Trọng Sinh Vì Anh

Chương 25




Đinh Ninh Hy ở lại ăn tối ở Diệc gia, bầu không khí quá đỗi ấm áp khiến cô có chút không quen. Cô cùng mọi người trò chuyện thật vui vẻ. Đinh Ninh Hy buông đũa

" Mọi người, con có việc muốn nói ạ "

" Sao thế ? "

" Con..con định sẽ ra nước ngoài học ạ "

Lục Nhiên đứng bật dậy, đôi bàn tay bà lóng ngóng

" Con...con định khi nào đi ? "

" Dạ...trưa mai ạ "

Ai nấy đều ngỡ ngàng, có lẽ Đinh Ninh Hy đã có ý định đó từ ngày hôm qua, chắc là sau khi nói chuyện với Mộ Miên. Cô quyết định quá nhanh quá vội vàng. Mộ Miên trầm ngâm, hơn ai hết cậu biết vì sao Đinh Ninh Hy lại lựa chọn gấp gáp như vậy, đành giúp cô xoa dịu Lục Nhiên và Diệc Khải. Họ cũng chấp nhận trong nước mắt, có vẻ hôm nay dinh thự nhà họ Diệc có nhiều nước mắt hơn bình thường

Tới trưa mai sẽ chẳng còn thấy Đinh Ninh Hy nữa, hai bô lão liền nhất quyết giữ cô ở lại Diệc gia cho bằng được. Lục Nhiên còn hiểu rằng, ngoại trừ Lục Hân đã mất, còn lại cả Đinh gia chẳng ai thật sự yêu thương Đinh Ninh Hy, Đinh gia chủ chỉ quan tâm đến tiền tài và địa vị, ai mang cho họ những điều đó mới có được vinh hoa phú quý. Mà điều mà Đinh Ninh Hy đã từng làm duy nhất chính là lôi kéo mối quan hệ với Diệc gia, mới có thể giúp cô ấy sống trong nhung lụa cho tới hôm nay

Và giờ Đinh Ninh Hy đã không còn giá trị gì với Đinh gia nữa, tự khắc cô sẽ bị vứt bỏ. Đinh Ninh Hy biết điều đó, thay vì chờ bị đuổi, cô tự chọn con đường cho mình, tự rời đi để giữ lại thể diện cuối cùng và ra nước ngoài chính là lựa chọn hoàn hảo nhất

Tối đến, Lục Nhiên vứt bỏ chồng mình, sang phòng Đinh Ninh Hy nằm ngủ với cô, Diệc Khải cũng không phản đối gì, ông biết phu nhân nhà ông thương cô con gái này như thế nào, cứ để cho hai người hàn huyên với nhau thêm nữa cũng không sao. Mộ Miên và Diệc Minh Phong về phòng, người thì làm việc người thì chơi game

" Haiz... chán quá "

" Em đã chơi được hơn 10 ván game rồi mà vẫn chán sao? "

Mộ Miên quẳng máy chơi game sang một bên, đến gần chỗ Diệc Minh Phong vừa ôm vừa dụi khiến anh có hơi nhột

" Hôm nay em nhõng nhẽo thế "

" Ừm...anh chê à? "

" Không có, em cứ việc "

Diệc Minh Phong nhéo má Mộ Miên một cái rồi tiếp tục gõ laptop tính lạch cạch, Mộ Miên ôm dụi một hồi rồi buông, lăn qua lăn lại trên giường. Định nhắm mắt ngủ mà chẳng sao ngủ được, trong lòng cứ bồn chồn khiến Mộ Miên khó chịu, cậu đạp bay mền xuống đất, cầm hai cái gối nhìn rồi quẳng đi luôn, có thứ gì trên giường liên vứt hết, Mộ Miên cảm thấy ngứa ngáy, thật sự không biết nên làm thế nào. Khó chịu thành ra cậu lại tức giận vô cớ, nhìn sang Diệc Minh Phong càm ràm

" Anh không thấy em đang rất khó chịu sao? "

" Có mà "

" Vậy sao anh không nhìn em một cái? Anh cũng không an ủi em "



Diệc Minh Phong khẽ cười, dẹp laptop sang một bên, kéo Mộ Miên vào lòng, hôn lấy hôn để vào má cậu, cũng không quên cạp một cái

" Em muốn thế nào? "

" Em không biết "

" Vậy thì để anh giúp em "

Diệc Minh Phong rời giường, đến gần tủ nhỏ kéo ngăn lấy một vật gì đó ra. Mộ Miên ngồi trên giường ngóng xem đó là thứ gì, ngay sau đó cậu liền hối hận. Diệc Minh Phong cầm thứ đồ kì lạ leo lên giường, nụ cười có chút xấu xa

" Em xem, chúng ta nên thử nó đi "

" Anh...anh cố tình phải không ? "

" Em bảo chán mà, anh giúp em tìm điều gì đó thú vị hơn, vừa hay lại có cái này "

" Anh...!!! "

Mộ Miên thật sự cạn lời, không thể tin được Diệc Minh Phong lại lấy cái máy rung hồi chiều ra để khuyên cậu dùng thử. Giờ Mộ Miên đến bước đường cùng, nếu cậu từ chối thì há chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao, Mộ Miên cảm thấy hối hận vì đã than vãn, lôi kéo Diệc Minh Phong

" Chỉ...chỉ một lúc...thôi "

Diệc Minh Phong đã được vợ thông qua, nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ

" Em mau cởi quần ra đi "

Mộ Miên nhìn hậm hực, tay chầm chậm cởi bỏ chiếc quần quẳng xuống đất. Khi nãy mới tắm xong, theo thói quen Mộ Miên chỉ mặt mỗi có cái quần lót là bảo vệ, giờ "màng" bảo vệ đã không còn, Mộ Miên cảm thấy ngượng hết sức, lại càng thêm hối hận vì sao lại đồng ý xài cái thứ trên tay của anh

" Em che cái gì, cái gì anh cũng nhìn qua hết rồi, em không cần ngại "

" Anh không cần mặt mũi...nhưng em cần..."

" Em xoay người lại, nâng mông lên "

" Như..thế này hả..."

Mộ Miên xoay người, tay chống lên nệm hạ thấp xuống, thuận thế nâng mông lên, cậu xấu hổ chẳng dám nhìn xem Diệc Minh Phong đang có biểu cảm gì, úp mặt vào giường, miệng nói lí nhí

" Hay...mình dừng đi.."



" Muộn rồi "

Diệc Minh Phong đánh nhẹ vào mông Mộ Miên khiến cậu "A" lên một tiếng

" Anh...đánh em..."

" Anh chỉ đang thử độ đàn hồi thôi "

" Anh trêu em thì có, không chơi nữa, không chơi nữa "

Mộ Miên mếu máo định bước xuống giường, Diệc Minh Phong nhanh chóng kéo cậu lại đè xuống, hôn lên mí mặt cậu. Mộ Miên nhíu mày, ngấn lệ đang đọng lại trên mắt. Anh có chút thương

" Xin lỗi em, anh sai rồi "

" Anh trêu em.."

" Ừm, anh sai rồi "

" Vậy mình...mình để bữa khác làm...được không ?.."

Mộ Miên nhìn Diệc Minh Phong thật long lanh, xem ra là cậu cố tình khóc lóc để khiến Diệc Minh Phong đổi ý. Cậu biết anh cưng chiều cậu như thế nào, cậu mà khóc thì nói gì anh cũng sẽ chiều và đồng ý. Có thể nói điểm yếu chí mạng của Diệc Minh Phong chính là Mộ Miên

Và cậu đang lợi dụng điểm này. Nói thật thì hôm qua bị anh hành cho tê tái khiến Mộ Miên có chút sờ sợ, sướng thì sướng nhưng sau khi sướng đủ thì người đau lại là Mộ Miên, Mộ Miên muốn hôm nay có một giấc ngủ thật yên bình và ấm áp

" Xin lỗi em...có lẽ là không được "

" Hả..!? A..ưm.."

Chưa kịp phản bác, Mộ Miên đã bị Diệc Minh Phong ngăn lại bằng một nụ hôn. Anh hôn rất giỏi, rất dễ khiến Mộ Miên bị anh mê hoặc rồi dụ dỗ

Không ngoài dự đoán, Mộ Miên đã gục ngã, thở dốc ngã vào lòng Diệc Minh Phong, nói không thành tiếng. Lúc này Diệc Minh Phong liền chuyển sang thế tấn công

" Vậy chúng mình tiếp tục nhé? "

Mộ Miên lúc này chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, cũng không trả lời được có hay không, Diệc Minh Phong cũng ngầm trả lời thay cậu, không nói gì chính là đồng ý. Anh lại cho cậu xoay người, nâng mông. Dùng chút gel bôi trơn thoa lên nơi nhỏ hồng kia rồi cho ngón tay vào

" Á..a.."

Mộ Miên cảm thấy có thứ gì lành lạnh, sau đó là có gì đó đang đưa vào trong cậu thật nhẹ nhàng, khuấy đảo theo từng nhịp bên trong. Mộ Miên không thể kiềm được giọng mà rên rỉ vài tiếng. Diệc Minh Phong hôn lên sống lưng của Mộ Miên, phía dưới liền cho thêm một ngón tay vào nới lỏng, cứ thế đã thành ba ngón. Anh nói lỏng không lâu, hôm qua đã làm rồi nên nơi hồng hào của cậu hôm nay dễ đưa vào hơn. Mộ Miên ngoài rên rỉ, nỉ non cũng chỉ có gọi tên Diệc Minh Phong một cách đứt quãng, giọng cũng trở nên quyến rũ hơn

" Ức..a...P-phong...ưm..ha..."