Bà ta đâu biết rằng kiếp trước Hạ Hân Nghiên đối xử tốt với mình như vậy cũng là do cô thực sự kính nể bà ta, lại còn là mẹ của bạn thân mình nữa. Cho nên cô mới lễ phép, ngoan ngoãn như vậy, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng. Sau khi sống lại, ngoài việc biết đến dã tâm của Chu gia, cô không nghĩ lại còn được nhìn thấy bộ dạng thực sự của họ sớm đến vậy.
Bác gái Chu thân thiện, dễ mến, mỗi lần đều dịu dàng đi đâu mất rồi mà thay vào đó là người phụ nữ chanh chua, ưa sĩ diện, tham tiền tài vật chất. Rốt cuộc kiếp trước cô đã phải mắt mù như nào mà để họ che mắt như vậy hả?
Hạ Hân Nghiên còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng mắng chửi sang sảng, tiếng hạch sách đầy vô lý của bà Chu với người trong nhà mình. Một cỗ khí bực tức dâng lên, áp suất xung quanh như hạ thấp xuống khiến cho quản gia đang đứng bên cạnh thấp thỏm nói: “Tiểu thư, mấy ngày hôm nay chúng tôi đều phải trải qua như vậy. Bà ta thực sự rất quá đáng”.
Sau đó mới có một màn như trên.
“Tiểu thư” Người giúp việc ban nãy chạy vào nói: “Tôi đã thống kê xong rồi” rồi cô lịch sự đưa cho bà Chu.
Hạ Hân Nghiên nhìn bộ dạng vui sướng, như muốn nói cuối cùng bà cũng có ngày này của chị giúp việc làm buồn cười. Cô liếc qua nhìn thấy cả cái tờ giấy toàn chứ là chữ dài dằng dặc. Khiếp thật, mấy hôm nay bà cũng sung sướng ra phết nhỉ. Tâm trạng như được giải tỏa một ít, cô nói: “Chị làm tốt lắm, rất nhanh chóng”.
Nhìn tổng số tiền được tính ra, bà Chu hoa mắt quát to: “Hơn 200 triệu. Cô định đi ăn cướp đấy à. Sao cô không lên trời luôn đi? 3 ngày trời mà hết hơn 200 triệu?”
Chị giúp việc cười thầm sao lúc bà dùng đồ thấy sung sướng lắm cơ mà, cô nói: “Bà Chu, tất cả đều không lệch đi đồng nào đâu. Tôi không hề ghi sai. Mấy chai rượu mà bà khui đều là hàng lâu năm, đồ ăn đều là hàng nhập khẩu qua đường hàng không. Túi xách, quần áo bà mua nhờ chúng tôi thanh toán hộ. Lại còn bộ ấm trà bà làm vỡ mất một cái cốc là hàng thủ công… Tất cả chi phí phát sinh đều ghi rõ trong đó. Mời bà xem”.
Bà Chu bực bội vứt tờ giấy xuống đất rồi quay về phía Hạ Hân Nghiên nói: “Tôi sẽ không trả những chi phí này”.
Hạ Hân Nghiên như lường trước được sẽ xảy ra việc này, cô từ tốn nói: “Mới ban nãy bà còn bảo mình là người song phẳng”.
“Đương nhiên tôi là người rất song phẳng”. Bà Chu trợn mắt, lấy tay thẳng: “Chính Hạ Uyển là người mời tôi đến đây ở, có chi phí gì phát sinh thì là cô ta chịu chứ tôi là khách không cần phải trả”.
“Hạ Uyển hiện tại không có ở đây. Nếu bà muốn thương lượng thì cứ đợi cô ta về mà nói chuyện. Đó là việc của hai người, không liên quan đến tôi”. Hạ Hân Nghiên xòe tay vô tội nói
“Đây… đây là thái độ của cô với người lớn tuổi hơn mình đấy à? Bao nhiêu năm cô ăn học vứt đi đâu hết rồi?”
Từ lúc bắt đầu Hạ Hân Nghiên vẫn luôn kiềm nén sự bực bội của mình để có thể xử lý mọi chuyện một cách văn minh nhất có thể. Nhưng người đàn bà này cứ luôn miệng chọc tức cô lên, hết trưởng bối rồi lại Hạ Uyển. Bây giờ không còn lý lẽ nữa thì lại lôi tuổi tác ra. Cô nhìn thẳng vào bà Chu nói:
“Tôi có ăn có học hay không chưa đến lượt người ngoài như bà phán xét. Còn bà thì hay rồi, sống bao nhiêu tuổi, sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà còn không biết xấu hổ đi quỵt tiền. Bà dùng đồ nhà tôi mà còn có thái độ này với tôi à? Dù tôi nuôi một con chó nó còn biết ơn hơn bà. Thế mà còn nói chuyện lễ nghi liêm sỉ với tôi ở đây, đầu bà bị lừa đá à?”
Bà Chu bị nói như tát nước vào mặt, nghẹn họng: “Cô, cô dám…”
Nhìn sức chiến đấu bộc phát kinh người của đại tiểu thư nhà mình, đám người trong nhà sửng sốt. Họ chưa thấy một hình ảnh Hạ Hân Nghiên như vậy bao giờ. Cả đám người ăn khổ từ bà Chu nghe xong chỉ muốn giơ ngón tay cái lên, đứng hét hò cổ vũ cho cô. Ha ha, lại còn sắp xuống lỗ. Đúng là đủ thâm!!!
“Cô cô cái gì” Hạ Hân Nghiên quay sang nói với vệ sĩ: “Phu nhân nhà họ Chu không muốn trả tiền, anh gửi hóa đơn đến cho ông chủ nhà họ đi. Nhớ phải nói rõ tình huống ra, đừng để người ta hiểu nhầm thành nhà ta bắt nạt họ”.
Anh vệ sĩ dạ vâng đáp lời rồi lập tức cầm theo tờ hóa đơn rời đi thật nhanh như hận chỉ muốn bay thẳng đến nhà họ Chu. Hừ, cho bà già nhà bà ra vẻ ta đây này.
Bà Chu không kịp ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn bóng lưng anh vệ sĩ đi càng ngày càng xa.
“Bác quản gia, phiền bác lấy đồ đạc giúp Chu phu nhân để bà ấy về nhà. Tội cho bà ấy, đã ba ngày rồi chắc cũng nhớ nhà lắm rồi”. Tiếng nói của Hạ Hân Nghiên tiếp tục vang lên sau đó
“Không cần đâu tiểu thư” Chị giúp việc hưng phấn cầm theo một cái túi xách đến: “Tôi đã mang đển rồi đây. Chu phu nhân chỉ cầm có như vậy đến đây thôi”.
Hạ Hân Nghiên gật gù nói: “Được rồi, chị cầm hộ ra cửa luôn cho bà Chu đi”.
“Phải đưa đón đến nơi đến chốn chứ”.
Quản gia bên cạnh giơ tay làm tư thế mời ra cửa, các vệ sĩ xung quanh chỉ hận không thể lôi thẳng tay kéo bà ta ra ngoài.
Nhìn khung cảnh xung quanh, lại nhìn thấy Hạ Hân Nghiên đang ngồi lôi mấy túi đồ cô ta cầm ban nãy, bà Chu đen mặt cắn môi. Con nhỏ này thậm chí còn không thèm để mình vào mắt. Bà hậm hực giật lấy chiếc túi: “Không cần, tôi tự về được” rồi bước nhanh ra ngoài.
Phù!
Cuối cùng cũng tiễn được người về rồi. May mà nhờ có đại tiểu thư. Cả đám người đều nhẹ nhõm hết cả lại, ba ngày hôm nay thật sự quá sức chịu đựng. Bình thường người phụ nữ kia đến nhà đều hết nịnh nọt bà chủ lại xin xỏ ông chủ, cái gì cũng bám vào Hạ gia. Vậy mà ở đây có mấy ngày thấy không có ai ở nhà là đã lộ hết bản chất. Chả hiểu nhị tiểu thư thế nào mà lại thân thiết với bà ta đến thế, cũng còn may là đại tiểu thư có mắt, biết nhìn người và tin tưởng bọn họ. Nhất định lần này ông bà chủ về phải kể lại hết mới được. Nếu Hạ Hân Nghiên mà nghe được nỗi lòng này, cô sẽ thản nhiên đáp: Thực xin lỗi, thực ra trước kia mắt tôi cũng mù. Chỉ là bây giờ đã được chữa khỏi rồi thôi.
Hạ Hân Nghiên loay hoay với đống đồ một hồi, cô quay sang phía quản gia vẫy tay gọi: “Bác, bác gọi hết mọi người vào đây. Cháu mua ít quà lúc đi thăm Hạ Dương cho mọi người”.
Tiểu thư lại còn mua cả quà cho bọn hắn?
Sau khi tập trung hết người làm vào, Hạ Hân Nghiên mới chia quà ra cho từng người, ai ai cũng có phần của mình mà lại còn không hề giống nhau. Đây là đồ cô mua luôn lúc đi dạo ở trung tâm thương mại.
Nhìn bộ son Mac trong tay, cô giúp việc mặt đầy mộng bức: “Tiểu thư, sao tự nhiên cô lại…”
Hạ Hân Nghiên nghiêng đầu hỏi: “Sao? Chị không thích hãng này à?”
“Không, không phải, làm sao có thể. Tôi rất thích, cực thích luôn” Cô giúp việc liên tục lắc đầu rồi lại gật lia lịa
Người khác cũng lên tiếng: “Tôi cũng rất thích cái vòng tay này”
“Cái cà vạt này cũng đẹp lắm”
Hạ Hân Nghiên cười tươi roi rói: “Thích là được rồi. Làm em cứ tưởng mọi người không ưng cơ”.
Cả đám người đều sững ra, hiển nhiên là chưa quen với sự thay đổi này của tiểu thư nhà mình. Từ trước đến giờ, đại tiểu thư tuy rất đẹp nhưng mà khi nhìn cô lúc này lại càng có vẻ chói mắt hơn trước. Để dễ dàng mà hình dung thì Hạ Hân Nghiên lúc trước chính là đẹp theo kiểu bí ẩn, phải tiếp xúc lâu thì mới thấy được còn hiện tại cô như bông hoa rực rỡ thu hút mọi người xung quanh.
“Đây là quà bù đắp cho tổn thương tinh thần của mọi người ba ngày qua nhé?” Hạ Hân Nghiên nháy mắt cười nói
“Tiểu thư, thế này là quá đủ để bù đắp rồi”.
“Xứng đáng, những gì tôi đã phải trải qua để nhận được phí tổn thất này là quá xứng đáng”.
Anh vệ sĩ nói xong khiến mọi người đều phì cười, bầu không khí ngột ngào bị xua tan thay vào đó là sự náo nhiệt, vui vẻ hằng ngày ở Hạ gia.