Trọng Sinh Vả Mặt Ở Mạt Thế

Chương 9: Không Phải Con Ruột Đúng Không?




Mặc dù thật sự muốn ăn hết các món ăn trong các nhà hàng này nhưng Hạ Hân Nghiên thật sự cũng chỉ gọi một, hai món tiêu biểu của mỗi nhà hàng. Hai người làm sao mà ăn hết nổi chứ.

[Xác nhận đặt 15 món?] Điện thoại hiển thị lên dòng chữ

Hạ Hân Nghiên không do dự bấm chọn vào ô xác nhận đồng thời thanh toán luôn đơn hàng

[Đã thanh toán thành công. Quý khách vui lòng đợi ít phút, chúng tôi sẽ giao hàng tới vị trí của bạn]

Sau khi đã đặt hàng xong, cô lên trên mạng kiếm tìm xem có chút thông tin nào liên quan đến bệnh sốt hay ốm nặng đột ngột nào chưa. Kể ra cũng lạ, kiếp trước tự nhiên phát ra tin tức bùng nổ bệnh tang thi, đến lúc đấy là đã có bao nhiêu người phát bệnh rồi. Chắc chắn bên phía chính phủ đã ém thông tin này lại chứ cô không tin là đến tận ba tháng sau mới có. Đến thời gian đó phải gọi là mạt thế đã đến rồi mới đúng. Cần phải tra thật kĩ để chuẩn bị, tối nay cô sẽ vạch ra kế hoạch cụ thể. Còn bây giờ, ừm, tạm thời ăn no trước đã.

“Rừ, rừ…”

Tiếng điện thoại rung lên, màn hình hiện thị tên người gọi đến “Em gái”. Ha, cô còn chưa tìm đến xử lí mà đã chìa mặt ra rồi à. Ngón tay dài kéo sang bên phải nhận cuộc gọi, từ từ đưa lên tai một cách thong thả. Mắt hơi híp lại, giơ bàn tay còn lại lên ngắm nghía. Hiện tại quả thật cô vẫn chưa nên vạch mặt với cô ta. Phải từ từ mới vui chứ?

“Alo, em gái, chị nghe”

“Chị, nghe nói chị bị tai nạn. Em lo quá. Hiện chị có bị làm sao không?” Giọng nói bên đầu dây vang lên thút thít, cứ như vừa mới khóc vậy

“À, không có gì. Chị bị ngất xỉu thôi. Sao em biết?”

“Em nghe thấy mẹ nói vừa nãy. Em đang đi cắm trại cùng với bạn nên bây giờ mới biết. May là chị không sao, làm em phát khóc đấy”

À, cô có nhớ đợt cắm trại này của Lưu Uyển. Do sợ cô ta gặp tai nạn hay vấn đề trên đường, cô còn đích thân nhờ Chu Hạo đi cùng cơ. Thật là càng nghĩ lại càng thấy ngu mà, hai người này kiểu gì cũng bám lấy nhau cần gì cô phải nhờ cơ chứ.

“Đi như vậy nguy hiểm lắm! Em đi cẩn thận vào đấy” Vừa nói vừa phỉ nhổ trong lòng

“Chị yên tâm, có anh Chu Hạo đi cùng em mà” Giọng nói nũng nịu, có chút thẹn thùng vang lên

“Được rồi. Chị có điện thoại, gọi sau nhé” Nói rồi cúp máy luôn

Tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu thấy Hạ Dương đang đi đến, tay cầm chai nước chắc mới lôi từ trong tủ lạnh ra. Hắn vừa vặn nắp vừa hỏi



“Ai gọi đấy chị?”

“Hạ Uyển” Cô nằm ườn ra ghế, ôm lấy cái gối vào người nói

“Ồ”

Ồ xong rồi thôi, hắn thực sự không thân với cô em gái được nhận nuôi này. Hạ Uyển đúng là được nhà họ Hạ nhận nuôi nhưng lẽ ra không phải nhà hắn mà là nhà chú ba. Do vợ chồng chú ba mất do tai nạn nên Hạ Uyển được bố mẹ hắn thương tình nhận về nuôi dưỡng. Chỉ đơn giản là cái tính của cô ta làm hắn thấy thật sự rất phiền. Đụng cái là rơi nước mắt, nói năng không dứt khoát, thỏ tha thỏ thẻ, chả hiểu kiểu gì. Thêm vào đó, hắn suốt ngày chạy ra ngoài chơi, lúc lại ở nhà riêng nên cũng không đụng mặt nhiều, đương nhiên không thân thiết gì.

Màn hình điện thoại của cô lại sáng lên “Anh đại”. Úi anh đại gọi, nhấn nút thuận tay mở loa ngoài lên

“Bố, bố gọi con ạ?”

“Sao rồi con, có bị thương nặng lắm không? Mẹ con sốt sắng cả buổi đây này”

“Con không sao hết, chỉ bị ngất xỉu thôi. Bố mẹ không phải lo đâu” Nhoẻn miệng cười

“Cái thằng ngu ngốc kia nó có ở chỗ con không?” Nghe nhắc đến tên mình, Hạ Dương bên cạnh vểnh tai nghe

“Có nè bố, đang ngồi bên cạnh luôn”

“Hạ Dương, sao bố nói mày xem tình huống xong gọi cho bố mà không gọi hả?”

Chắc là bất chợt mới nhớ ra, Hạ Dương: “A, con vội quá nên quên mất. Chị cũng có làm sao đâu. Con phải hoàn thành bài huấn luyện hai ngày liền rồi đi luôn mà”

“Hừ, giỏi thật nhỉ. Đừng có tưởng bố không biết đến thành tích của mày ở quân đội. Liệu mà tập trung vào. Hai đứa đang ở đâu đấy? Khách sạn à?”

“Ở nhà con, chị mới tặng cho con một căn ở Golden” Hạ Dương khoe ngay với bố

“Nghiên Nghiên, con đừng có nuông chiều nó quá, tiện thể trông chừng nó mấy hôm luôn, đừng để nó chơi bời nhiều…” Hạ Lâm bắt đầu lải nhải

Thấy chủ đề về mình này hơi có vấn đề, Hạ Dương liền không phục chen mồm vào ngắt lại

“Tại sao chỉ nói con chứ? Chị cũng chơi bời khác gì con đâu? Con còn chưa đua xe giỏi bằng chị nữa là, vì cái cọng lông gì mà chỉ mỗi con bị nhắc nhở”.



Giọng điệu Hạ Lâm lộ rõ vẻ ghét bỏ

“Vì chị mày học vẫn giỏi. Còn mày suốt ngày gây chuyện làm phiền bố lại còn kéo IQ của cả nhà xuống chứ sao”

Hạ Dương: “…” Mình thật sự là con ruột?

“Nghiên Nghiên, bố mới chuyển thêm tiền vào tài khoản của con, con…”

“Từ từ đã, bố, còn con thì sao?” Hạ Dương lại chen vào

“Mày không có phần. Tránh ra bố nói chuyện với con gái bố”

Hạ Dương: “…” Mình chắc chắn không phải là con ruột mà. Muốn bỏ nhà đi quá. Căn nhà này thật sự không sống nổi

Hai cha con nhà này nói chuyện lúc nào cũng như vậy, cô thật sự cạn lời mà. Chả lẽ gen con trai nhà họ Hạ đều có phần ấu trĩ như này?

“Bố được rồi. Con nhận thấy thông báo rồi…” Cô tiếp tục nói chuyện, mặc kệ thằng nhóc nào đó vẫn đang ngồi nghi vấn cuộc đời.

Sau khi cúp mày, điện thoại nhận thông báo đơn hàng đã đến. Cô quay sang bảo Hạ Dương xuống lấy đồ, nhận được ánh mắt ai oán của em mình.

“Chị, em chắc chắn phải đi xét nghiệm lại ADN”

“Được rồi, cái gen này thì lệch đi đâu được. Đồ ăn đến rồi kìa, xuống đại sảnh lấy đi” Xoa xoa cái đầu đinh nói

“Hừ, không được gọi bánh bao nữa. Cái tên đó là từ hồi còn nhỏ rồi”

“Gọi quen rồi, đi đi”



Chuông đổ đến mấy lần mà vẫn không có người nghe máy. Đến khi gọi lại lần nữa “Số điện thoại bạn gọi không liên lạc được”. Cố Nguyên sắp hết sạch nhẫn nại của mình rồi, cái tên họ Lăng này hình như tắt luôn điện thoại thì phải. Không được, thế mình đến nhà hắn vậy. Hắn thật sự không tin mình không thể lôi nổi tên này dậy.