm món khác cho anh."

Thật ra trong mấy giây im lặng đó Lãng Triệt đã cười rộ lên, chỉ là hắn cố nén âm thanh.

[...]

Hai mươi phút sau Dinh Thư Di trong trang phục nam chỉnh tề bước ra.

"Cuối cùng cũng thấy được cậu rồi, thật nhớ cậu quá đi." Cố Dương đứng lên chạy tới gần liền bị cô dùng một ngón tay đặt giữa trán hắn đẩy người ra.

"Mọi người chắc đói rồi, để tôi vào bếp." Giọng còn khàn khàn do buồn ngủ.

Lúc này Lãng Triệt cũng đứng dậy vào chung. Cố Dương cũng muốn theo sau, hắn liền quay lại nói.

"Cậu ở ngoài chờ đi."

Cố Dương đương nhiêm không chịu.

"Tại sao cậu vào được mà tôi lại không vào được. Tránh ra." Liền đẩy Lãng Triệt sang bên chạy vào trong bếp trước chiếm vị trí nên cạnh nữ thần của hắn.

Lãng Triệt đứng khoanh tay phủi phủi người, đến từ một tới mười tên bên trong liền bị ném ra.

"Cút, cậu vô phá bếp tôi hay gì, còn muốn ăn cơm không?" Giọng cô khó chịu hơn mọi khi. Dinh Thư Di nhìn thấy Lãng Triệt liền quát.

"Anh đứng đó làm gì, không biết vào giúp một tay à."

"Là hắn cản đường tôi." Mặt vô tội. Tại sao lại bị mắng chung.

Giấc ngủ cô bị phá hoại, còn bị làm giật mình mấy lần, ở nhà cũng phải hoá trang nên rất bực mình.

Trong phòng bếp vọng ra âm thanh mắng người, cứ cách vài phút lại mắng một lần.

A Nghệ với A Quang đều biết tính Dinh Thư Di rất dễ nổi nóng, tốt nhất đừng chọc cô ấy. Vậy mà hai người kia hết người này tới người khác tranh nhau vào bếp, bọn họ chơi lâu với nhau rồi nên quá hiểu, chỉ ngoan ngoãn ngồi phòng khách đợi, hai tên ngốc kia đúng chưa trải sự đời rồi mà,

[...]



Đồ ăn vất vả lắm mới được làm xong. Tất cả ngồi ăn lẩu cua ngon lành, chỉ duy nhất Lãng Triệt thì im lặng ăn cơm riêng của mình như mọi khi.

"Hắn khó nuôi như vậy bị mắng càng nhiều càng tốt."

Cố Dương vừa gặm càng cua vừa cười người lúc nãy trong bếp bị nữ thần quát mấy lần. Nhiều hơn hắn chỉ bị đuổi ra đứng ngoài cửa.

Lãng Triệt cũng đang bực mình hắn liền không khách sáo đưa đôi mắt sắc lạnh cảnh cáo tên đang nói nhiều.

"Xem kìa, tôi vừa thấy hắn liếc tôi, trông đáng sợ lắm nha. Ông đây sợ chết khiếp luôn rồi."

Mọi người nghe cậu ta nói xong ngước lên rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn bình thường.

Bửa ăn diễn ra thật nhanh số cua bị càng quét trong tích tắc. No bụng tâm tình cô cũng tốt hơn, liền nhìn sang bên xem A Lãng ăn tới đâu rồi, hắn ăn chậm nhất mà. Nhưng vừa nhìn liền thấy hắn ăn rất ít, hầu như không có gắp được mấy miếng. Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao.

Định mở miệng hỏi thì người đã đứng dậy mang theo chén đĩa vào bếp, sau đó rửa chén rồi quay về phòng.

"Rầm." Cửa phòng đóng lại.

"Hắn làm sao thế?" Cô nhìn Cố Dương: "Cậu dám chọc tức người của tôi."

Cố Dương vô tội kêu oan.

"Hắn còn biết lẫy kìa, lúc nảy cô không thấy thôi hắn nhìn tôi như muốn bóp chết người đấy. Tên này có trí nhớ lại chưa, có rồi thì mau mau đuổi đi đi, nhìn người này không có đơn giãn đâu."

Dinh Thư Di lại nhứt đầu tiếp.

"Im miệng đi chuyện của tôi ai thuê cậu quản."

Cố Dương thiên lôi có cho hắn chín đạo thì hắn cũng chưa chịu dừng đâu.

"Nữ thần tôi là muốn tốt cho em."

Cô không thèm hỏi tên đó nữa, quay sang hai người kia.

"Tôi làm gì hắn à?" Hỏi A Quang là biết kết quả ngay. Cậu ta có cái nhìn khách quan nhất.

"Trong bếp lúc nấu ăn, cậu mắng hắn tới bảy lần."

Dinh Thư Di giật mình, đâu ra chuyện đó chứ, cô yêu chiều hắn tới độ cô còn khâm phục sự nhẫn nại của chính mình đấy.

"Cậu nói có thật không đó, từ khi mang hắn về đây tôi chưa lớn tiếng lần nào đâu. A Nghệ cậu có thấy tôi mắng người không?"

A Nghệ không sợ chế thành thật gật đầu: "Đúng là bảy lần, lần nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta tới nơi."

Dinh Thư Di ngẩn ra. Chết rồi cô làm người nổi giận.