Chương 234: Cửu thúc trúng đạn
Thạch Phong nhìn Long đại soái bị chọc tức đến nói không ra lời, trong ánh mắt lộ ra một vẻ khoái ý.
Nhiều năm qua, hắn tự nghĩ bất kể là bản lĩnh hay là học thức, thậm chí là tướng mạo đều trên Long đại soái, nhưng đối phương là đại soái mà hắn chẳng qua chỉ là một quan quân nho nhỏ, thủy chung khuất phục dưới đối phương, đối phương ra lệnh một tiếng hắn phải liều c·hết liều sống.
Long đại soái tự cho là đối với Thạch Phong là đủ tốt, nhưng theo Thạch Phong, đây không phải ân huệ mà là vũ nhục cừu oán, mình chẳng qua chỉ là một công cụ của đối phương mà thôi.
Lại là một nhân vật tương tự với Trương Hiển Tông...
Ngay khi Thạch Phong còn muốn tiếp tục kích thích Long đại soái, thậm chí ước gì trực tiếp làm đối phương tức c·hết, bên cạnh có một thanh âm vang lên: "Thạch, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói chuyện phiếm, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt bọn họ, như vậy mới có thể mau chóng nắm giữ q·uân đ·ội còn lại."
Thân thể Thạch Phong cứng đờ, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói với người Tây Dương bên cạnh: "Đương nhiên, Phu Đức tiên sinh, bất quá chúng ta hiện tại đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không phải sao?"
Phù Đức, tên đầy đủ là Phu Đức - Sài Bội Đặc, là thủ lĩnh của đám ma cà rồng và lang nhân này. Bản thân hắn không phải Siêu Phàm, có điều hắn lại là người của gia tộc Sài Bội Đặc, cũng là tộc nhân của Tạp Lan Tây Công Sứ của Anh Cách đế quốc, cho nên được Tạp Lan Tây Công Sứ phái đến nơi này hợp tác với Thạch Phong.
Bất quá bản thân hắn đối với chuyện này lại hết sức bất mãn, cho rằng chỉ là một quân phiệt, còn là quan quân phản loạn, căn bản không đáng để hắn đi một chuyến.
Nhưng đối mặt với sự cường thế của Tạp Lan Tây Công Sứ, hắn không dám có nửa câu oán hận, lại không có chút sắc mặt tốt với Thạch Phong...
Hành động của Thạch Phong cũng không phải thuận buồm xuôi gió, đừng nói bộ đội khác, riêng đoàn mà hắn nắm giữ đã có không ít người hướng về Long đại soái. Nếu không phải như thế, Thạch Phong cũng sẽ không muốn mượn tay người nước ngoài diệt trừ Long đại soái, bởi vì hắn không dám suất binh vây công phủ đại soái.
Hơn nữa, sau đó hắn cũng cần mượn lực lượng của người nước ngoài mới có thể thuận lợi ngồi lên vị trí đại soái.
Cho dù có rất nhiều hậu hoạn, nhưng Thạch Phong lợi ích hun tâm, căn bản không lo được những thứ này... Phải biết rằng, người Tây Dương từ trước đến nay thỉnh thần dễ tiễn thần khó, sau khi bị dính vào muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng như vậy!
Phu Đức - Sài Bội Đặc liếc Thạch Phong một cái, tâm tình càng thêm ác liệt. Bởi vì để phá được phủ đại soái này hắn đã tổn thất không dưới hai con số ma cà rồng và lang nhân, đây đều là tài sản riêng của gia tộc Sài Bội Đặc, lại hao tổn ở nơi lạc hậu như Long Quốc.
Điều này làm cho hắn cảm giác không cách nào hướng Tạp Lan Tây công sứ bàn giao, càng cảm giác rất mất mặt.
Lúc này Phu Đức - Sài Bội Đặc, hoàn toàn quên mất bởi vì mình muốn khoe khoang trước mặt Thạch Phong, biểu hiện ra sự cường đại của Sài Bội Đặc gia tộc, cho nên mới để Hấp Huyết Quỷ và Lang Nhân tập kích. Chỉ có điều hắn không ngờ phủ Long đại soái lại là một tấm sắt, suýt nữa bị cắn răng.
"Một đám người Long Quốc ti tiện." Sài Bội Đặc không nhịn được dùng Anh Cách Ngữ thầm mắng một tiếng.
Phu Đức - Sài Bội Đặc cho rằng Thạch Phong nghe không hiểu, nhưng không ngờ đối phương lại hiểu tiếng Anh Cách. Thạch Phong thân thể cứng đờ một chút, lập tức coi như không nghe thấy, nhưng từ nắm đấm nắm chặt của hắn có thể thấy được sỉ nhục trong lòng hắn.
Hiện giờ Thạch Phong đã là đâm lao phải theo lao, ngoại trừ dựa vào Anh Cách Nhân, hắn không có lựa chọn khác...
Phu Đức - Sài Bội Đặc chỉnh đốn lại cảm xúc, nhìn Thạch Phong cao ngạo nói: "Thạch, vì chuyện của ngươi, Sài Bội Đặc gia tộc chúng ta đã phải trả giá không ít, ngươi cũng nên triển lộ một chút thực lực với Sài Bội Đặc gia tộc chúng ta mới đúng."
Thạch Phong trầm mặc một chút, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: "Phu Đức tiên sinh, ý của ngươi là?"
Phu Đức - Sài Bội Đặc rất muốn trực tiếp khoanh tay đứng nhìn, có điều hắn rốt cuộc không phải là loại hoa trong nhà kính, đi đến bước hôm nay cũng đã trải qua không ít ma luyện, lập tức mở miệng nói: "Thạch, hiện tại mỗi một phút đồng hồ đều là vô cùng quan trọng, chúng ta cần phải nhanh chóng bắt Long đại soái. Hiện tại để binh sĩ của ngươi xung phong, Hấp Huyết Quỷ và Lang Nhân cũng sẽ hiệp đồng tác chiến."
Thạch Phong nghe vậy trong lòng dễ chịu hơn một chút, quả thật, tuy hắn ở trong quân doanh bố trí chuẩn bị, nhưng cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Nếu không thể kịp thời bắt Long đại soái hoặc là để cho đối phương chạy thoát, kết cục không cần nói cũng biết.
"Được, Phu Đức tiên sinh, ta sẽ lập tức để người của ta triển khai tiến công, còn mời người của ngươi mau chóng bắt được Long đại soái." Thạch Phong trầm giọng nói, bước đầu triển lộ một tia khí chất của sĩ quan tinh anh.
Thạch Phong mang đến mấy trăm người, đều là tâm phúc c·hết đảng hắn tuyệt đối tín nhiệm. Những người này tuy so ra kém thân binh của Long đại soái, nhưng cũng đều là từng lăn lộn trên chiến trường, theo bọn họ gia nhập, sự chống cự của phủ đại soái lập tức trở nên tràn ngập nguy cơ.
Quan trọng nhất là, theo những binh lính này gia nhập, tình cảnh của Cửu thúc lập tức trở nên lúng túng.
Lúc trước những Hấp Huyết Quỷ cùng Lang Nhân tiến công, Cửu thúc đại triển thần uy, một người ngăn cản gần một nửa Hấp Huyết Quỷ cùng Lang Nhân, hơn nữa hơn phân nửa t·hương v·ong đều là hắn tạo thành, để cho Phu Đức - Sài Bội Đặc hận thấu xương.
Nhưng mà Phu Đức - Sài Bội Đặc cũng không biết thân phận của Cửu thúc, còn tưởng rằng Cửu thúc là môn khách cung phụng của Long đại soái, ánh mắt càng nhiều vẫn là đặt ở trên người Long đại soái.
Điều này liên quan đến một kế hoạch quan trọng tiếp theo của bọn họ!
Theo rất nhiều binh lính gia nhập, trong phủ đại soái nhất thời trở nên khói thuốc súng nổi lên bốn phía, viên đạn bay tứ tung. Cửu thúc vừa mới giải quyết một Hấp Huyết Quỷ, không lưu ý đã bị đạn bắn trúng bả vai, thân hình lập tức lảo đảo một cái.
Ngay sau đó, Cửu thúc còn chưa kịp phản ứng, lại bị một binh sĩ nổ súng bắn trúng đùi, suýt nữa không trực tiếp ở lại chỗ này.
Cũng may là sĩ quan phụ tá kịp thời kéo Cửu thúc một cái, nếu không Cửu thúc thật sự gặp nguy hiểm. Lúc trước người Cửu thúc đại phát thần uy đều để mắt tới hắn, trong nháy mắt khi Cửu thúc rời đi, ít nhất có hơn mười viên đạn bắn nhanh đến chỗ hắn đứng.
Thấy cảnh này, cho dù là Cửu thúc cũng không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Cửu thúc ngồi bên cạnh Long đại soái, cắn răng, vẽ bùa cầm máu cho v·ết t·hương của mình, trên trán có mồ hôi không ngừng chảy ra. Tuy rằng không phải trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hại, nhưng Cửu thúc cũng mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, đổ máu quá nhiều cộng thêm pháp lực hao tổn nghiêm trọng, đã không cách nào ra sân được nữa.
Mễ Kỳ Liên ở bên cạnh nhìn mà đau lòng, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho Cửu thúc, vẻ mặt có chút áy náy.
Nếu không phải bởi vì nàng, có lẽ Cửu thúc cũng không cần tranh vũng nước đục này, cũng không cần biến thành như bây giờ...
"Đỗ Hạc Anh, không phải ngươi nói vừa mới tấn chức Chân Nhân sao, chỉ có chút thực lực này thôi sao?" Long đại soái ở một bên cười trên nỗi đau của người khác nói.
Trái tim Long đại soái có chút lớn, trước đó còn bị chọc tức không chịu nổi, bây giờ nhìn thấy lão tình địch b·ị t·hương, vợ của mình còn lau mồ hôi cho đối phương, lập tức lại có chút khó chịu, ngữ khí cũng trở nên âm dương quái khí, hồn nhiên không có chú ý tới tình thế bên phía Cửu thúc sau khi b·ị t·hương càng trở nên xấu đi.
Có lẽ đối với hắn mà nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng đả kích tình địch cũ...