Đến sân bay được một lúc, chuyến bay của Đinh Ninh Hy bị trì hoãn 1 tiếng khiến mọi người có chút bất ngờ. Lục Nhiên kéo Diệc Khải đến phòng hành chính, quản lí phàn nàn. Lại dám để con cái của Diệc gia phải chờ đợi, Lục Nhiên quyết làm cho ra ngô ra khoai. Diệc Minh Phong hiểu tính cách của Lục Nhiên, đành chạy theo xem có thể khiến bà nguôi giận không, anh cũng chả trông chờ gì vào người cha sủng vợ hơn cả trời như Diệc Khải, chắc chắn ông sẽ mềm lòng
Một nhà ba người Diệc gia đều đi hết, chỉ còn có mỗi Mộ Miên và Đinh Ninh Hy đứng nhìn nhau. Mộ Miên nở một nụ cười gian xảo, trong tay cầm hơn mấy cái thẻ tín dụng của Diệc Minh Phong, Đinh Ninh Hy hiểu ý cũng cười theo
" Đi mua sắm thôi! "
Hai người vừa đi vừa đảo mắt, cái gì đẹp cái gì ngon cũng mua hết. Có lẽ điện thoại của Diệc Minh Phong đang thông báo in ỏi về sự hao hụt tiền bạc. Mua cũng được một lúc, cả hai dừng lại ngồi nghỉ ở một quán coffe gần đó. Ngồi hàn huyên tâm sự
Đinh Ninh Hy từ sau khi cố gắng buông bỏ tình cảm, mối quan hệ giữa cô và Mộ Miên trở nên vô cùng thân thiết, một tiếng "anh Miên", hai tiếng "anh Miên" nghe ngọt xớt. Mới đầu Mộ Miên có chút không quen nhưng đành chấp nhận sự cố chấp này. Hình như mấy người Diệc gia ai cũng đều cố chấp như vậy
" Anh Miên, anh cứ quẹt liên tục thế liệu có ổn không ? "
" Em nghĩ xem anh ấy có dám càm ràm không? "
" Cũng phải, anh Phong cưng chiều anh như vậy khiến em ghen tỵ quá "
Mộ Miên chỉ cười, cậu biết Đinh Ninh Hy đang cố gắng thế nào đã dập tắt đi tình cảm trong lòng cô, nghe cô nói vậy khiến Mộ Miên hơi đau xót. Mộ Miên khẽ chạm tay của Đinh Ninh Hy
" Em thật sự ổn chứ ? "
"..."
" Anh biết em đang khổ sở thế nào mà. Nói anh nghe có thể sẽ giúp em giải tỏa hơn "
" Thật sự...em cảm thấy không ổn chút nào...Em cảm thấy khó quá..."
Đinh Ninh Hy cúi gầm mặt, giọng nghẹn nghẹn, cô đang vô cùng kiềm chế
" Em hạ quyết tâm ra nước ngoài là để quên đi tình cảm này, em không muốn lặp lại sai lầm nữa, em cũng không muốn ai phải khó xử nữa "
"..."
" Anh Miên là người tốt, em biết anh sẽ là người anh Phong cần và cũng chỉ có anh Phong mới là người anh cần. Hai anh rất xứng "
" Anh mong em không quá khó khăn dù ở đây hay ở nước ngoài "
" Vâng, cảm ơn anh "
Trò chuyện hồi lâu cũng đã đến lúc làm thủ tục soát vé rồi. Lục Nhiên sau một hồi khiếu nại lên phòng quản lí sân bay vẫn còn bực tức. Theo như lời giải thích bên quản lí là do thời tiết bên Pháp đang có trục trặc nên phải hoãn chuyến bay để tránh làm ảnh hưởng không tốt cho các hành khách. Họ lấy thời tiết để làm lý do chứ thật ra là do họ không gánh nổi cơn thịnh nộ của quý phu nhân cao quý này, trước khi đi Đinh Ninh Hy đã xem thời tiết từ trước rồi báo cho Lục Nhiên để bà đỡ lo. Nhưng họ giải thích quá hợp lí nên Lục Nhiên cũng tạm thời cho qua, nhưng trong lòng bà vẫn còn bức bối lắm
" Hừ tưởng thế nào "
" Em đừng tức giận, họ đã dời chuyến bay lên sớm 30 phút rồi "
Diệc Khải phải khó khăn lắm mới dỗ cho Lục Nhiên nguôi giận. Diệc Minh Phong cũng phải phụ họa theo cha, anh cũng khổ sở không kém cạnh. Mộ Miên và Đinh Ninh Hy nghe kể mà phì cười
Trước khi soát vé, Đinh Ninh Hy một lần nữa chào tạm biệt mọi người. Lục Nhiên mới nãy còn tức giận giờ nước mắt bà đã đọng trên mắt, ôm lấy Đinh Ninh Hy dặn dò đủ kiểu. Đinh Ninh Hy gật đầu, ôm Lục Nhiên và Diệc Khải. Diệc Minh Phong cũng bước đến ôm tạm biệt
" Qua Pháp cẩn thận nhé Tiểu Ninh "
" Vâng anh cũng vậy, nhớ chăm sóc anh Miên cho cẩn thận đấy. Anh ấy ước chừng cũng nhiều người theo đuổi lắm, em không muốn đánh mất anh dâu đâu "
" Đó là đương nhiên "
Đinh Ninh Hy cười rồi nhìn sang Mộ Miên, nắm lấy tay cậu
" Anh Miên giữ gìn sức khỏe nhé. Em rất biết ơn anh vì mọi chuyện "
" Em cũng giữ gìn sức khỏe, có gì khó khăn cứ gọi cho anh "
Đinh Ninh Hy ôm chặt Mộ Miên khiến cậu có hơi khó thở, nhưng cũng vui. Cô đi vào nơi soát vé, ngoảnh mặt vẫy tay chào lần nữa
" Mọi người giữ gìn sức khỏe ạ. Anh Miên nhớ giữ liên nhé "
" Ừm, đi cẩn thẩn "
Đinh Ninh Hy khuất bóng xa dần. Lục Nhiên ôm Diệc Khải lau nước mắt rồi cả nhà cùng trở về
Về đến nhà Diệc Minh Phong cùng Diệc Khải đi thẳng vào thư phòng, xem ra là nhiều việc phải giải quyết lắm. Mộ Miên cùng Lục Nhiên vào bếp làm vài món ăn xế
" Tiểu Mộ con có thích ăn bánh ngọt không ? "
" Có ạ nhưng anh Phong không cho con ăn vì bảo rằng ăn nhiều đồ ngọt không tốt "
" Cái thằng nhóc thối ấy con đừng nghe nó, nó sợ con mê đồ ăn hơn mê nó thì có "
Lục Nhiên cười hì hì rồi chỉ Mộ Miên làm bánh, hai người phối hợp ăn ý. Đôi khi Mộ Miên lại hơi vụng về, đánh bông trứng quá tay mà dính đầy mặt, Lục Nhiên cười đến đau cả bụng. Bà cầm khăn vừa lau giúp vừa cười không ngừng nghỉ khiến Mộ Miên đỏ cả mặt
" Ôi trời đứa trẻ này, con khiến mẹ muốn trêu con nhiều hơn đấy "
" Mẹ à...;-; "
Chuẩn bị đã hoàn tất, giờ chỉ còn đưa bánh vào lò nướng. Trong lúc chờ bánh chín, Lục Nhiên và Mộ Miên ra sofa ngồi tâm sự
" À phải rồi...Mẹ không nghe con nói gì về cha mẹ của con hết, có chuyện gì sao ? "
" Con..con..."
" Nếu khó nói quá cũng không sao, mẹ chỉ tò mò thôi "
Thấy Mộ Miên ngập ngừng, Lục Nhiên cũng ngại không dám hỏi nhiều, bà cảm thấy Mộ Miên thường xuyên nhắc về Mộ lão gia gia mà không thấy nhắc về cha mẹ của mình khiến bà có chút lo lắng. Đứa trẻ trước mắt bà còn nhỏ như vậy, đáng lẽ phải thường xuyên nhắc đến cha mẹ mình, nhưng từ lúc gặp đến giờ, cha mẹ cậu như là một ẩn số, nếu không hỏi thì Mộ Miên cũng không chủ động nhắc đến
Liệu có chuyện gì chăng ?
Mộ Miên hít thở sâu, tay cậu cứ run run khiến Lục Nhiên hơi hoảng, bà vội cầm tay cậu an ủi. Được một lúc thì Mộ Miên cũng bình tĩnh hơn, có lẽ cậu thật sự muốn chia sẻ
" Con không sao..Nói ra thì cũng không phải vấn đề gì "
"... Tiểu Mộ à "
" Thật ra cha mẹ vốn dĩ rất thương con, con có nhiều hồi ức với cha mẹ lắm...Chỉ là từ lúc lên cấp 2...Con đã tự biết xu hướng của chính mình và chủ động nói với cha mẹ, họ đã thất vọng..Cha mẹ trở nên lạnh lùng và gửi con cho ông nuôi rồi họ cũng biến mất...Họ cũng nói rằng con không phù hợp để kế thừa Mộ gia, con không có khả năng tiếp quản nên khiến họ thất vọng hơn...và..."
" Và ?..."
Mộ Miên nuốt nước bọt
" Và trong một lần...khi con đang ngủ..Họ đã cho người...giết...giết con..."
" Ôi trời ơi ! "
Lục Nhiên sốc đến ngỡ ngàng, không thể tin được là cha mẹ của Mộ Miên lại như thế. Lục Nhiên biết thời đại hiện nay rất phóng khoáng về đồng tính luyến ái, việc cha mẹ cậu khó chấp nhận cũng có thể hiểu..Nhưng đến mức dùng cách tàn nhẫn với đứa con của mình như vậy, bà thật sự sốc đến nói không nên lời..Mộ Miên đã phải sợ hãi như thế nào khi biết được điều đó, Lục Nhiên không thể tưởng tượng được Mộ Miên đã sợ hãi như thế nào, thất vọng và buồn bã nhường nào
Mộ Miên cố gắng kiềm lại nhưng vẫn không tự chủ được mà khóc, Lục Nhiên lo lắng ôm lấy cậu dỗ dành
" Tiểu Mộ ngoan...Ngoan.."
Diệc Khải và Diệc Minh Phong đứng ở góc khuất từ lúc nào, cả người Diệc Minh Phong run lên giận dữ, đến bây giờ anh mới biết được sự thật kinh khủng này. Diệc Khải vỗ vai anh rồi thì thầm
" Cha biết con cũng sốc không kém gì mẹ nhưng bình tĩnh đi. Điều quan trọng là con phải quan tâm, yêu thương thằng bé nhiều hơn. Mộ Mộ đã không có tình yêu thương của cha mẹ rồi, nó không thể thiếu thêm con được đâu "
" Chắc..chắc chắn rồi thưa cha "