Chương 91: Đối Chiến Lệ Quỷ
Trong đại trạch Diệp gia.
Lúc này trời đã khuya, người của Diệp gia từ lúc sắc trời tối đen đã như ong vỡ tổ tràn vào trong từ đường. Nếu không trải qua chuyện đêm qua có lẽ sẽ có mấy người gan lớn không sao cả, nhưng sau khi trải qua náo loạn tối hôm qua, toàn bộ Diệp gia trên dưới đều là thảo mộc giai binh, quả thực không cần quá nghe lời, khiến Văn Tài rất hài lòng.
Chuyến đi này của bọn họ, kiêng kỵ nhất chính là lúc ra tay người ngoài nghề không biết làm càn. Đến cuối cùng, chẳng những mang bản thân tìm đường c·hết, còn liên lụy thuật sĩ ra tay, vận khí tốt thương nặng, vận khí không tốt trực tiếp c·hết.
Văn Tài an vị ở bên ngoài từ đường, trên đất trống đã bày xong pháp đàn, các loại chu sa, máu gà trống, máu chó đen, cành liễu lá liễu đều được chuẩn bị đầy đủ, nếu không phải Văn Tài ghét bỏ, đoán chừng ngay cả nước tiểu đồng tử cũng có.
Có thể nhìn ra được, Diệp gia đối với chuyện này rất tận tâm tận lực, dù sao chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của bản thân.
Nhìn những chu sa và giấy vàng thượng hạng trên pháp đàn, Văn Tài trong lòng ngứa ngáy. Bình thường y vẽ phù dùng giấy vàng và chu sa tuy không phải hạ phẩm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là trung phẩm, thượng phẩm căn bản không chạm vào. Chu sa và hoàng phù gần như cực phẩm này, ngay cả trên tay Cửu thúc cũng không có bao nhiêu, càng khiến y thèm nhỏ dãi không thôi, đối với người giỏi về ngự phù như y mà nói, chẳng khác gì một món ngon trước mặt mà không thể tùy ý hưởng dụng.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, chính là bùa vàng trong túi phù của hắn bây giờ chỉ còn không đến hai trăm tấm, đoạn đường này đi tới hắn tiêu hao không ít, hơn nữa trong khoảng thời gian này cần ở võ đạo, thời gian vẽ bùa ngày càng giảm bớt, tạo thành cảm giác nguy cơ trong lòng hắn bây giờ.
"Không được, chờ lúc rời đi phải xin Diệp gia một ít chu sa và giấy vàng, vật như vậy đặt ở trong tay bọn họ quả thực lãng phí." Văn Tài thèm thuồng nhìn chu sa và giấy vàng trên pháp đàn, trong lòng thầm nghĩ.
Những chu sa và giấy vàng thượng hạng này không phải có tiền là có thể tùy tiện mua được, mà là Diệp gia nhiều năm không ngừng tích lũy từng chút một, đây chính là nội tình của những thế gia hào phú kia. Trừ phi là cơ duyên xảo hợp, nếu không thứ tốt đại bộ phận đều ở trên tay những thế gia hào phú này.
Đây cũng là lý do tại sao lại nói "công môn tu hành tốt"!
Ngay khi tâm tư Văn Tài bị những chu sa và giấy vàng kia hấp dẫn, đột nhiên một trận âm phong thổi qua, hơn mười ngọn đèn lồng vốn treo ở dưới mái hiên tắt hết một lần, chỉ còn lại có hai cây pháp đàn che chở, không bị thổi tắt.
Nguyên bản sân bãi còn có chút sáng ngời, thoáng cái trở nên mờ mịt, càng có tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, phảng phất giống như ở chỗ sâu trong Địa Ngục...
"Thật to gan! Đây là trắng trợn khiêu khích." Văn Tài nheo mắt, không ngờ lá gan của lệ quỷ này thật lớn, xem ra là chưa được thuật sĩ dạy dỗ.
"Lên!"
Văn Tài đi tới trước pháp đàn, một tay bấm pháp quyết, một tay vung kiếm gỗ đào. Theo một tiếng quát nhẹ của hắn, một chùm chu sa phóng lên cao, ngay sau đó mấy chục tờ giấy vàng bay tán loạn, sau khi nhuộm chu sa nhanh chóng du động ở chung quanh trong viện, tựa như một con rắn vàng bay múa đầy trời.
Tuy rằng những thứ này không phải là bùa vàng, cũng không có hiệu quả như bùa vàng đối với lệ quỷ. Nhưng Văn Tài Tài cũng không trông cậy vào những thứ này có thể tạo thành thương tổn cho lệ quỷ, mà là mượn dùng chu sa cùng dương khí trên giấy vàng bức bách lệ quỷ hiện thân.
Tên lệ quỷ này ít nhất cũng có thực lực cấp bậc Quỷ Tướng, với tu vi hiện tại của Văn Tài, cho dù là Thanh Mục phù cũng chưa chắc có thể nhìn thấy vị trí của lệ quỷ.
Đặc biệt là khi lệ quỷ hoàn toàn phát huy.
Nhưng âm khí trên người lệ quỷ âm tà vô cùng, cực kỳ không tương thích với dương khí. Theo một chiêu "quăng đá dò đường" này của Văn Tài, rất nhanh góc tây nam có mấy tờ giấy vàng không lửa tự cháy, nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Ánh mắt Văn Tài nghiêm nghị, lại vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, nhắm ngay vị trí góc tây nam quát khẽ một tiếng: "Pháp trận, mở!"
Theo một trận kim quang mắt thường không thể nhận ra chợt lóe, vị trí góc tây nam bộc phát ra một trận kim quang, tạo thành một kết giới màu vàng. Ở trong kết giới, một Lệ Quỷ tóc tai bù xù, răng nanh dữ tợn, ba phần giống người bảy phần giống dã thú xuất hiện ở trong đó, đang giương nanh múa vuốt không ngừng v·a c·hạm trong kết giới, kích thích từng đạo rung động màu vàng.
Nguyên lai, Văn Tài cũng không phải chỉ bố trí một cái pháp đàn, gã còn vụng trộm bố trí không ít phù trận chung quanh pháp đàn, tùy thời có thể kích phát. Lệ quỷ này lâm vào chính là Kim Quang Trấn Tà Phù Trận, mặc dù dùng phù trận uy lực yếu bớt, căn bản không cách nào hoàn toàn vây khốn Lệ Quỷ, nhưng chỉ cần vây khốn Lệ Quỷ một thời ba khắc cũng đủ để đạt đến mục đích Văn Tài.
Văn Tài thấy thân hình Lệ Quỷ hiện ra, ánh mắt lóe lên tinh quang. Kiếm gỗ đào trong tay hắn vung lên, một tấm Trấn Quỷ phù đã xuất hiện trên thân kiếm gỗ đào. Ngay sau đó Văn Tài tung người nhảy lên, thân hình nhanh chóng bắn về phía Lệ Quỷ.
Lúc này Lệ Quỷ đang kiệt lực đối kháng với phù trận Kim Quang Trấn Tà. Phù trận Kim Quang Trấn Tà mặc dù uy lực không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là phù trận, làm trận cơ quá kém. Mà Lệ Quỷ này chính là lệ quỷ cấp bậc Quỷ Tướng, bởi vậy trong lúc Lệ Quỷ kiệt lực v·a c·hạm, rất nhanh Lệ Quỷ đã phá tan phù trận Kim Quang Trấn Tà, sáu tấm phù trấn tà bố trí ở đầu trận tuyến và mắt trận lập tức nhao nhao nổ tung, chỉ để lại một đám tro tàn nhỏ tại chỗ.
Nhưng còn chưa kịp để cho Lệ Quỷ sinh ra tâm trạng hưng phấn thì Văn Tài đã chạy tới, thanh kiếm gỗ đào dán bùa Trấn Quỷ trong tay trực tiếp đâm xuyên qua Lệ Quỷ. Lệ Quỷ vốn vô hình vô chất lúc này lại giống như có thực thể, thậm chí nghe thấy tiếng vang nặng nề do kiếm gỗ đào đâm xuyên qua thân thể phát ra, cùng với tiếng "Xì xì" như bị đốt cháy.
"A..."
Lệ quỷ bị trọng thương, lập tức phát ra tiếng kêu rên thê lương. Văn Tài Tài chỉ cảm thấy tâm thần r·ối l·oạn, chỉ cảm thấy ngũ giác thoáng cái mất đi tác dụng, trước mắt một màu đen kịt, không nhìn thấy bất kỳ vật gì cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
"Không tốt!"
Văn Tài trong lòng khẽ động, rốt cuộc vẫn coi thường lệ quỷ này, không ngờ trải qua luân phiên đả kích lệ quỷ lại còn có dư lực phản kích.
Lúc này, hắn đạp mạnh chân, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, hiểm hóc né qua một đòn nặng nề của lệ quỷ. Nếu không phải dưới chân có "Đăng Thiên Ngoa (Văn Tài tự đặt tên cho pháp khí giày ủng) chỉ sợ một kích này đã rơi vào trên người hắn.
Ngay cả như vậy, Văn Tài Tài cũng không hoàn toàn tránh đi, quần áo trước ngực trực tiếp bị cắt rách, còn mang theo ba v·ết m·áu nhàn nhạt.
Che đậy ngũ giác chỉ trong nháy mắt, Văn Tài đã khôi phục lại. Hắn nhìn v·ết m·áu trước ngực, trong lòng nghĩ mà sợ, nếu vừa rồi phản ứng chậm một chút thì có thể bị mổ bụng.
Nói cho cùng, Văn Tài vẫn còn có chút coi thường lệ quỷ này, nhưng mà kế tiếp hắn sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa.