Mộ Miên hẹn Đinh Ninh Hy vào chiều hôm sau, mới đầu cô còn do dự nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, Đinh Ninh Hy biết cô cần phải tự nhận mọi tội lỗi với mọi người. Mộ Miên cũng gật đâug đồng tình, an ủi vài ba câu rồi cũng rời đi, cũng không ngờ rằng cuộc trò chuyện này lại kéo dài tới tận đêm khuya
Vừa ra khỏi cổng Đinh gia, Mộ Miên đã trông thấy chiếc xe quen thuộc, là Diệc Minh Phong đến đón. Từ việc bị xâm phạm đến bắt cóc, Diệc Minh Phong sớm đã không có ý định để Mộ Miên đi một mình nữa dù là bất cứ đâu. Anh cảm thấy chỉ cần Mộ Miên ở một mình ba phút ngắn thôi ắt sẽ lại có chuyện vô cùng nguy hiểm diễn ra, mà người hứng chịu là là cậu nhóc nhà anh
" Xem ra anh thật sự không cho em đi một mình thật? Cứ nghĩ anh sẽ đùa "
" Thế giới nguy hiểm, anh không an tâm "
Mộ Miên: Ở gần anh em cũng có an toàn mấy đâu-_-
Mộ Miên bất lực, yên vị ở ghế phụ, tiện tay bấm điện thoại lướt xem linh tinh. Diệc Minh Phong cũng tập trung lái xe, lâu lâu lại chêm vào vài câu. Mộ Miên tắt điện thoại, vô thức nhìn về cửa sổ xe hơi, nhìn một cách đăm chiêu
" Anh không giận Ninh Hy sao? "
" Có "
" Vậy tại sao anh không gây khó dễ cho cô ấy? Không giống anh chút nào "
Diệc Minh Phong vài hồi im lặng rồi đáp
" Cô ấy là người thân của anh "
" Biết ngay anh sẽ nói vậy mà "
" Em ghen? "
" Có một chút...Nhưng em không nhỏ nhen đến vậy đâu "
Mộ Miên cũng chẳng biết bản thân đang nói gì, chắc do dư âm của cuộc nói chuyện cùng Đinh Ninh Hy ảnh hưởng một chút. Diệc Minh Phong không cần nhìn sắc mặt cũng biết, Mộ Miên đang không được vui. Dĩ nhiên, một khi mà cậu không vui, anh cũng không vui nốt, anh phải khiến cậu cười thì mới an tâm lái xe. Vừa đúng lúc đèn đó, Diệc Minh Phong dừng lại, xoay mặt nhìn Mộ Miên lo lắng
" Bảo bối sao lại không vui? "
" Em...đang nghĩ về tình cảm của Ninh Hy..."
" Em cảm thấy cô ấy giống em? "
" Ừm... "
Diệc Minh Phong nhìn kính chiếu hậu, không có xe đằng sau liền hài lòng, xem ra Diệc Minh Phong sẽ dừng khá lâu ở đây
Một nụ hôn ngọt ngào được đặt xuống cánh môi của Mộ Miên, mới đầu cậu thoáng giật mình nhưng cũng nhắm mắt hưởng thụ. Diệc Minh Phong hôn rất dịu dàng, cũng khiến cho Mộ Miên điên đảo, anh hôn quá giỏi! Diệc Minh Phong chỉ định mơn trớn môi mỏng mềm mại của Mộ Miên nhưng anh lại không kiềm được. Anh mạnh mẽ thâm nhập vào khoang miệng ẩm ướt của cậu, khuấy đảo bên trọng khiến Mộ Miên ngượng ngùng. Trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ của Mộ Miên đến tê tái, cho đến khi không thể thở được mới buông ra
" Ha...anh..."
" Chụt! "
Diệc Minh Phong hôn nhẹ lên chiếc má bánh bao của Mộ Miên, dụi vào hõm cổ cậu hít lấy hương thơm quyến rũ này. Mộ Miên thở nhanh vài tiếng rồi điều chỉnh lại nhịp thở, ôm lấy Diệc Minh Phong gục xuống. Anh vỗ về cậu thật nhẹ nhàng, ấm áp
" Đừng buồn, ngoan. Chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ tới nữa "
" Ừm.."
" Em chỉ có thể nghĩ về anh thôi "
" Ừm "
Diệc Minh Phong nói một câu, Mộ Miên đáp một câu, cứ như vậy một người dỗ dành, một người vâng lời. Tâm trạng Mộ Miên bắt đầu khá lên, cậu cười khúc khích
" Thật là...em yêu anh chết mất "
" Không cho em chết "
Mộ Miên hơi cứng miệng, không biết nên nói gì chỉ cười đùa
" Em đùa thôi "
" Không được chết "
" Anh sao vậy? "
" Hứa với anh đi "
" Em..."
" Đừng chết "
Diệc Minh Phong cho tới hôm nay vẫn như vậy, anh vẫn luôn ám ảnh về cái chết của Mộ Miên. Mộ Miên chỉ vô tình nhắc đến lại khiến anh vừa vui vừa sợ,ngày một ôm chặt Mộ Miên, anh sợ hãi nêu như vô tình nới lỏng vòng tay, cậu sẽ liền biến mất. Diệc Minh Phong sợ hãi vô cùng, bất giác run run. Mộ Miên nhìn anh đau lòng, không ngờ chỉ vì một câu nói vô tình đã khiến anh kích động như vậy, Mộ Miên trấn áp tâm trạng của Diệc Minh Phong
" Sẽ ổn thôi...Phong à "
Vỗ về một lúc Diệc Minh Phong mới không run nữa, nhưng anh vẫn chẳng buông cậu ra. Mộ Miên cười an ủi
" Mới nãy là anh an ủi em, sao bây giờ lại là em an ủi anh rồi "
" Em chê anh sao? "
" Không, không hề. Không những không chê còn yêu anh nhiều hơn nữa chứ "
" Vậy một cái ôm là không đủ đâu "
Mộ Miên khựng lại, cảm giác như bản thân vừa bị lừa. Chết tiệt! Bị lừa rồi, Diệc Minh Phong lừa Mộ Miên rồi, anh là dục cầu bất mãn, bữa giờ không được giải tỏa nhưng cũng không dám đòi hỏi. Lợi dụng tình hình mà lừa cậu vào tròng, Diệc Minh Phong lại quá cao tay
Nhìn cái tên đối diện đang cười tít mắt, lòng Mộ Miên dậy sóng
Mẹ nó thật chứ ông đây sẽ không bao giờ tin anh nữa... Tin anh em liền đi hai hàng...!!!
Và sau đó dáng đi của Mộ Miên càng kì lạ khiến Diệc gia cùng Lương quản gia khó hiểu, chắc là xu hướng mới của giới trẻ. Cũng chẳng ai biết vì sao Mộ Miên lại đi như vậy, các bô lão đành nhìn nhau thở dài: Giới trẻ thật khó hiểu!?
Sau đêm cuồng nhiệt, Mộ Miên liền nằm ngủ một mạch tới trưa, Lục Nhiên cùng Diệc Khải đã ra ngoài làm việc từ sớm, Diệc Minh Phong giờ có thêm việc nên cũng chẳng nhàn rỗi là bao. Cậu lò mò ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài, cơn đau tê tái như điện giật khiến Mộ Miên khóc không thành tiếng, Mộ Miên thề rằng sớm muộn cũng phải xử lí cái tên tràn đầy sinh lực kia một trận mới có thể hả dạ. Nhìn đồng hồ đã quá giờ, Mộ Miên khó khăn rời giường, vệ sinh tắm rửa, ăn trưa rồi lại nằm dài trên sofa ăn vặt, xem phim
Còn việc đi học? Mộ Miên sớm đã vứt nó ra đằng sau vườn hoa rồi, nhiều việc xãy ra nên Diệc gia cũng chẳng cho Mộ Miên đặt chân ra khỏi cửa, chỉ được phép ở trong phạm vi của ngôi nhà. Mộ Miên cũng chẳng buồn ý kiến, một mình cậu nói cũng không đọ lại 4 người nói, ngoan ngoãn ở nhà ăn chơi xả láng chờ chồng về dâng thẻ tín dụng quẹt chơi. Đó là ý kiến đông đảo của ba người nhà họ Diệc, còn Mộ Miên thì không. Cậu không thể biến bản thân thành kẻ vô dụng nhất nhà, mất mặt vô cùng, chỉ có thể cố gắng xin được mời gia sư về dạy học
Dù có vô dụng thì Mộ Miên quyết cũng phải học cho hết Đại học mới buông tay "gác kiếm", sống ẩn dật hưởng thụ thì mới phải lẽ. Cũng may mọi người cuối cùng cũng đồng ý nên tâm tình Mộ Miên cũng nhẹ nhõm, giờ cậu chỉ còn nằm chơi xơi nước chờ chồng về chơi cùng với mình, đúng hơn là xử lí Diệc Minh Phong vì sự nhiệt tình của anh ngày hôm qua