Mộ Miên lê bước chân buồn bã ra cổng Mộ gia, sống mũi cay cay. Mộ Miên không thể tin được sau bao năm gặp lại cha mẹ vẫn lạnh lùng như vậy, càng không thể tin được rằng họ thờ ơ trước cảm xúc của Mộ Miên. Cái mà hai người cha mẹ ấy cần là lợi ích
Khỉ thật !!!
" Sao mình phải thất vọng..Mình sớm đã biết rõ rồi kia mà ? "
Mộ Miên luôn nghĩ bản thân hiểu rõ, biết rõ cha mẹ mình hơn bất cứ ai. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí trước cha mẹ mình, ấy vậy mà vẫn là Mộ Miên không thể chịu được nỗi đau này
Gió lạnh thổi nhẹ đến chỗ Mộ Miên, cảm giác lạnh lẽo ấy quấn quanh người cậu. Mộ Miên tựa hồ như không có cảm giác gì, ngược lại thấy ấm áp vô cùng. Mộ Miên trầm giọng nức nở
" Sao..anh lại ra đây ? Sẽ..lạnh mất "
" Em cũng sẽ bị lạnh. Mình về thôi "
Mộ Miên gật đầu, ôm chặt Diệc Minh Phong không buông. Hôm nay với Mộ Miên là một ngày thật tồi tệ. Nhớ lại kiếp trước khi đi theo Lam Sở, Mộ Miên chưa bị ảnh hưởng gì đến những vấn đề này, đôi khi cậu tự hỏi vì sao nhưng cũng nhanh chóng gạt đi, cậu chẳng buồn suy nghĩ nữa. Mộ Miên cảm thấy cứ suy nghĩ mãi cũng chẳng có hướng giải quyết, đặt biệt khi liên quan đến Lam Sở thì lại càng không để tâm
Diệc Minh Phong ôm Mộ Miên lên xe rồi về Diệc gia, anh cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì. Mộ Miên đang không vui và Diệc Minh Phong cũng không muốn khơi chuyện ra để cậu khó xử, nêud cậu muốn nói ắt hẳn sẽ nói với anh. Diệc Minh Phong cũng đã được Lương quản gia kể sơ lược nên cũng hiểu đại khái, đây là việc của Mộ gia anh lại không có cớ gì để xen vào. Nhưng nếu Mộ Miên mở lời cần giúp đỡ, lúc ấy Diệc Minh Phong sẽ không ngại ngần mà ra tay. Chỉ cần một lời nói nữa mà thôi
Về đến Diệc gia trời cũng đã khuya, Diệc Minh Phong khẽ từng bước vào nhà, Mộ Miên vì khóc khá nhiều nên mắt mỏi mệt, đã thiếp đi khi đang đi xe. Diệc Khải từ thư phòng bước ra, đi nhẹ nhàng nhìn anh rồi gật đầu có vẻ đã hiểu. Diệc Minh Phong cũng thầm gật đầu chào rồi nhanh chóng đưa Mộ Miên về phòng. Thay đồ, đắp chăn gọn gàng rồi Diệc Minh Phong cũng vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ. Ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang run rẩy kia, lòng Diệc Minh Phong đau xót càng ôm chặt
" Tại sao mọi chuyện khó khăn đều ập lên người em ? Tại sao chỉ có anh là vô sự ? "
" ... "
" Ước gì mọi cơ sự đều để anh gánh vác thay em "
" ... "
" Miên à...Hãy để anh chịu khổ thay em có được không ? "
Diệc Minh Phong càng không hiểu, vì sao mọi cơ sự, ai oán đều đổ dồn lên người Mộ Miên ? Kiếp trước cũng là Mộ Miên chịu mọi đau khổ, tại sao khi Diệc Minh Phong sớm đã ở bên cạnh nhưng mọi chuyện cứ càng trở nên tồi tệ hơn ? Cứ như ông trời đang ngăn cản hạnh phúc sẽ đến với Mộ Miên vậy. Mộ Miên của anh cả một đời chịu đau đớn, khổ sở rồi, tại sao cho tới hôm nay anh lại chẳng thể giúp cậu ? Diệc Minh Phong tự hổ thẹn với chính mình, cứ trách bản thân vô dụng. Mộ Miên yếu ớt như vậy, mau nước mắt như vậy đã đành, ấy vậy mà những gì tồi tệ nhất đều xoay quanh cậu mãi không buông
Khi nào cả hai mới thật sự bước đến hạnh phúc ? Đây là câu hỏi mà Diệc Minh Phong luôn dặn lòng suy nghĩ mãi nhưng chẳng có câu trả lời. Diệc Minh Phong lẳng lặng rơi nước mắt, cả đời anh chỉ rơi nước mắt vì gia đình và vì cậu...Vẫn luôn là vì Mộ Miên
...<***>...
Mộ Miên mệt mỏi mở mắt vì tiếng động ồn ào nơi đại sảnh. Khi dần lấy lại ý thức, Mộ Miên nghe rõ tiếng của Lục Nhiên đang quát tháo cùng tiếng giận dữ của Diệc Minh Phong. Linh cảm mách bảo khiến Mộ Miên bất an chạy nhanh xuống lầu. Ánh mắt cậu dừng lại vào hai người quen thuộc, là Mộ Dật và Liễu Huyên Yên
" Hai người còn dám đến dẫn người của Diệc gia sao ? "
" Diệc phu nhân hà tất phải nóng giận ? Trên giấy tờ và huyết thống, Mộ Miên là con trai của chúng tôi, chúng tôi có quyền được đưa nó đi, thằng bé họ Mộ chứ không phải họ Diệc "
Lục Nhiên tức đến không nói nên lời, Diệc Khải nhìn đau lòng cũng lên tiếng vài câu
" Đứa trẻ Mộ Miên sớm đã như một gia đình với chúng tôi, hai người làm cha mẹ lại không quan tâm đến con cái của mình thì không có tư cách để nói về tình cảm gia đình ở đây "
" Mộ Dật, Liễu Huyên Yên, hai người mau rời khỏi Diệc gia ngay ! Đừng để tôi phải cho người gọi bảo an vì xâm cư bất hợp pháp "
Liễu Huyên Yên đẩy kính
" Nếu là chúng tôi xâm cư bất hợp pháp nhưng để đòi lại con trai mình thì bảo an sẽ nghiêng về ai đây. Các người có thể bị ghép vào tội bắt cóc người đấy "
Mộ Miên không thể đứng nhìn nữa liền hùng hồ bước xuống, một tay ôm Lục Nhiên rồi trừng mắt
" Hai người còn định gây rối ở đây sao ? Mộ Dật, Liễu Huyên Yên, các người đi quá giới hạn rồi "
" Mộ Miên con đừng quên, chúng ta đến đây là vì ai ? Nếu con không bướng bỉnh thì ta và mẹ cũng không rỗi tới nỗi bước đến Diệc gia náo loạn "
Mộ Miên cắn răng, không thể để bọn họ náo loạn thêm ở ngôi nhà này được nữa. Đây là nơi không phải ai muốn làm gì thì làm, đây là Diệc gia và cũng là nơi Mộ Miên muốn trở về. Ngôi nhà này, cậu không cho phép bất cứ ai xâm phạm hay quấy nhiễu sự tao nhã của nó
" Tôi về là được chứ gì ? Cho tôi vài ngày "
" Như vậy phải nhanh hơn không ? Vậy thì xin phép gia đình, vợ chồng tôi về "
Mộ Dật và Liễu Huyên Yên đi mất, cả nhà Diệc gia càng thêm rối rắm, Lục Nhiên khóc nức nở ôm lấy Mộ Miên, Diệc Minh Phong thì tức đến run người, Diệc Khải lắc đầu cảm thán
" Tiểu Mộ của mẹ, đừng đi được không con ? "
" Nếu con không đi..họ sẽ gây rối nơi này mất..Con không muốn họ phá hủy sự thanh tịnh của Diệc gia đâu ạ "
" Miên...em...em thật sự..."
Mộ Miên nhìn Diệc Minh Phong, ánh mắt cậu ngập tràn sự buồn bã, Mộ Miên chỉ cười lấy lệ. Nếu nói Mộ Miên muốn rời khỏi Diệc gia thì là nói dối, cậu còn không đành lòng như vậy. Mộ Miên thích ở Diệc gia vô cùng, nhưng chỉ vì để đưa cậu về, Mộ Dật và Liễu Huyên Yên bất chấp tất cả đến gây loạn một trận như vậy...Mộ Miên cảm thấy tội lỗi vô cùng. Mộ Miên biết chắc cha mẹ cậu không có khả năng đánh đổ được Diệc gia, dù sao Diệc gia cũng là một trong nhuẽng gia tộc lâu đời ở đất nước này. Nhưng chỉ cần trên giấy tờ và huyết thống vẫn là quan hệ thân thích, ruột thịt, về luật pháp thì họ có quyền đưa Mộ Miên về mà không gặp trở ngại. Việc cả hai đến đây xem như là một lời cảnh cáo dành cho cậu. Kế sách đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu quả
Ngoài việc trở về, Mộ Miên không có lựa chọn nào khác
Diệc Minh Phong cứ như chết lặng chôn chân tại chỗ, tai anh ù đi. Sao anh có thể chấp nhận việc vô lý như vậy được. Mộ Miên của Diệc Minh Phong không những sắp rời xa anh mà còn phải kết hôn với người khác, cùng họ sinh con đẻ cái, xây dựng tổ ấm đúng nghĩa. Diệc Minh Phong không cam tâm, lại càng không thể chấp nhận như vậy
Nếu đã không giữ Mộ Miên được ở đát nước này, vậy thì Diệc Minh Phong quyết giữ cậu bên cạnh khi sang đất nước khác. Từ giờ tới lúc Mộ Miên sang Anh Quốc, Diệc Minh Phong sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể danh chính ngôn thuận giữ lấy Mộ Miên đem về Diệc gia. Dù cho thủ đoạn đó có hạ lưu, đê tiện thậm chí là cực đoan nhất
Mộ Miên chỉ có thể là người của Diệc gia, là con cái của Diệc Khải và Lục Nhiên, là bạn đời vĩnh viễn của Diệc Minh Phong !