Mấy ngày trước trời oi bức lắm, giờ đã bắt đầu đổ những cơn mưa đầu mùa. Dòng người vội vã trên đường vẫn như cũ. Thành phố B vào thời điểm này xe cộ đang chen chút nhau tấp nập.
Dinh Thư Di vừa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ vừa nghĩ không hiểu là đặc ân gì mà ông trời lại rất hào phóng cho phép cô sống lại một lần nữa, giống như từng trãi qua một giấc mơ khủng khiếp rồi lại choàng tỉnh lại một lần nữa. Chắc hẳn là muốn cô thay đổi vận mệnh, nên cô cũng thuận theo mà thay đổi nhiều thứ, từ khi sống lại tính tới bây giờ cũng đã gần quay lại thời điểm năm ấy, cái năm mà cô gặp người đàn ông mình ngỡ là định mệnh cả đời, rồi bị hắn ta hãm hại đến mất đi tất cả.
Cô họ Dinh là con gái lớn của người đứng đầu tập đoàn Dinh Thế ở thành phố B này. Tuy là con gái nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều còn hơn cả thằng em trai kém mình năm tuổi. Cô muốn gì thì ba ba đều cho không nói hai lời. Thứ gì trên đời đều dễ dàng có được sẽ khiến bạn nảy sinh ra ảo tưởng cuộc đời này rất nhẹ nhàng, cho đến khi nếm được mùi vị của trái đắng.
"Con lại ở đây ngây người lâu như vậy?" Giọng phát ra ở phía sau lưng cô.
Một người đàn ông gương mặt sắc nét, tóc chải hết lên cao, nhìn kỹ sẽ thấy có vài sợi bạc nhưng vẫn không làm mất đi vẻ ngoài như tuyệt tác đó. Giọng nói người đàn ông trầm ấm vang lên. Dinh Thư Di hồi thần nhìn thấy ba ba của mình cô mỉm cười quay lại, không tiếp tục ngắm cảnh thành phố mưa rơi ngoài kia nữa.
"Ba ba thật nhớ người."
Dinh Tử Kiến đi đến ngồi vào bàn lật xem mấy họp đồng để sẵn, ký mấy nét rồi mới ngước lên nhìn thấy hộp đồ con gái đang mang theo liền cười đáp lời:
"Mẹ con nhờ vả?" Ý hỏi món đồ kia.
Hôm qua hai vợ chồng họ xem một bộ phim thôi cũng dẫn đến tranh cãi mà giận nhau. Nói đúng thì là vợ ông tự hỏi xong lại tự giận.
"Thì mẹ biết lỗi kêu con mang bửa trưa tình yêu đến cho ba ấy mà." Cô vừa cười vừa nói đi đến lấy hộp cơm đầy màu sắc đặt lên bàn cạnh bên.
Ba cô mỗi tháng đều bị mẹ giận mấy lần, quá quen thuộc không có gì làm lạ, nhưng bà ấy có làm gì dù quá đáng hơn nữa vẫn sẽ được nhường nhịn, vì bà được đặt trên đầu quả tim của ba cô mà, thật ngưỡng mộ làm sao.
Dinh Tử Kiến thấy hộp cơm màu hồng có hình trái tim vô cùng sến sẫm nhưng vẫn bật cười lắc đầu nhận lấy.
"Còn mục đích của con?" Ông quá hiểu đứa con gái này, nếu không có việc cầu xin sẽ không tự ý đến đây.
Dinh Tử Kiến nhìn cả bộ nam trang đang khoác trên người con mình.
Mễ Lam sinh cho ông một gái một trai, con trai nhỏ thì giống hệt mẹ, còn cô con gái lớn này có nét phần lớn giống ông. Giờ còn cải trang thành nam, nếu không ai biết thì sẽ nói ông có một đứa con trai lớn từng này.
"Con muốn đi với một số người bạn ít thời gian."
Dinh Thư Di biết ba luôn có thành kiến với những người đó, chắc là ân oán lúc trẻ, nhưng cô lại vô cùng thân với cậu nhỏ Brian, nên từ nhỏ đã chơi thân với mấy anh em phía Thanh Ưng bang do cậu quản lý. Dinh Thư Di thấy ba mình hỏi vậy chỉ cười trừ. Dinh Tử Kiến cũng không phải đặc biệt nghiêm cấm gì.
"Gần đây không nhận vai diễn nào sao? Lại có thời gian rong chơi như vậy?" Con gái ông lại là một diễn viên, nó che giấu thân phận tự mình làm nên sự nghiệp, rất tốt.
"Ba tháng kế tiếp con không nhận lịch trình gì ạ."
Dinh Tử Kiến gật đầu: "Vậy con cẩn thận chút!" Dù gì cũng là con gái, chơi chung đám thanh niên thô lỗ kia cũng không có gì tốt.
"Con biết rồi! Ba ba là tốt nhất, lần này đi có gì tốt sẽ đem về cho ba."
Hai ba con đang nói chuyện vui vẻ thì có tiếng gõ cửa. Trình Tống trợ lý của ba mình lấy hồ sơ đi ra ngoài, cô đi theo sau ra. Đến chỗ thanh máy thì gọi chú ấy lại.
"Chú Trình, hôm nay có thư của mẹ con gửi cho phía cô Ngân Ly không ạ?"
Ngân Ly là một nữ diễn viên nổi tiếng bạn thân của mẹ, đã di dân qua nước ngoài nhiều năm, lâu lâu bọn họ lại thư từ qua lại, hiện tại công nghệ phát triển nhiều, nhưng cô ấy lại sống khép kín ít dùng mạng xã hội tránh nhiều vị hacker muốn tìm kiếm thông tin riêng tư mà tiến vào. Thư từ truyền thống gửi một số việc quan trọng tuy cũ mà lại có vẻ an toàn hơn.
"Mấy hôm trước có, tôi có báo cho tiểu thư rồi, vẫn như cũ gửi ít hình ảnh của cô sang mà thôi, tôi đã giúp cô chỉnh một ít."
Dinh Thư Di đưa ngón tay trỏ lên với Trình Tống, đúng là siêu cấp trợ lý của ba cô, quá nhanh quá hiểu lòng người.
Chuyện kể về việc này thì rất dài dòng, lúc nhỏ mẹ cô và vị bạn thân của mình lại chơi trò hứa hôn từ nhỏ. Trong ấn tượng của cô về người được hứa hôn thì không tốt lắm. Cô nhớ năm đó tặng anh ta một nhánh hoa, liền bị anh ta từ chối. Dinh Thư Di cô việc gì cũng không quá câu nệ được cái thù dai thì là rất dai.
Nhà bọn họ di dân hơn mười năm. Thời gian trước còn về nước thường xuyên, gần đây cô Ngân Ly và chồng đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ cuộc sống riêng . Mẹ cô thì phụ giúp ba cô quản lý nhiều việc cũng không thời gian mà đi tìm bà bạn thân này tâm sự.
Cô lớn lên lại thay đổi khá nhiều, lâu lâu mẹ vẫn cập nhật hình ảnh cho chị xui hờ nhà mình, cũng không quá chú trọng, nhưng đều bị cô chặn lại nhờ trợ lý Trình chỉnh lại ảnh khác đi rồi mới gửi. Cái người kia nếu có nhìn thấy sau này về nước chắc cũng chẳng nhận ra cô, với lại chỉnh cũng chỉnh hạ mấy bậc nhan sắc của cô đi rất nhiều, chắc hẳn nhìn một phát cũng không để lại ấn tượng sâu sắc gì.
Dinh Thư Di vui vẻ yên tâm bấm thang máy đi xuống tìm mấy người bạn của mình.