Vừa đến cửa Diệc gia, Mộ Miên có chút bồn chồn, Diệc Minh Phong cười thầm, kéo cậu ra khỏi xe anh sợ cậu sẽ ngồi mãi trong xe mất. Diệc Khải và Lục Nhiên đã đứng chờ sẵn từ trước, vừa thấy Mộ Miên, Lục Nhiên không nhịn được chạy tới ôm lấy, tiện tay đẩy đứa con trai ruột thịt của mình đi
" Tiểu Mộ của ta, con về rồi. Nào, đói rồi phải không, hôm nay ta tự nấu nhiều món lắm, nhanh vào ăn thôi "
" Vâng "
Bị vợ lạnh nhạt, hai người đàn ông trụ cột nhìn nhau có chút cảm thông, thở dài rồi chậm rãi bước vào theo sau. Bác Lương cũng được mời ở lại, ông nhanh chóng đi cất xe rồi lặng lẽ vào sau
Trên bàn ăn toàn món ngon, đa số đều là món ưa thích của Mộ Miên. Lục Nhiên thể hiện hết hạnh phúc trên gương mặt, tay liên tục gắp thức ăn cho Mộ Miên đến đầy ắp cả chén. Mộ Miên cũng không có ý từ chối, mạnh dạn ăn nhiệt tình, hai má cậu phồng lên như chú chuột tham ăn, trông đáng yêu muốn chết. Lòng Lục Nhiên muốn tan chảy, bà rất muốn đuổi hết đám người xung quanh để ngắm nhìn Mộ Miên
" Ôi Tiểu Mộ của ta dễ thương quá, ăn nhiều vào con, con ốm quá "
Mộ Miên gật đầu lia lịa, xem ra cậu cũng sớm đã hòa vào bầu không khí nuông chiều của Lục Nhiên. Diệc Minh Phong cứ bị mẹ nẫng tay trên, không thể chăm sóc Mộ Miên khiến anh có chút không vui, lườm huýt Diệc Khải
" Bố, bố chăm vợ bố đi, để con chăm vợ con "
" Đừng nhìn ta, ta bó tay rồi "
Hai người đàn ông chỉ có thể bất lực, đành ngậm ngùi tự gặp cho nhau để an ủi. Lục Nhiên ngắm nhìn cũng đủ rồi mới bắt đầu ăn, bà cứ luyên thuyên không biết khi nào mới có thể bắt cóc Mộ Miên về Diệc gia, rồi tổ chức tiệc, đi du lịch,...v.v. Mộ Miên cười đùa theo, hai người kẻ tung người hứng cực kì ăn ý, bầu không khí thật thoải mái và nhộn nhịp
" Ta muốn đi Hawai lắm nhưng có chút bận, Tiểu Mộ có muốn đi với ta không? "
" Con cũng muốn đi lắm ạ nhưng con phải học xong mới đi được "
" Xùy, chán vậy. Ta đi một mình chán lắm, đi với lão già kế bên đến chán rồi "
Bị vợ chê bai khiến "lão già" nào đó tuổi thân vô cùng, Diệc Khải bắt đầu oán than với vợ, nào là vợ hết thương anh rồi, vợ không yêu anh nữa...Lục Nhiên cứ mặc kệ, cứ lên kế hoạch rồi chỉ chờ Mộ Miên gật đầu nữa là xong
Diệc Minh Phong:"..."
Diệc Minh Phong nhìn bố mình mà câm nín, thời phong độ huy hoàng của bố hóa ra đã sớm vụt tắt trong tay người phụ nữ quyền lực kia, anh thấy thật mất mặt. Mộ Miên nhìn Diệc Khải và Lục Nhiên vừa ngưỡng mộ vừa ngại ngùng, dù đã không còn trẻ nhưng tình cảm giữa bọn họ thật mặn nồng như thuở đôi mươi, Mộ Miên cũng mong tương lai cậu và Diệc Minh Phong cũng sẽ như thế
Dừng một chút, Diệc Khải liền có chút nghiêm túc
" Phong, Mộ Mộ à, về vấn đề của công ty Mộ gia đã được giải quyết ổn rồi. Các con có dự định gì không ? "
" Con..."
Diệc Minh Phong xoa đầu Mộ Miên, anh biết rõ Mộ Miên muốn nói gì, chẳng qua là cậu có chút ngại khi nói ra
" Bố cứ đưa con quản lý cho ạ. Bố cứ quản lý công ty nhà, còn của nhà Miên cứ để con giúp em ấy, em ấy còn đi học, không có kinh nghiệm với mấy việc nặng nhọc này...
...Với cả em ấy sẽ bị bắt nạt mất "
Nói đến đây, Diệc Minh Phong nhìn Mộ Miên thật yêu chiều. Trên thương trường kinh tế cũng không khác gì giới giải trí, thủ đoạn có thừa, Mộ Miên còn yếu ớt, không hiểu được những thủ đoạn thâm hiểm trên thương trường rất dễ bị dụ dỗ và bị bắt nạt. Diệc Minh Phong muốn chờ Mộ Miên cứng cáp hơn, ít nhất là sau khi học xong anh sẽ trả về với chủ nhân của nó. Nói đến thương trường, những người trong ngành như anh nhiều năm mới có thể hiểu được
Từ nhỏ Diệc Minh Phong đã được Diệc Khải khắc khe dạy dỗ, làm sao để có thể đối mặt, thừa kế gia sản Diệc Thế, anh sớm đã lăn lộn trong giới rất lâu rồi, kinh nghiệm và bản lĩnh anh có thừa. Nhưng nếu để Mộ Miên đi vào thế giới đó, Diệc Minh Phong sợ rằng cuộc sống của Mộ Miên sẽ bị đảo lộn, anh muốn cậu sống thật hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, không vướng bận gì. Chỉ cần Mộ Miên sống thật thoải mái, vui vẻ, đó là điều ước của Diệc Minh Phong
Tốt nhất vẫn là nên không cho Mộ Miên bị vướng vào những thị phi, những chiêu trò đó
" Con đừng hỏi bố, con hỏi chủ nhân của nó chứ, thằng bé đồng ý thì bố cũng không có ý kiến gì "
" Con không sao ạ. Thật ra ngay từ nhỏ ông đã không cho con vướng vào việc của công ty rồi. Con cũng chẳng có kinh nghiệm hay khả năng lãnh đạo gì. Ông nói con không hợp để tham gia vào những việc lớn nhỏ của công ty. Mới đầu con có chút buồn nhưng ông nói đúng, con không hợp ở đó. Nếu được vẫn mong mọi người giúp đỡ Mộ gia ạ "
Mộ Miên đứng dậy cúi đầu, bầu không khí hơi gượng gạo không được thoái mái lắm, có hơi nghiêm chỉnh. Lục Nhiên với Diệc Minh Phong luống cuống vô cùng, luôn miệng nói Mộ Miên không cần khách sáo, đều là người một nhà, giúp đỡ là lẽ đương nhiên
" Nếu đương sự đã nói như vậy thì nghe theo thôi. Tiểu tử thối, con phải quản lý thật tốt đó, đừng có phụ lòng Mộ Miên và Mộ lão gia gia tin tưởng "
" Vâng thưa bố "
Mộ Miên ngượng ngùng, nhưng cậu cũng có chút vui xen kẽ. Mộ Miên cảm thấy kiếp này cậu may mắn vô cùng, có người yêu cậu thật lòng, cũng có một gia đình mới, công việc học tập suông sẻ, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Tuy có chút khó khăn thuở đầu nhưng với hiện tại, cậu rất hài lòng cuộc sống mà cậu có
" Tiểu Mộ, con định khi nào dọn qua nhà ta ở đây? Ta muốn được nhìn con mỗi ngày "
" Cái này con...chưa nghĩ tới ạ "
" Con nhanh chóng đi nhé, không chỉ mỗi ta sốt cả ruột đâu "
Lục Nhiên vừa nói vừa nhìn Diệc Minh Phong, anh chỉ ho vài tiếng lấy lệ ngại ngùng quay đi, vành tai đỏ cả lên, tay còn đan xen nắm chặt tay của Mộ Miên. Mộ Miên cười khúc khích, sao mà anh dễ thương đến thế không biết
" Nếu cô muốn, con có thể chuyển qua ạ. Nhưng con sợ làm phiền mọi người lắm "
" Phiền gì chứ, Tiểu Mộ khách sáo quá. Con cứ xem đây là nhà của con là được, đừng câu nệ nhiều quá "
" Bà ấy nói đúng đấy, trước sau cũng là người một nhà, Mộ Mộ không cần khách khí "
" Vâng. Nếu vậy con sẽ chuyển vào...sau khi giải quyết một việc nữa ạ "